- Chết tiệt, thằng oắt con không xem ai gì Trong lòng Vương Dịch Bình nổi lên cơn giận, đi tới ngồi xuống, hung tợn mắng một hơi, tựa như muốn đem thể diện vừa rồi ở vứt bỏ cửa nhặt lên.
Có lúc con người chính là như vậy, bình thường khôn ngoan bao nhiêu, gặp cục diện này không chịu nổi cũng dễ dàng nổi giận.
Thẩm Hoài thấy dáng vẻ phẫn nộ bất bình của Vương Dịch Bình, cười nói: - Anh Vương, làm sao anh biết người ta nhất định là không xem ai ra gì hả?
Vương Dịch Bình vừa rồi đang trong cơn giận dữ, không có nghĩ nhiều gì, lúc này được Thẩm Hoài nhắc nhở, khẽ giật mình, nửa tin nửa ngờ nhìn lại trước phòng hội nghị: Tên chó chết khiến trong lòng anh ta vô cùng khó chịu kia đứng ở bên cạnh Quách Thành Trạch, đang cúi đầu nói việc gì đó với Quách Thành Trạch, ánh mắt cũng không nhìn về phía bên này...
Vương Dịch Bình rốt cuộc là người thông minh, tình hình này càng làm sâu sắc thêm sự nghi ngờ trong lòng anh ta.
Nếu tên chết tiệt này vừa rồi coi anh ta là nhân viên bình thường, có thể coi đó là cử chỉ thất lễ cỏn con, không có thể xem như là chuyện lớn gì, mình mắng chửi gã sau lưng vài câu cũng coi như xong, bằng không anh ta cần gì phải trợn mắt căm giận dòng chính bên cạnh thị trưởng tương lai?
Nhưng, tên nhãi này vừa rồi nhìn thấy anh ta đi vào hội nghị, ngồi xuống giữa một đám Uỷ viên thị ủy, nên đã ý thức được việc thiếu lễ độ vừa rồi, cho dù không chính thức xin lỗi, cũng phải mang ánh mắt xin lỗi để bù lại. Nhưng tên nhãi này lúc này tiếp tục làm như không thấy anh ta, hoặc là gã ta xưa nay chính là hạng người kiêu căng ngạo mạn, hoặc là việc thiếu lễ độ vừa rồi chính là gã ta cố ý làm...
Vậy thì đã có sự khác biệt lớn rồi.
Lui mười nghìn bước mà nói, cho dù tên nhãi này mắt cao hơn trán, nhưng Quách Thành Trạch ắt đã nhìn thấy tình hình ở cửa vừa rồi, thì phải có một chút tỏ thái độ xin lỗi vì sự thất lễ của cấp dưới chứ?
Nghĩ đến đây, lưng áo Vương Dịch Bình trở nên lạnh toát.
Từ Bái mới bốn mươi bảy tuổi thì đã là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Điền Gia Canh một khi bị điều rời khỏi tỉnh Hoài Hải, Từ Bái làm Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy Từ Thành gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột, tiếp đó nữa, thì có thể thay thế Triệu Thu Hoa giữ chức tỉnh trưởng, triển vọng phát triển trong tương lai cũng không thể lường được, mười năm nữa tiến vào bộ Chính trị, cũng không phải chuyện khó có thể tưởng tượng.
Loại cán bộ này, tính cách mạnh mẽ gần như là điểm chung, Thẩm Hoài chính là tiêu biểu trong số đó.
Cán bộ bên cạnh bọn họ chịu ảnh hưởng, dễ hình thành hai loại: Hoặc là mắt cao hơn trán, không kiêng nể gì, hoặc là như nhau cũng là tính cách mạnh mẽ, đến địa phương có gan cứng chọi với cứng mở rộng phạm vi.
Nghe đồn Quách Thành Trạch đến Đông Hoa thay thế Cao Thiên Hà giữ chức thị trưởng. Giữa các quan viên bên Đông Hoa tin tức nhạy bén, cũng sớm đã truyền một vài sự tích của Quách Thành Trạch.
Quách Thành Trạch năm nay mới bốn mươi ba tuổi, khởi điểm cao hơn so với hầu hết cán bộ. Ông ta là một trong những người có tài cán nhất ở Từ Thành mở rộng phạm vi thế lực sau khi Từ Bái đến Hoài Hải, khi chủ trì công tác khu công nghiệp Chử Nam, tác phong cũng tương đối mạnh mẽ cứng rắn.
Nghĩ đến đây, những giọt mồ hôi trên trán Vương Dịch Bình đều chảy ra nhanh hơn: Sau khi Quách Thành Trạch đến Đông Hoa, cho dù muốn dùng phương thức cứng chọi với cứng mở rộng phạm vi, để tránh chiến đấu một mất một còn, cũng không có khả năng trực tiếp xuống tay xử lý Trần Bảo Tề hoặc là Mai thép hệ. Nhưng bè phái của ông ta nhìn khá rất có căn cơ, Quách Thành Trạch xuống tay cũng sẽ không kiêng nể quá nhiều, hơn nữa có trợ giúp ông ta chân ướt chân ráo ngay tại Đông Hoa lập uy...
Nghĩ đến bản thân mình rất có thể sớm đã bị Quách Thành Trạch để mắt tới, sự tức giận vừa rồi trong lòng Vương Dịch Bình tức thì tiêu tan không còn gì, chỉ còn lại nỗi sợ hãi. Thấy ánh mắt Quách Thành Trạch nhìn đến bên này, cho dù không rơi xuống trên mặt của mình, cũng có cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm vào.
Hôm nay ngoại trừ là cuộc họp mặt của Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh đến nhậm chức, cũng là tiệc chia tay của Hùng Văn Bân, ngày mai cũng là là do Phó trưởng ban tổ chức Trương Gia Hào cùng đi Nghi Thành nhậm chức với Hùng Văn Bân.
Bài phát biểu nhậm chức của Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh hơi dài, vấn đề phát triển của Đông Hoa, Khu Đường Áp và tân khu Mai Khê đều nói rất thấu đáo, đại đa số cán bộ địa phương ngồi dưới khán đài hầu hết đều ôm lòng cảnh giác, ngoại trừ lúc nên vỗ tay thì vỗ tay ra, phản ứng khác cũng là rất ít.
Lời từ biệt của Hùng Văn Bân ngắn gọn, cán bộ địa phương dưới khán đài ngược lại rất có tình cảm quyến luyến. Tan cuộc họp mặt, mọi người dùng tiệc đơn giản ngay tại nhà ăn nhỏ của thị ủy.
Buổi chiều Ngu Thành Chấn, Hùng Văn Bân còn phải cùng đi khu Đường Áp nhậm chức với Mạnh Kiến Thanh. Khu Đường Áp cũng sắp tổ chức cuộc họp mặt; tuy nhiên, việc này cũng không có quan hệ trực tiếp gì với Thẩm Hoài.
Ăn cơm xong, Thẩm Hoài lau miệng chuồn khỏi bàn, Cao Dương đã chạy tới, nói: - Anh Trương, anh Quách buổi chiều muốn đi tham quan Tân Phổ. Bí thư Trần bảo tôi lại đây hỏi một chút, buổi chiều anh có kế hoạch khác hay không, có thể bỏ ra chút thời gian cùng đi một lát hay không?
Trương Gia Hào buổi sáng ngày mai phải cùng Hùng Văn Bân đi Nghi Thành nhậm chức, cũng không thể buổi chiều trở về tỉnh, ngày mai lại dậy sớm đến Nghi Thành tụ họp với Hùng Văn Bân, hôm nay ông ta ắt sẽ ngủ lại một đêm ở Đông Hoa.
Thẩm Hoài ngại phiền toái, nghĩ bụng Trần Bảo Tề thu xếp vài hoạt động giải trí cho Trương Gia Hào thì được rồi, vào cuối tuần chạy qua Tân Phổ đi thăm quan cái gì chứ, miệng lại nói: - Có một hội nghị, cũng không phải quan trọng lắm, tất nhiên là cùng đi với sếp Trương, sếp Quách quan trọng hơn...
Thẩm Hoài nghĩ bụng, đi tham quan Tân Phổ có lẽ cũng có nguyện vọng của Quách Thành Trạch, nhưng bất kể nói thế nào, Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy cũng muốn đi tham quan Tân Phổ, hắn cũng không đến mức không cho người ta chút thể diện nào mà trực tiếp từ chối.
Thẩm Hoài cũng không hiểu rõ, Trương Gia Hào rốt cuộc là muốn nghiêm túc hiểu rõ một chút tình hình xây dựng của Tân Phổ, hay là đơn giản cho rằng ăn xong cơm trưa liền muốn làm hoạt động giải trí có chút quá sớm, cần phải tìm một chỗ giết thời gian.
Đứng trước tình huống khác nhau, sắp xếp đường đi tham quan không giống nhau, hiển nhiên sẽ có một số người cùng đi tham quan Tân Phổ với Trương Gia Hào, Quách Thành Trạch. Thẩm Hoài cũng cân nhắc chưa quyết, liền đứng lên, cùng Cao Dương đi đến chỗ Trần Bảo Tề.
Tóc của Trần Bảo Tề có chút lưa thưa, chải ngược về phía sau, ông ta dựa vào ghế, vuốt cái trán sáng bóng, nói:
- Phó bí thư Ngu, Phó thị trưởng Hùng buổi chiều cùng Kiến Thanh đi Khu Đường Áp. Những người khác, chỉ cần buổi chiều không có chuyện gì, đều đi theo đi tham quan Tân Phổ. Lại cười nói với Trương Gia Hào : - Ở thành phố cũng vẫn muốn tổ chức cho cán bộ khu huyện đi Tân Phổ học tập kinh nghiệm xây dựng tiên tiến, chỉ có điều cũng không có tìm được cơ hội thích hợp. Không giấu gì anh Trương, ngay cả Bí thư thị ủy tôi đây đến bây giờ cũng chưa đến tham quan Tân Phổ
Thẩm Hoài thầm cân nhắc ý tứ lời nói của Trần Bảo Tề ở trước mặt Trương Gia Hào, Quách Thành Trạch, cười nói:
- Tân Phổ vừa mới khởi động xây dựng, khắp nơi đều là công trường lộn xộn, đầy bụi đất, không có dáng vẻ gì, cũng không có cái gì đáng xem. Giai đoạn trước, ở huyện cũng bởi vì việc trưng đất, trở thành điển hình tiêu cực toàn tỉnh. Chúng tôi ở huyện đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm cũng không kịp, chúng tôi rất muốn mời Bí thư Trần đến giúp chúng tôi chỉ ra chỗ sai lầm, nhưng lại sợ bị Bí thư Trần phê bình, trên dưới nghiền ngẫm sai lầm và sửa chữa mới từ từ báo cáo với thành phố, tỉnh cũng tốt. Hôm nay Bộ trưởng Trương và lãnh đạo thị ủy đến Tân Phổ thị sát công tác, Bí thư huyện ủy Đào không ở nhà, lòng tôi vừa chờ mong lại vừa không yên. Nếu lát nữa thấy có vấn đề gì còn chưa kịp thời sửa chữa lại, rất mong đơcj bộ trưởng Trương và lãnh đạo thị ủy nương tay cho...
Trương Gia Hào nghe xong lời nói của Thẩm Hoài và Trần Bảo Tề, cũng chỉ khẽ cười.
Kinh tế Đông Hoa phát triển làm cho người khác để mắt tới, cán bộ cao cấp ở tỉnh chỉ cần tai không phải là điếc, mắt không phải là mù, đối với tình hình của Đông Hoa tổng thể vẫn là biết một ít, lập tức ông ta liền tỏ vẻ hài lòng đối với việc thu xếp buổi chiều đi tham quan, không nói gì khác.
Trương Gia Hào biết đầm nước Đông Hoa này sâu thế nào, ông ta không cần phải nịnh nọt bên nào, nhưng cũng không nhất thiết làm mếch lòng bên nào, do Thẩm Hoài và Trần Bảo Tề ngầm đánh lẫn nhau.
Quách Thành Trạch ngồi một bên, cười ha ha, nói: - Huyện trưởng Thẩm quá khiêm tốn rồi. Mặc dù Bí thư Điền có phê bình công tác trưng đất của huyện Hà Phổ, nhưng đối với hình thức Mai Khê, Tân Phổ, vẫn khẳng định là thành tích. Thiếu sót nhỏ không che được công lớn, kinh nghiệm xây dựng của Tân Phổ, ngay cả tôi cũng phải chăm chỉ học tập. Đơn cử lấy thành quả xây dựng mà nói, Mai Khê và Tân Phổ cộng lại, quả thật xuất sắc so với Chử Nam. Điểm này, ở trước mặt Bí thư Trần, tôi muốn phủ nhận cũng không được...
Quách Thành Trạch làm người bên cạnh Từ Bái, khẳng định thái độ có thể càng rõ ràng hơn Điền Gia Canh bảo vệ Mai thép Nghe Quách Thành Trạch ném đá giấu tay đem ý này chọc ra, Thẩm Hoài cũng chỉ cười không đáp lại, nghe đến đó, cũng cơ bản xác định lời nói lúc đầu nói buổi chiều đến Tân Phổ tham quan hẳn là Quách Thành Trạch đề xuất.
Thẩm Hoài khẽ thở dài một cái. Hắn muốn dàn xếp ổn thoả, tránh sóng gió, lại không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Quách Thành Trạch cho dù có lòng muốn tranh đấu gay gắt một phen với Trần Bảo Tề, cũng muốn lấy Tân Phổ ra làm chiến trường, hắn nào có ngại gì, ngầm cảm thấy Quách Thành Trạch đến đây, quả nhiên là không có tư tưởng ổn định đoàn kết...
Đào Kế Hưng có việc không ở huyện, buổi sáng cũng không đến thành phố tham gia cuộc họp mặt, Thẩm Hoài gọi điện thoại cho Cố Kim Chương, dặn dò ông ta ở huyện tổ chức sắp xếp thủ tục tham quan, còn bên này họ sẽ từ thị ủy xuất phát.
Buổi chiều đến Tân Phổ tham quan, hiển nhiên không thích hợp cho gần trăm chiếc xe con tạo thành đoàn xe trùng trùng điệp điệp lái qua.
Ngoại trừ Cục thành phố sắp xếp bốn chiếc xe cảnh sát đi theo, Trần Bảo Tề, Cao Thiên Hà và lãnh đạo thị ủy cùng đi với Trương Gia Hào ngồi trên xe con ra, các nhân viên khác đi theo tham quan đều ngồi trên minibus của thị ủy, vừa vặn hai chiếc minibus chật ních.
Lúc Thẩm Hoài sắp lên xe, thấy Thích Tĩnh Dao đi giày cao gót từ phía sau đuổi theo tới đây, vẫy tay để lái xe đợi cô một lát.
Thích Tĩnh Dao cấp bậc không đủ tham gia cuộc họp mặt buổi sáng, Thẩm Hoài không hiểu tại sao mà buổi chiều cô đi theo đến Tân Phổ tham quan?
Ngoảnh đầu lại nhìn ra ngoài của sổ xe thấy có chiếc xe phỏng vấn của đài truyền hình chạy tới, Thẩm Hoài mới biết đa phần là Trần Bảo Tề để Thích Tĩnh Dao sắp xếp đài truyền hình thành phố buổi chiều đi theo để phỏng vấn công việc, nên để cho cô cùng đến Tân Phổ tham quan.
Thích Tĩnh Dao lên xe, thấy trong xe đã ngồi đầy, mà xe phía trước cũng không còn chỗ trống nào, dường như nhìn thấy trong ánh mắt Thẩm Hoài có nghi ngờ, đi tới đứng dựa vào ghế của hắn, thản nhiên cười nói: - Huyện trưởng Thẩm sao mà buồn bã ủ rũ vậy, là không chào đón tôi đi Tân Phổ tham quan, hay là không chào đón mọi người chúng tôi?
- Trưởng ban Thích vừa lên xe, vô tình khiến mọi người trên chiếc xe chật kín này hết buồn ngủ rồi. Nếu như nói tôi không chào đón Trưởng ban Thích đến Tân Phổ tham quan, cô nói xem những người ngồi trên xe này có đánh tôi xuống xe hay không? Thẩm Hoài nghe thấy lời của Thích Tĩnh Dao, chỉ nhếch miệng cười, nói; - Lại nói nữa, tôi còn sợ mọi người đi Tân Phổ, nơi nơi chọc khuyết điểm cho tôi. Trưởng ban Thích cũng tới, vậy cũng tốt rồi, mọi người được ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Trưởng ban Thích cô rồi, không ai lại có suy nghĩ, muốn chọc vào khuyết điểm của Tân Phổ nữa. Trưởng ban Thích, cô nói đi, tôi có vui mừng chào đón cô tới hay không?
- Huyện trưởng Thẩm, anh chỉ được cái miệng lưỡi ngọt xớt. Thích Tĩnh Dao nheo đôi mắt đẹp lại cười rộ lên; - Miệng nói hoan nghênh tôi đến, xe đầy cũng không có ghế trống, anh cũng không có một chút biểu hiện gì ư?
Thẩm Hoài nghiêng mình, vỗ đùi, ý bảo Thích Tĩnh Dao ngồi trên đùi hắn, nói: - Tôi đây không phải sợ Trưởng ban Thích cô ghét bỏ sao? Nếu Trưởng ban Thích không chê, vậy thì cô cứ ngồi đi...
Ngồi trong minibus gần như đều là những người cấp bậc Uỷ viên thị ủy, đừng thấy ở trước mặt cấp dưới thì mặt đều nghiêm trang, trong xe mọi người cấp bậc tương đương, cười đùa đều không cố kỵ, thấy Thẩm Hoài đùa giỡn Thích Tĩnh Dao, mọi người đều bật cười.
Thích Tĩnh Dao phát hiện, ở thế giới đàn ông làm vua này, đấu miệng với tên lưu manh như Thẩm Hoài, chính là tự tìm nhục nhã. Cô tức giận nghiến hàm răng ngà, cuối cùng không thể ngồi trên đùi của hắn, cũng không cam tâm xuống xe đi ngồi ở xe phỏng vấn phía sau, liền nhận một cái ghế nhựa từ trong tay nhân viên làm việc, ủ rũ ngồi ở giữa lối đi nhỏ.