Trong quy hoạch tổng thể phát triển thành phố mà Hùng Văn Bân chủ trì chế định, có quy hoạc toàn diện phát triển giao thông toàn thành phố, cao tốc Du Tân là một truyến đường quan trọng trong mạng lưới đường cao tốc mà Đông Hoa cần phát triển trong tương lai.
Tuyến đường quy hoạch cao tốc Du Tân trên đại thể dẫn ra từ cao tốc Từ Đông, từ ngoại ô tây bắc thành phố rẽ hướng bắc, kéo dài qua đỉnh núi đông nam bộ Du Sơn, xuyên qua biên giới huyện Du Sơn, đến phía nam thị trấn Tân Tân thì dừng.
Sau khi cao tốc Du Tân xây xong thì xuyên qua tuyến giao thông chính của khu vực trung bộ thành phố Đông Hoa.
Truy rằng huyện Du Sơn hiện nay cũng xem là địa bàn của Mai thép hệ, mà cao tốc Du Tân xây xong, sẽ hoàn toàn mở ra địa hình đóng kín của huyện Du Sơn, được lợi rất lớn. Nhưng huyện Du Sơn đóng kín lạc hậu, tình hình kinh tế ở đây còn lâu mới có thể so sánh với cảng Tân Phổ.
Lúc này, đầu tư của Tống hệ và Mai thép ngoại trừ thủy điện Du Sơn quy mô tương đối mà Tập đoàn Hoài Năng đầu tư ra thì một số doanh nghiệp về các phương diện xuất khẩu lao động và kiến trúc, du lịch rải rác, quy mô đầu tư tổng thể rất nhỏ.
Mà đối với lúc này, tiềm lực tăng trưởng thị trường xuất khẩu lao động, du lịch đều có hạn, huyện Du Sơn năm kia bắt đầu đề xuất phát triển kinh tế du lịch, mà giá trị tổng sản lượng ngành du lịch của toàn huyện cũng vừa mới quá trăm triệu. Mà cùng kỳ, bao gồm Tập đoàn Hoài Năng ở bên trong, tổng đầu tư của Mai thép hệ ở cảng Tân Phổ đã vượt qua mười tỷ. Nói đến giá trị sản lượng, chỉ giá trị sản lượng một năm của nhà máy thép Tân Phổ đã vượt qua mười lăm tỷ, luyện hóa Tân Phổ sau khi xây xong cũng không thể thấp hơn con số này.
Mà đồng thời kiến tạo cao tốc Du Tân, bọn họ cũng giống nhau có thể tiến hành đầu tư thẩm thấu với huyện Du Sơn.
Thị trường là cởi mở đấy, đầu tư của Mai thép hệ ở huyện Du Sơn có hạn, còn chưa đạt tới lũng đoạn, trình độ khống chế thị trường, bọn họ gia tăng mức độ đầu tư độ, huyện Du sơn tranh giành địa vị ngang nhua với Mai thép hệ rất dễ dàng. Mà ở cảngTân Phổ, bọn họ lúc này còn muốn chia sẻ tài nguyên bến cảng cùng với ích lợi tăng trưởng cao, lại là không thể rồi.
Đứng trước hai cái lợi, sẽ chọn cái lợi lớn hơn dù bất chấp thủ đoạn, nhất định phải mở ra bình cảnh giao thông huyện Tân Tân, để bọn họ thúc đẩy vành đai kinh tế Hoài Hải phát triển về hướng Bắc, nắm lấy huyện Tân Tân trước, tranh chiếm tài nguyên cảng Tân Tân trước. Là chọn tu sửa đường cao tốc tuyến đường đi huyện Hà Phổ, hay là chọn tu sửa tuyến đường đường cao tốc đi huyện Du Sơn, vừa xem hiểu ngay.
Mà vấn đề lớn nhất trước mắt không nằm ở mặt khác, cửa ải khó khăn thứ nhất chính là phí tổn xây dựng cao tốc Du Tân ở khu vực Sơn Lĩnh rất cao.
Chính bởi vì chi phí xây dựng rất cao, trừ phi tài lực địa phương trước mắt có thể gánh vác, cho nên trong quy hoạch phát triển giao thông đường bộ toàn thành phố, cao tốc Du Tân dường như là xếp hạng cuối cùng.
Cho dù thành phố hiện tại kiên trì xây dựng cao tốc Du Tân, số tiền xây dựng dự đoán rất có khả năng vượt qua hai tỷ thì giải quyết như thế nào?
Mà sau khi cao tốc Du Tân xây xong, nếu muốn quả đào Tân Tân không bị người khác hái, không phải nói sắp xếp mấy cán bộ chiếm đóng vị trí thì có thể đấy. Nói cho cùng vẫn là muốn đồng thời đầu tư lượng lớn tiền vốn, tiến hành khai thác phát triển tài nguyên bến cảng Tân Tân, thúc đẩy phát triển công nghiệp gần biển mới có thể đảm bảo khối lợi ích lớn nhất kia không rơi vào tay người khác.
Việc xây dựng cơ bản bên ngoài cảng Tân Phổ trước mắt là do Tập đoàn khai thác phát triển Tân Phổ đảm đương chủ lực. Nhưng đầu tư vào hơn 10 tỷ tiền vốn thì hàng loạt doanh nghiệp, vận tải hàng hải, điện lực Hoài Năng, xây dựng Chử Giang, tàu thuyền Hằng Dương, luyện hóa Tân Phổ, sắt thép Tân Phổchiếm vị thế trung tâm trong việc phát triển tụ quần công nghiệp Tân Phổ mới là đảm bảo căn bản giữ lấy lợi ích của Mai thép hệ trong việc phát triển cảng Tân Phổ.
Đám người Ngu Thành Chấn không ngu, cho dù không có năng lực chấp hành mạnh như Thẩm Hoài, nhưng tổng thể bố cục phát triển công nghiệp khu vực vẫn có thể xem hiểu được đấy.
Chưa từng ăn thịt heo, cũng đã gặp heo chay, muốn học tập hình thức Mai Khê và Tân Phổ không khó. Nhưng bố cục phát triển quy mô này điều động trên 10 tỷ sản nghiệp, không cần nói đưa Công ty Tư Hoa thực nghiệp ra thị trường, thì Tập đoàn Thiên Ích đứng sau lưng cũng khó có năng lực khống chế toàn cục, trừ phi Tập đoàn Kim Thạch do Hồ gia khống chế có thể đem trọng tâm phát triển của bộ phận tương đương dời lại đây.
Điều này hoàn toàn cũng không phải là việc đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thanh Chấn, Chu Ích Văn ngồi trong thư phòng là có thể quyết định.
Ngu Thành Chấn hỏi Trần Bảo Tề:
- Việc này có phải báo cáo với tỉnh trưởng Triệu hay không?
Không có sự ủng hộ của Triệu Thu Hoa, bọn họ muốn thuyết phục Hồ Gia đem trọng tâm phát triển của Tập đoàn Kim Thạch dời hướng Bắc, muốn đem doanh nghiệp như Tập đoàn sắt thép tỉnh kéo vào thêm một bước thì dường như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Những nỗ lực mà Triệu Thu Hoa mưu cầu đến tỉnh Ký nhậm chức đều thất bại nên chỉ có thể tiếp tục ở lại Hoài Hải. Mà ngày hôm nay Quách Thành Trạch vừa mới đến nhậm chức đã hùng hùng hổ hổ, Từ Bái đứng sau lưng Quách Thành Trạch đang có tâm tư gì cũng không khó đoán. Trong tình huống này, thật sự rất có khả năng thuyết phục Triệu Thu Hoa ủng hộ kế hoạch của bọn họ.
Nghe Ngu Thành Chấn nói như vậy, Trần Bảo Tề gật gật đầu, nói:
- Hai ngày nữa tôi sẽ đi tỉnh báo cáo chuyện này với tỉnh trưởng Triệu. Rồi hỏi Chu Ích Văn, Thích Tĩnh Dao: - Mấy người cảm thấy sao?
Thích Tĩnh Dao, Chu Ích Văn gật gật đầu, cũng hiểu được nên tranh thủ sự ủng hộ của Triệu Thu Hoa trước, bằng không cho dù bọn họ có thể làm được công việc của Hồ Lâm thì công việc bên bố Hồ Lâm ai đi làm đây?
Tôn Khải Nghĩa ở lại Đông Hoa hai ngày, lại cùng Thẩm Hoài nói chuyện.
Thẩm Hoài không hề che giấu sự lo lắng về Quách Thành Trạch và Mạnh Kiến Thanh. Mục đích của hắn muốn chỉnh hợp nghiệp vụ đầu tư bến cảng dưới quyền Tập đoàn Trường Thanh, cũng tăng lực kiểm soát đối với cảng Mai Khê càng mạnh.
Tôn Khải Nghĩa cũng không có biểu hiện thái độ rõ ràng gì, liền rời khỏi Đông Hoa, quyết định đến Từ Thành ở một đêm, ngày hôm sau lên máy may về Hồng Kông.
Tuy rằng Tập đoàn Trường Thanh có đầu tư một khách sạn bốn sao ở Từ Thành, có điều Tôn Khải Nghĩa lui tới Từ Thành lại thích ở nhà khách của tỉnh Hoài Hải có lịch sử mấy mươi năm và môi trường yên tĩnh.
Từ Thành vào hạ tuần tháng mười đã là cuối mùa thu, nhiệt độ không khí ban đêm lại không lạnh lắm, Tôn Khải Nghĩa đi theo nhân viên vào ở lầu cho khách nước ngoài, trước lầu có viên phố tọa trên con đường nhỏ quanh co, băng qua nó có một bể bơi lộ thiên.
Đêm lạnh như vậy, bể bơi cũng không có nhiệt độ ổn định, lại có mấy người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh bơi lội, cũng không sợ lạnh.
Tôn Khải Nghĩa tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn ngắm sững sờ bầu trời đêm trong suốt, chẳng được bao lâu, thư ký tìm đến bên này, nói cho y biết: - Tổng giám đốc Tạ của Hải Phong muốn đến hỏi thăm ông.
Tôn Khải Nghĩa cau mày, không biết Tạ Hải Thành từ đâu mà biết hành tung của ông ta. Nói thật ông ta cũng có chút đau đầu khi gặp Tạ Hải Thành, nhưng người ta đều đến khách sạn chặn cửa, ông ta cũng không thể cự tuyệt người ta ở ngoài ngàn dặm.