Khác với Thẩm Hoài thi hành chủ nghĩa tiết kiệm ở Mai thép, phái đoàn của Tống Hồng Quân thì xa hoa hơn rất nhiều.
Hiện tại, công ty đầu tư Hồng Cơ không có nhiều tài sản đầu tư độc lập ở Từ Thành, nếu như bình thường, chỉ cần thành lập một văn phòng theo cơ cấu chi nhánh, tuyển vài nhân viên thường trực để xử lý mấy chuyện vụn vặt hằng ngày là đủ rồi.
Nhưng Tống Hồng Quân lại mua cả hai tầng cao nhất trong tòa nhà quốc doanh ở Từ Thành để làm văn phòng công ty.
Tính cả phòng hành chính, phòng họp chiếm nửa tầng, đều là văn phòng tư nhân của Tống Hồng Quân ở Từ Thành.
Ghế giám đốc bọc da rất lớn, Thẩm Hoài ngồi trên ghế nhìn như lọt thỏm bên trong. Hắn nhìn văn phòng mà chỉ cần chăng lưới là đánh cầu lông được, bèn nói với Tống Hồng Quân: - Văn phòng này trống trải quá, không có cảm giác gì mấy, tôi không ngờ con mắt thẩm mỹ của anh lại kém như vậy đấy. Tôi bảo này, anh có tiền thì làm gì chẳng được, sao phải mua cả hai tầng ở đây để khoe giàu?
Tống Hồng Quân vuốt mái tóc đã chải đến bóng loáng về phía sau, cười nói: - Vật giá trong nước quá rẻ, so với Hongkong thì rẻ như cho không vậy. Cậu vẫn bảo bất động sản trong nước luôn khan hiếm còn gì, cho dù tôi không muốn khoe của thì cũng muốn mua để đầu cơ trước người khác, tránh cho sau này lỡ dịp...
- Năm 93, tòa nhà Hải Nam sụp đổ; năm nay khủng hoảng tài chính bắt đầu từ Thailand, cũng có quan hệ trực tiếp đến việc bất động sản ở Thailand bị đầu cơ quá nhiều, anh có ý định đứng ngoài chờ thời cơ ra tay sao?
Thẩm Hoài cười hỏi.
- Theo cậu thì khi nào bất động sản trong nước sẽ khởi sắc?
Tống Hồng Quân hỏi.
- Tôi là người, đâu phải thần. Thẩm Hoài cười nói. - Nếu tôi có thể đoán chuẩn như vậy, thì tôi đi giả thần giả thánh rồi, tội gì phải ở nơi này đấu đá nữa?
- ...
Tống Hồng Quân ra hiệu Thẩm Hoài tiếp tục nói.
- Tuy nhiên, - Thẩm Hoài nói: - Phát triển công nghiệp hóa sẽ kéo theo phát triển đô thị hóa, ở các nước công nghiệp đã phát triển đã có mô hình đó. Còn trong nước, cụ thể là tỉnh Hoài Hải, sự phát triển công nghiệp hóa vẫn còn hơi yếu, tạm thời anh còn phải đợi thêm nữa. Khả năng ba năm năm nữa, nền công nghiệp sẽ phát triển hơn. Trước lúc đó, chỉ có bất động sản trong thành phố mới có giá trị đầu tư cao.
- Cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần dỡ đi nhà máy lọc dầu ở phía nam Từ Thành thì hai tầng này có thể tăng giá không ít. Tống Hồng Quân cũng nghĩ thoáng đi, nói: - Đương nhiên, việc khai thác phát triển mảnh đất phía nam này, cho dù tôi muốn tham dự, cũng phải tập trung vào công ty xây dựng Chử Giang. Tôi không có thời gian để lại gây dựng thêm một công ty khai thác và phát triển bất động sản nữa...
Thẩm Hoài xoay người nhìn về phía nhà máy lọc dầu cũ của Từ Thành ngoài cửa sổ.
Tòa nhà quốc doanh cao 40 tầng là tòa nhà cao thứ hai ở Từ Thành, nhưng vid mảnh đất phía nam là chỗ nhà máy lọc dầu cũ và mấy nhà máy hóa chất nhỏ của Từ Thành nên tòa nhà Quốc doanh năm 94 sau khi được xây dựng xong tình hình tiêu thụ vẫn luôn ổn định.
Mai thép được xây dựng lại làm nơi lọc dầu của Từ Thành, sau khi có phương án di dời nhà máy cũ, tình hình tiêu thụ của tòa nhà quốc doanh đột nhiên tốt hơn. Cho dù như vậy, Tống Hồng Quân mua hai tầng này vẫn rẻ hơn so với văn phòng làm việc ở trung tâm thành phố.
Luyện hóa Chử Nam đã đến giai đoạn xây dựng cuối cùng, nhà máy lọc dầu cũ đã đình công toàn diện, tính cả dỡ bỏ các nhà máy hóa chất nhỏ xung quanh, có khoảng một nghìn mẫu đất để Ủy ban nhân dân thành phố thu về tái phân phối.
Đối với việc bồi thường di dời nhà máy lọc dầu Từ Thành, Ủy ban nhân dân Từ Thành cấp sáu trăm mẫu đất công nghiệp cho Chử Nam xây dựng nhà máy mới, ngoài ra còn cấp cho công ty hai trăm mẫu đất cho dự án khai thác, phát triển khu chung cư, nhà ở, số tiền bồi thường lên tới bốn trăm triệu tệ.
Sau khi các nhà máy hóa chất nhỏ xung quanh nhà máy lọc dầu cũ ở phía nam được dỡ bỏ và xây dựng lại hoàn toàn, môi trường xung quanh tòa nhà quốc doanh được cải thiện rất lớn, theo lý, giá phòng ở cũng sẽ tăng lên.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tống Hồng Quân mua hai tầng sang nhất ở tòa nhà quốc doanh.
Dù sao thì Tống Hồng Quân cũng là người quản lý quỹ đầu tư, bất kể là quản lý tài sản của mình, hay là quản lý tài sản của nhà đầu tư, tài sản có thể tăng giá trị là yếu tố đầu tiên anh ta suy tính.
So với hai tầng ở tòa nhà quốc doanh mà Tống Hồng Quân đã mua, thì mảnh đất hai trăm mẫu ở phía nam thì có giá trị lớn hơn nhiều.
Bất kể là thành lập công ty bất động sản để khai thác, phát triển, hay là hợp tác với công ty bất động sản khác hoặc đơn giản là chuyển nhượng mảnh đất hai trăm mẫu này để đôi lấy bốn trăm triệu thậm chí nhiều hơn, công ty đều có thể lựa chọn.
Tuy nhiên, trong Mai thép còn có một ý kiến, đó là mua được cả mảnh đất một nghìn mẫu ở bên bờ Bắc Chử Giang, tiến hành khai thác, phát triển tổng thể.
Tống Hồng Quân, Tôn Á Lâm bọn họ đều ở những thành phố lớn trên quốc tế như Hongkong, Paris đã quen, biết trình độ xây dựng thành phố trong nước lạc hậu hơn các thành phố lớn trên quốc tế bao nhiêu, tất nhiên cũng biết rõ tiềm lực có thể khai thác trong đó.
Chử Giang kiến thiết tại Mai Khê xây dựng trấn và thành phố mới Lâm Cảng, tích lũy kinh nghiệm khai thác, phát triển khu dân cư tổng hợp, mà tập đoàn Trường Thanh lại là tiên phong trong việc khai thác, phát triển khu du lịch thương mại ở nước ngoài.
Nếu khai thác, phát triển tổng hợp một nghìn mẫu đất ở trong nước thì tuyệt đối là một dự án bất động sản siêu lớn, nhưng cũng không phải là không thể làm được.
Ngoài ra, sau khi Từ Bái đến Từ Thành, đã thúc đẩy xây dựng phát triển Từ Thành một cách mạnh mẽ.
Khu vực bờ phía Bắc Chử Giang, đặc biệt là một nghìn mẫu đất này, tương lai chính là một trong khu vực trung tâm Từ Thành, có giá trị khai thác, phát triển rất lớn.
Chỉ có điều Thẩm Hoài cần tính toán rất nhiều nhân tố.
Đầu tiên, một nghìn mẫu đất xây dựng này chỉ có hai trăm mẫu đất là Ủy ban nhân dân thành phố bồi thường cho công ty, nếu muốn mua được 800 mẫu đất còn lại, ít nhất phải trả cho Ủy ban nhân dân thành phố 1,2 đến 1,6 tỷ nữa.
Tài chính để hoàn thành toàn bộ dự án có khả năng cần trên 4 tỷ.
Bây giờ Thẩm Hoài muốn dùng Chử Giang kiến thiết làm đơn vị chủ lực xây dựng thành phố mới Lâm Cảng, vốn quay vòng trong nước lại đang siết chặt, tạm thời Chử Giang kiến thiết và bên Mai thép không thể chi nhiều tiền để xây dựng một dự án lớn ở Từ Thành như vậy.
Còn có một nhân tố quan trọng, đó là tình hình hiện nay ở Từ Thành tương đối phức tạp.
Tuy hiện nay Từ Bái là Bí thư thị ủy Từ Thành, nhưng năm đó Triệu Thu Hoa cũng nhờ chức vụ Bí thư thị ủy Từ Thành mà tiếp tục lên cao, vẫn còn một số thân tín ở Từ Thành.
Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh mới đến Đông Hoa đã có tranh chấp với đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn. Mà ở Từ Thành, Thẩm Hoài dự đoán Từ Bái và Triệu Thu Hoa có thể sẽ tranh chấp về chứng khoán Đông Giang, nên hắn cũng không muốn vội vã chen chân vào.
- Đợi thêm nửa năm hoặc một năm nữa rồi tính...
Thẩm Hoài thu ánh mắt, nói.
Trình độ kiến thiết đô thị của Từ Thành vẫn còn yếu, thậm chí chỉ có thể coi là thành phố trung bình thấp ở trong nước, trước mắt sẽ không có công ty bất động sản lớn nào vội vã đầu tư vào Từ Thành.
Cho dù sắp tới Từ Bái hoặc Triệu Thu Hoa có thể kéo được công ty bất động sản lớn tới khai thác, phát triển khu đất bên bờ phía bắc Chử Giang này thì Mai thép cứ thành thành thật thật khai thác, phát triển hai trăm mẫu đất kia, ít nhất cũng không thua thiệt.
Tống Hồng Quân gật gật đầu. Ủy ban nhân dân Từ Thành muốn san phẳng khu đất phía Nam này cũng cần vài ba tháng, đúng là bọn họ không cần phải vội vàng bày tỏ ý kiến làm gì.
Anh ta suy đoán, Bí thư Tỉnh ủy mới đến nhận chức, nhân sự ở tỉnh sẽ có điều chỉnh nhất định, Từ Thành cũng sẽ có thay đổi nhất định về nhân sự. Đến lúc đó tất nhiên sẽ là một phen long tranh hổ đấu, Mai thép ít nhất phải đợi tình hình ổn định một chút mới nên tính tiếp.
Lúc này Tống Hồng Quân nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện xong, anh ta nói với Thẩm Hoài: - Cậu Tư đã chuẩn bị làm cơm tối, gọi điện thoại hỏi tôi lúc nào qua. Đương nhiên, cậu mợ gọi điện thoại để hỏi xem buổi tối cậu và Thành Di có về không?
- Có chứ, sao lại không về? - Thẩm Hoài nói, - Nhà tôi mà tôi cũng không có can đảm đi về để người khác cười vào mặt sao?
Ở trong nước, những gia đình có địa vị càng cao thì càng coi trọng truyền thống.
Thẩm Hoài và Thành Di đính hôn, cha hắn - Tống Bính Sinh không ra mặt, thậm chí không biết rõ chuyện là điều không thể chấp nhận được.
Tống Văn Tuệ cũng biết Thẩm Hoài hơi nóng tính, tính đến hôm nay, thậm chí ngay cả cánh cửa nhà ở Từ Thành hắn cũng chưa tới.
Tống Văn Tuệ nghĩ, nếu cô mà cũng mặc kệ, thì có khả năng Thẩm Hoài cũng cứ như vậy, mà cô vừa mới về Yến Kinh, trong thời gian ngắn không thể tới Từ Thành được, nên mới cố ý gọi điện thoại cho Hồng Quân, bảo Hồng Quân phải phụ trách kéo Thẩm Hoài, Thành Di về nhà.
Tống Hồng Quân nói "Vợ xấu thì cuối cùng vẫn phải gặp cha mẹ chồng", không phải nói Thành Di, mà là bảo Thẩm Hoài phải đi về nói cho cha hắn biết chuyện hắn đính hôn với Thành Di.
- Cậu cũng đừng cảm thấy khó xử gì, - Tống Hồng Quân nói với Thẩm Hoài, - Cũng lâu rồi tôi không tới thăm cậu Tư. Hồng Nghĩa và Lưu Kiến Quốc, Tạ Thành Giang đều ở Từ Thành, cậu và Thành Di hôm nay nhất định phải đi ăn với tôi, đến lúc đó ở trên bàn cơm thuận miệng nói đến chuyện đính hôn. Chuyện còn lại thì cứ giao cho dì út và Thành Di xử lý là được...
Thẩm Hoài biết ăn cơm với một số người sẽ không vui vẻ cho lắm, nhưng hắn cũng không trốn tránh được, cười khổ một tiếng, nói: - Tôi còn phải gặp Diệp Tuyển Phong, hay là sắp xếp vào hôm nay đi?
Thẩm Hoài gặp Diệp Tuyển Phong là để bàn chuyện Mai thép nhận dự án xây dựng bến tàu nối tiếp cảng vận chuyển than đá ở cảng Ký Hà.
Để dự án gia công sắt thép hậu cần và xây dựng bến tàu vận chuyển than đá thành một dự án lớn, Kỷ Thành Hi đồng ý ra mặt bàn chuyện với Diệp Tuyển Phong, nhưng Thẩm Hoài cũng không thể cứ bị động đem chuyện này giao cho Kỷ Thành Hi xử lý.
Tống Hồng Quân gật gật đầu, nói: - Cũng được. Việc này không thể kéo dài, cứ kéo dài thì người khác sẽ chế giễu. Dù đấu đá trong nội bộ chúng ta như thế nào, dù có đấu đá quá đáng, cũng phải cố gắng hết sức không để người ngoài chế giễu, tuy tôi cũng rất không thích tên Diệp Tuyển Phong này. Bây giờ, tôi không sợ chuyện khác, chỉ sợ Tạ Hải Thành chen chân vào thì tình hình càng phức tạp.
Diệp Tuyển Phong liên lạc với Tôn Khải Nghĩa, muốn cấp dự án xây dựng bến tàu vận chuyển than đá cảng Ký Hà cho tập đoàn Trường Thanh, vẫn luôn nhờ Tạ Hải Thành ở giữa giúp đỡ liên hệ.
Tạ Hải Thành là kẻ không có lợi không làm, cách lợi nhuận của tập đoàn Hải Phong trong những năm gần đây càng ngày càng giống đi buôn. Tình hình tài chính của tập đoàn Hải Phong có hạn, nhưng liên hợp với tập đoàn Trường Thanh, nhận dự án xây dựng bến tàu vận chuyển than đá ở cảng Ký Hà tại Hoài Năng với giá thấp, không chỉ có thể đứng giữa kiếm lợi, lại còn có thể kéo tập đoàn Trường Thanh cách ly Mai thép một chút, đúng là Tạ Hải Thành đã tính toán rất hay.