Thẩm Hoài và Chu Thiến gõ cửa phòng, nhìn thấy Chu Ngọc, Tôn Tốn và Vương Vệ Thành, Trương Văn Tuyền, Uông Khang Thăng ngồi trong phòng khách nói chuyện,nhìn khuôn mặt quyến rũ trưởng thành, nhưng không mất đi vẻ thanh khết của thiếu nữ của Chu Ngọc, Thẩm Hoài trong lúc bất giác như trở lại mười tám năm trước.
Tôn Tốn và Chu Ngọc đều chưa từng gặp mặt Thẩm Hoài, thấy Chu Thiến cùng một thanh niên bước vào, cười tiếp đón:
- Đây là Từ Chí phải không, nhìn thật sự là một nhân tài, tôi biết ngay con mắt nhìn người của Chu Thiến sẽ không kém...
Đi tới, nhiệt tình chìa tay về phía Thẩm Hoài.
Thấy anh rể hiểu lầm Huyện trưởng Thẩm thành bạn trai cũ Từ Chí, mặt Chu Thiến đỏ bừng, vội giải thích:
- Anh cả, anh nhận lầm người rồi, anh ấy là Huyện trưởng Thẩm của chúng ta...
- Ồ...
- Tôn Tốn xấu hổ đưa tay ra, không biết nên rút lại hay không, không ngờ vừa mới gặp mặt làm ra hiểu lầm như vậy, rước lấy chê cười.
Thẩm Hoài cũng khôi phục lại vẻ sững sờ khi mới bước vào, hắn cũng không biết Chu Thiến và Từ Chí đã chia tay hay chưa, hoặc là chia tay nhưng còn chưa nói cho chị cô biết cũng không chừng, đưa tay ra bắt tay Tôn Tốn, cười nói:
- Tuy rằng hiện tại có rất ít người khen dáng vẻ tôi giống một nhân tài, nhưng mà tôi tin tưởng con mắt của giáo sư Tôn sẽ không nhìn lầm...
Thẩm Hoài nói đùa, hóa giải được vẻ xấu hổ của Tôn Tốn, lại bước đến trước đám người Vương Vệ Thành, Uông Khang Thăng, giải thích việc hắn vừa nãy có việc nên đến muộn một chút, nói:
- Tôi đang định vào khách sạn, tạm thời nhận điện thoại, làm cho giáo sư Tôn, cô Chu đợi lâu.
Tôn Tốn từ sự giới thiệu của Chu Thiến và đám Trương Văn Tuyền, biết một ít tình hình của tân Huyện trưởng Hà Phổ, biết hắn còn rất trẻ, nhưng thực sự nhìn thấy Thẩm Hoài đứng ở trước mặt, vẫn cảm thấy hơi khó tin, trong nước lại có cán bộ cấp huyện chính thức còn trẻ như vậy, hơn nữa nghe Chu Thiến, Trương Văn Tuyền giới thiệu,hai năm qua huyện Hà Phổ đột nhiên quật khởi mạnh mẽ đều là người này một tay xây dựng nên, từ hóa giải hiểu lầm xấu hổ thành lòng càng kinh ngạc.
Uông Khang Thăng, Trương Văn Tuyền đi tới, định giới thiệu cho mấy người Thẩm Hoài về Tôn Tốn, Chu Ngọc. Thẩm Hoài cười nói:
- Lần trước giáo sư Tôn, cô Chu về nước, tôi rất không may lại ở ngoài địa phương, không thể gặp mặt giao lưu, vẫn luôn thấy thật đáng tiếc, liền thúc giục Cục Giáo dục mời giáo sư Tôn, cô Chu về nước làm phỏng vấn chính thức. Hy vọng giáo sư Tôn, cô Chu, không cảm thấy chỗ tôi quá đường đột...
Thấy Thẩm Hoài nói như vậy, thể hiện hắn đã khá quen thuộc Tôn Tốn, Chu Ngọc, không cần phải giới thiệu thêm vào gì nữa, Trương Văn Tuyền liền cười giải thích:
- Lần trước giáo sư Tôn đề cập đến vấn đề sự khác biệt và hòa hợp giữa giáo dục nghề và giáo dục đại học. Dau khi tôi báo cáo với Huyện trưởng Thẩm, Huyện trưởng Thẩm rất coi trọng. Lần này phương án chia làm viện đại học và học viện Chử Giang, cũng là Thẩm Huyện trưởng trực tiếp ra chỉ thị kĩ càng tỉ mỉ...
- Nói phê chỉ thị, quá nghiêm trọng rồi.
Thẩm Hoài lắc đầu, sửa lời của Trương Văn Tuyền, nói:
- Huyện có quyết tâm chỉnh lý giáo dục đại học, nhưng thiếu kinh nghiệm, phương án chuẩn bị mở học viện Chử Giang, tôi nói nó cũng chỉ là đề nghị, cuối cùng vẫn là phải mời giáo sư Tôn và các chuyên gia giáo dục của Hoài Đại ra quyết định. Các người vừa rồi nói chuyện tới đâu, chúng ta ngồi xuống nói tiếp…
Khách sạn Tinh Hải bàn chuyện không quá sang trọng, chỗ huyện sắp xếp cho Tôn Tốn, Chu Ngọc không phải là phòng xa hoa nhất khách sạn, mọi người ngồi trong phòng khách, hướng phía tây nam có thể nhìn thấy khu đất quy hoạch lớn bằng phẳng chuẩn bị xây dựng, cảnh sắc không nói tới là đẹp, nhưng tầm nhìn cũng đủ rộng.
Trương Văn Tuyền chuẩn bị cũng đầy đủ, mang theo bản đồ quy hoạch thành phố mới qua đây cho Tôn Tốn, Chu Ngọc xem, cũng càng dễ tưởng tượng bộ dáng thành phố mới tương lai ba đến năm năm sau xây dựng.
Thẩm Hoài ngồi xuống, nói với Vương Vệ Thành việc có người tụ tập đánh bài ở căn phòng cách vách, bảo anh ta báo phân cục huyện qua đây bắt, bèn cùng Tôn Tốn, Chu Ngọc bàn tiếp về việc học viện Chử Giang.
Phương án lúc đầu của Thẩm Hoài là muốn nguồn lực trung cấp chuyên nghiệp toàn huyện trực tiếp thành lập học viện tổng hợp chuyên nghiệp.
Sau bao cố vấn, nhận thức được sự khác biệt giữa giáo dục trung cấp và đại học, quá trình sáp nhập sẽ khá phức tạp, phương án sửa đổi sau đó là thành lập trường học tổng hợp chuyên nghiệp Chử Giang tách ra khỏi học viện Chử Giang, trong tương lai khi thời cơ chín muồi, lại suy xét vấn đề sáp nhập.
Bởi vậy, việc tích hợp các nguồn tài nguyên trung học chuyên nghiệp có thể thành lập trường Học viện chuyên nghiệp tổng hợp Chử Giang trước, khởi động đồng thời với xây dựng khu trường học mới trong huyện, dự tính đến mùa thu sang năm trước khi vào học, một bộ phận khu trường học xây dựng xong trước có thể đưa vào sử dụng.
Trong quy hoạch xây dựng khu trường học, khu trường học trong huyện tương đối độc lập, quy mô xây dựng tổng thể cũng có hạn, cánh bắc của quảng trường nhân dân thành phố khu đông xuất ra ba trăm mẫu đất, vốn đầu tư năm mươi triệu cũng đủ để xây dựng một trường trung học cấp cao có thể chứa ba nghìn học sinh.
Mà trường chuyên nghiệp tổng hợp Chử Giang, mục tiêu cuối cùng vẫn là muốn hợp lại cùng học viện Chử Giang, hai khu trường học sẽ xây dựng thành công cùng nhau.
kế hoạch tương lai học viện Chử Giang chứa tổng số học sinh từ mười hai nghìn người đến hơn mười lăm nghìn người, cuối cùng xây dựng thành công khuôn viên trường diện tích lớn gấp bốn năm lần so với khu trường học mới trong huyện, cho nên quy hoạch của thành phố mới Lâm Cảng sau khi điều chỉnh, Thẩm Hoài trực tiếp từ phía nam khu trung của thành phố mới Lâm Cảng xuất xa 1500 mẫu đất dùng để xây dựng khu trường học.
Khu trường học mới trường chuyên nghiệp tổng hợp Chử Giang chiếm ba trăm mẫu trong đó, vốn đầu tư năm mươi triệu, cũng khởi động xây dựng rất nhanh.
Ở huyện lúc đầu rút ra một trăm triệu đã dùng hết cho khu trường học và khu quản lý của tập đoàn giáo dục rồi.
Mà học viện Chử Giang, liên quan đến xây dựng ngành học đại học, vốn đầu tư hơn nhiều so với cao đẳng, trung học chuyên nghiệp có thể so sánh, khu viên trường đồng thời xây dựng bốn trăm mẫu đất, dự toán đầu tư sẽ đạt tới ba trăm triệu.
Hiện tại quốc gia cũng khuyên khích nguồn vốn xã hội tham gia đầu tư học viện đại học, Thẩm Hoài chủ trương do tập đoàn Mai thép, tập đoàn Tân Phổ, Đầu tư Chử Giang, Đầu tư Hồng Cơ cùng với Đầu tư Chúng Tín gánh vác trách nhiệm xuất vốn.
Học viện Chử Giang định vị cao, quy trình báo cáo nối tiếp cùng với quy hoạch học viện phức tạp, vốn đầu tư lớn, lại dính đến cùng Hoài Đại hợp tác xây dựng ngành học cụ thể, mà cho đến hiện tại cũng còn ở giai đoạn thảo luận phương án. Thậm chí bởi vì Hà Phổ bên này thiếu nhân sự thực sự hiểu biết quản lý giáo dục đại học, bàn chuyện với Hoài Đại cũng không thể thấu triệt được.
Cho nên Thẩm Hoài cũng nôn nóng trông chờ Tôn Tốn, Chu Ngọc có thể mau chóng quyết định về nước, có thể giúp đỡ Uông Khang Thăng nhanh chóng nắm bắt phương diện công tác này.
Trương Văn Tuyền vẫn là quen với lối suy nghĩ làm quan không thích hợp làm công tác xây dựng và phát triển học viện Chử Giang, ngược lại Uông Khang Thăng rất hứng thú với quản lý trường học, không tiếc đem hai chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Mai thép, Chủ tịch Hội đồng quản trị công nghiệp Mai Khê lui về cho Quách Toàn tiếp nhận, chạy đến trước mặt Thẩm Hoài, nhất định phải “giành” hai chức hiệu trưởng trường nghề và viện trưởng học viện Chử Giang.
Uông Khang Thăng năm nay sáu mươi lăm tuổi, tinh lực để tiếp tục quản lý xí nghiệp có lẽ không còn đủ, nếu lui về đúng lúc, đem vị trí trao cho người dồi dào tinh lực,nhạy bén hơn với phát triển thị trường và sản nghiệp, nhưng thân thể của ông ta khỏe mạnh, tinh lực cũng có thể coi là dồi dào, cũng không có thể nói từ lúc này lui về nhà dưỡng lão là lui về được.
Uông Khang Thăng nửa đời người lo liệu cho xí nghiệp, cũng không có khi nào rảnh rỗi, vẫn luôn giữ chức thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn Mai thép, cũng đại biểu cho Mai thép chức vụ Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc ở thành phố, nhưng cũng rất rảnh rỗi.
Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, đối với Uông Khang Thăng người muốn an hưởng lúc tuổi già mà nói, thật sự là không có ý nghĩa hơn so với quản lý trường học, cũng là công việc có sức hấp dẫn nhất. Ông ta cũng là vì thể hiện quyết tâm với Thẩm Hoài, thậm chí đem cổ phiếu ở Mai thép và công ty đưa ra thị trường của ông ta,cũng cùng nhau góp vào học viện Chử Giang.
Thẩm Hoài cũng là bởi vậy giảm bớt một phần phiền toái, Uông Khang Thăng cho dù là danh vọng của cá nhân, vẫn có năng lực, tầm nhìn, quả thật cũng không tìm thấy ứng cử viên thích hợp hơn so với ông ta để lãnh đạo học viện Chử Giang.
Đặc biệt ở phương diện kết hợp nhu cầu sản xuất công nghiệp và nghiên cứu giáo dục đào tạo, Thẩm Hoài tin tưởng Uông Khang Thăng cũng đủ tư cách hơn so với hầu hết hiệu trưởng của các trường đại học trong nước. Ông ta hao tổn tâm huyết lo liệu học viện Chử Giang như thế nào, mục đích chủ yếu nhất, cũng là muốn vì Mai Khê, sản nghiệp của Tân Phổ hợp lại phát triển, cung cấp cơ sở càng nhiều, càng vững chắc.
Mọi người ngồi xuống định bàn bạc đến nhiều vấn đề, điện thoại di động của Vương Vệ Thành vang lên, anh ta chạy qua một bên nghe. Thẩm Hoài thấy anh ta nhíu mày,hỏi:
- Có chuyện gì?
Vương Vệ Thành tới gần bên tai hắn báo cáo:
- Huyện cục cử người tới rồi, ở phòng 1807 ngăn chặn mấy người kia tụ tập đánh bạc, nhưng trong số mấy người đó có một người quen biết Uông Kỳ của phân cục huyện…
Vương Vệ Thành vừa rồi gọi điện thoại cho phòng Công an huyện tố cáo có người tụ tập đánh bạc ở khách sạn Tinh Hải, đương nhiên sẽ không trực tiếp báo tên của Thẩm Hoài. Người của huyện cục tới đây, thấy người tụ tập đánh bạc quen biết Phó cục trưởng Uông Kỳ, muốn không xử lý, nhưng lại e dè là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Vệ Thành tố cáo, không thể không đưa ra lời giải thích, mới gọi điện thoại đến muốn đem sự việc hóa nhỏ lại, bỏ qua...
Thẩm Hoài nhíu mày lại, hỏi Vương Vệ Thành:
- Người huyện cục có phải ở bên ngoài không?
Vương Vệ Thành gật đầu, Thẩm Hoài đứng lên, nói với Tôn Tốn:
- Giáo sư Tôn, các anh cứ tiếp tục trò chuyện trước đi nhé, tôi có việc ra ngoài xử lý trước một chút...
Sau đó cùng Vương Vệ Thành đi ra ngoài xem tình hình huyện cục xử lý bắt đánh bài.
Chu Thiếc thích náo nhiệt, tiếng Vương Vệ Thành báo lại với Thẩm Hoài tuy nhỏ, nhưng cô nghe được một ít cũng biết Thẩm Hoài ra ngoài là vì việc gì, liền đi theo ra xem trò vui.
Vương Vệ Thành trực tiếp gọi điện thoại, người của huyện cục cũng khá coi trọng, cửa phòng mở rộng, bên trong có vài cảnh sát, bốn người mà Thẩm Hoài và Chu Thiến đã gặp ở thang máy và cửa thang máy đều ngồi ở phòng bên trong, cợt nhả trò chuyện với cảnh sát dẫn đội, không hề giống cảnh kẻ đánh bạc bị cảnh sát bắt.
- Trương Khoa à, anh em chúng tôi tụ tập, giữa trưa uống vào chút rượu lại không thể lái xe, cũng biết lái xe lúc say rượu là không tốt, nên đến khách sạn đánh bài nhỏ giải trí một chút, cũng không biết đắc tội con cháu nhà nào, gọi các anh chạy một chuyến. Nếu cái này tính là tụ tập đánh bạc, các đồng chí cục Công an chân chạy cũng muốn gãy luôn rồi đúng không? Anh nói cho tôi nghe, rốt cuộc con cháu nhà ai ở sau lưng gây sức ép cho tôi? Anh yên tâm, tôi cũng sẽ không làm anh khó xử. Nếu không, anh để chúng tôi thu bài pu-khơ và tiền trước, Phó Cục trưởng Uông đến rồi cũng khó coi. Nếu không, anh giúp chúng tôi thu lại cũng được?
Nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ trong phòng, Thẩm Hoài cau mày.: Cậu thanh niên cạo đầu húi cua này chính là người vừa rồi cố ý lên tiếng khiêu khích ở lối đi nhỏ, lúc này ý tứ trong lời nói lại rõ ràng cố ý dùng tiền mặt trên bàn mua chuộc “Trương Khoa” người dẫn đội đi bắt đánh bài.
Tuy nhiên, “Trương Khoa” này rốt cuộc là biết chừng mực một chút, có lẽ là biết nguyên nhân Vương Vệ Thành gọi điện thoại báo cảnh sát, lại không thu tiền trên bàn,cũng không có để lộ với người đánh bài rốt cuộc là ai báo cảnh sát.
Chỉ có điều một vài cảnh sát khác trong phòng nghe được câu nói này của người đầu húi cua, đã có người ánh mắt không khống chế nổi mắt sáng rực lên: Một đống tiền trên bàn này chắc cũng vài nghìn, sức hấp dẫn không nhỏ.
Thẩm Hoài không nói, nhìn phản ứng của mọi người trong phòng, ngược lại không ngờ thấy một người quen mặc đồng phục đã ở tại đây, anh ta dường như không ràng buộc với Trương Khoa, tổng giám đốc Miêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống bài pu-khơ và tiền trên bàn, nhưng không có ý tới lấy tiền giống như người đánh bài trong phòng hoặc những cảnh sát khác không khống chế nổi lòng tham đem tiền trên bàn nhét vào trong túi quần.
“Tổng giám đốc Miêu” mặc áo gió kia lúc này ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Hoài ra mặt, lửa giận vốn đang kìm nén trong lòng tức thì bùng lên, đứng lên chỉ vào mặt mắng:
- Thằng oắt chết tiệt này, bố đắc tội mày ở điểm nào mà mày lại báo cảnh sát. Báo cảnh sát bố cũng không nói, vậy mà mẹ nó mày lại dám vác mặt qua đây à? Bố đã đoán ngay là thằng oắt mày báo cảnh sát rồi!
Y kết luận là Thẩm Hoài xuất phát từ sự khó chịu mà báo cảnh sát bắt đánh bài, trong lòng vô cùng hậm hực, càng nói càng găng, xông lại muốn đánh Thẩm Hoài.
- Thẩm, Thẩm, Thẩm huyện...
Ngồi uống trà trong phòng, trò chuyện vui vẻ cùng người đánh bài chính là Trưởng phòng Phòng trị an Trương Chấn Hưng, lúc này quay đầu lại nhìn thấy Huyện trưởng Thẩm Hoài và Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Vệ Thành đứng ở cửa phòng, mà “tổng giám đốc Miêu” quen biết Cục trưởng Uông thậm chí mắng và xông vào muốn đánh Thẩm Hoài, lúc này sợ tới mức hồn bay phách tán, lắp bắp không thể nói ra ba chữ “Huyện trưởng Thẩm”.
Tuy nhiên, Trương Chấn Hưng tay chân phản ứng không hề chậm chạp, nhảy lên một bước, kéo áo của “tổng giám đốc Miêu”, kéo y ra phía sau, cũng không dám để ông ta đụng một đầu ngón tay nào tới Thẩm Hoài.