Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87: Giao Tâm

Chưa xác định
Chương 87: Giao tâm

Bên này uống tầm hai lượt Trần Đan mới làm xong chuyện ở bên ngoài, trước khi ngồi xuống, cầm hồng bao trả về cho từng người, nói: “Giám đốc Dương, xưởng trưởng Tiền, xưởng trưởng Uông, bình thời các vị đều rất chiếu cố đến nhà hàng, hôm nay mọi người qua đây góp vui là tốt rồi, không cần phải khách khí thế này…”

Thẩm Hoài thấy Trần Đan mặt phấn hồng, có vẻ lúc nãy xuống dưới gặp mặt khách khứa đã uống không ít rượi.

Hôm nay tuy vẫn kinh doanh bình thường, nhưng có không ít người đặc ý qua nhân ngày khai trương. Thẩm Hoài có thể tránh mặt, nhưng Trần Đan lại không thể, kiểu gì cũng phải qua gặp mặt, hàn huyên, uống chén rượu chúc mới được.

Cũng may mọi người đều lòng dạ biết rõ, không ai cố cưỡng rượu, mới khiến Trần Đan nhẹ nhàng thoát thân sang đây.

Uông Khang Thăng vừa muốn ngồi dậy, nhường chỗ bên người Thẩm Hoài ra, nhưng Trần Đan đã ngồi xuống đối diện, ngay cạnh tiểu Lê. Song ánh mắt nàng nhìn qua lại lóng lánh sững nước, khiến tâm tình Thẩm Hoài khẽ động.

Trần Đan trả lại tiền lễ trong hồng bao, những người khác không tiện mở ra xem, Hùng Đại Linh lại khá đơn thuần, mở ra, thấy trong phong bì chứa 200 đồng, mới lầu bầu nói: “Ài, em qua đây, ba mẹ hạ nhiệm vụ rồi, chị Trần Đan, không thể để em bị mắng a…” Nói rồi kiên trì nhét hồng bao vào tay Trần Đan.

Thẩm Hoài nói tiền lễ dưới 200 không cần trả lại, Trần Đan nghĩ Hùng Văn Bân là phó chánh văn phòng thị ủy, cho dù là nhân tình vãng lai bình thường, thu tiền của ông ấy ảnh hưởng sẽ không tốt, bèn đem phong bì nhét vào hồng bao trả lại.

“Hôm nay ăn cơm rồi còn tặng lễ nữa à?” Thẩm Hoài giả bộ ngạc nhiên hỏi, tiện tay tiếp lấy phong bì trong tay Hùng Đại Linh, lại giở túi mình ra, cầm 200 đồng, nhét luôn vào phong bì trước mặt mọi người, đưa cho Trần Đan: “Đây là tiền lễ của lão Hùng và anh, em nhận lấy…” Lại quay sang nói với những người khác: “Đây là tiêu chuẩn của tôi, về sau ai có việc vui mà mời rượu, đừng hiềm tiêu chuẩn này quá thấp nha!”

Thẩm Hoài làm thế này, Trần Đan cũng thở phào nhẹ nhõm. Trên bàn có một số người chưa rõ, nhưng đám Dương Hải Bằng, Triệu Đông, Uông Khang Thăng đều hiểu Thẩm Hoài muốn nói gì, liền cùng ha ha cười lớn.

Có đôi lúc nhân tình chính là như thế, một phần lễ mà không thu, quan hệ mãi mãi không kéo gần được. Thu lễ, giữa đây đó đều cảm thấy hai bên tồn tại cảm tình, quan hệ mới mềm ra, không căng như trước.

Hùng Đại Linh chỉ nghĩ đi về đừng để bố mẹ trách, thấy Trần Đan nhận lễ, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành, tâm tình khá vui vẻ, lại nhớ đến xấp ảnh lúc chiều trên bàn làm việc Thẩm Hoài, mới nói:

“Không ngờ Thẩm bí thư còn rất biết chụp ảnh a, ở trường có hội nhiếp ảnh, ai cũng có vẻ ghê gớm cả, nhưng em thấy không ai hơn được anh.” Lại nghiêng đầu hỏi Thẩm Hoài: “Hôm khác em và chị muốn chụp vài tấm làm kỷ niệm, gọi anh đến làm nhiếp ảnh sư nhé?”

“…” Thẩm Hoài đang muốn gật đầu đồng ý, ánh mắt chợt lướt qua mặt Trần Đan, thấy nàng đang cười dí dỏm nhìn mình, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ưng ửng nước, thầm nghĩ khéo nàng đang nghĩ đến mấy tấm ảnh lõa thể dưới đáy rương hôm trước, vội ho khan hai tiếng, nói với Hùng Đại Ny: “Trình độ gà mờ như tôi chỉ làm xấu hình người khác thôi, đừng đùa thế chứ…”

“Hay là anh chỉ muốn chị trần đan làm người mẫu cho mình? » Hùng Đại Linh hỏi lại.

“… nói bậy nói bạ, ai làm người mẫu cho anh ta?” Trần Đan còn đang nghĩ đến mấy tấm ảnh hôm trước, thấy Hùng Đại Linh đột nhiên lôi mình vào, vội mở miệng phủ nhận, thầm nghĩ: Đời này đừng hòng để Thẩm Hoài có cơ hội chụp ảnh nude của mình.

Thẩm Hoài xin tha nói: “Anh chụp chó còn được, chứ chụp người thì chịu, mấy người tha cho tôi đi…”

Nghe Thẩm Hoài bắt đầu giở giọng trêu đùa, Trần Đan trừng mắt với hắn một cái. Hùng Đại Linh cũng mắng Thẩm Hoài miệng chó không mọc nổi ngà voi, không nhắc mỏ gì đến chuyện chụp ảnh nữa.

Rốt cuộc không thể mắng yêu lẫn nhau trước mặt người ngoài thế này được, Thẩm Hoài vội đem thoại đề chuyển sang nơi khác, tiếp tục uống rượu ăn cơm.

Ăn xong, vợ chồng Thiệu Chinh, Tiền Văn Huệ dìu Uông Khang Thăng đã ngà ngà say về trước; chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh cũng đã uống không ít, nhưng Chu Minh vẫn muốn tụ lại một chỗ với đám Thẩm Hoài, bèn dời sang phòng gần sông đánh bài chứ không vội đi về.

Hôm nay Chu Minh khá là hưng phấn.

Hiện tại hắn đã lên làm phó chủ nhiệm văn phòng kế ủy, nước dầu cũng không nhiều, rốt cuộc quyền lực nắm trong tay không lớn. Nhưng cách vài ngày, xuống xí nghiệp nào đó dự họp, khi về trong cặp tài liệu luôn mang theo một phong bì dày, ít thì hai ba trăm, nhiều thì năm sáu trăm, gọi là công tác phí, thêm chia chác những khoản nhỏ trong nội bộ kế ủy nữa, mỗi tháng Chu Minh cũng có thể được thêm chừng ba bốn ngàn ngoài khoản lương chính.

Trước đó, Chu Minh còn chưa nghĩ ra phương pháp kiếm tiền nào đơn giản hơn.

Như tháng này chẳng hạn, nếu một năm công ty thương mại Bằng Hải làm ra chừng 60 triệu giao dịch, với 10% cổ phần, Hùng Đại Ny được chia ít nhất phải tầm 2-300.000, hiển nhiên không phải mấy chiếc phong bì nho nhỏ công tác phí của chiếc ghế phó chủ nhiệm của hắn có thể so.

Thẩm Hoài đứng dựa bên cửa sổ hút thuốc, lúc này, bên bờ mùi tang tưởi thum thủm bốc lên từ bờ kênh còn chưa nặng lắm, không khí khá trong lành.

Nhìn Dương Hải Bằng và Triệu Đông chạy lại, Thẩm Hoài chìa bao thuốc ra, giúp châm lửa. Thấy trong tay Dương Hải Bằng còn cầm theo bao công văn, biết hắn không đưa được tiền, trong lòng chắc đang thấp thỏm, mới nhẹ giọng nói: “Đừng cầm phong bì ra, nói thực, nếu muốn tiền, tôi đã đem cả xưởng thép biến thành của riêng, cần gì đến mấy vạn của cậu?”

Dương Hải Bằng lúng túng cười cười, hắn viết Thẩm Hoài nói là thực tình.

Ba tháng trước, xưởng thép Mai Khê sa vào khốn cảnh, ngay cả tiền lương cho công nhân cũng không có mà phát. Thẩm Hoài có Đàm Khải Bình chống lưng, trực tiếp đóng cửa xưởng thép, sau đó lấy danh nghĩa tư nhận tiếp nhận lại, căn bản không mất bao nhiêu công sức… Nếu Thẩm Hoài thật muốn vét tiền, làm vậy là nhanh gọn nhất. Chứ không phải đổ ra không biết bao nhiêu tâm tư, vực cả xưởng thép đứng dậy từ trong vũng lầy thế này.

Nếu Thẩm Hoài đã không động tâm với cả xí nghiệp tổng tài sản hơn trăm triệu như xưởng thép Mai Khê, vậy không có lí do gì phải thèm thuồng hai vạn đồng nhỏ nhoi của hắn cả.

Có lẽ bởi thấy qua quá nhiều quan viên thế lợi, trong lòng Dương Hải Bằng mới chưa yên tâm hẳn.

Cảm giác bất an của hắn, Thẩm Hoài có thể hiểu được, lại không thể giải thích cái gì, đành lảng sang chuyện khác: “Tiền cậu kiếm được sạch sẽ đàng hoàng, chỉ cần làm việc cho tốt, không cần bận tâm người khác sẽ để ý đến mình. Cậu kiếm được tiền, bình thời ăn ăn uống uống, đùa vui hưởng thụ đều là tiền bản thân, bọn tôi cũng an tâm; Có điều cậu cũng đừng nhét tiền cho Triệu Đông, để tôi biết được, đừng trách tôi đá văng mấy người ra cục…”

Triệu Đông lúng túng cười cười, nói: “Tôi và Hải Bằng không phải người xa lạ…”

Thẩm Hoài cười cười, đứng dậy đi vào phòng trước, có một số việc cứ để Triệu Đông và Dương Hải Bằng tự tâm sự với nhau, có khi lại hiệu quả hơn.

Triệu Đông để ý thấy lúc tối Dương Hải Bằng có đưa cho Trần Đan một phong thư, nhìn Thẩm Hoài rời đi, mới cười hỏi: “Ông chủ Dương, tháng này đến cùng kiếm được bao nhiêu tiền, sao ra tay phóng khoáng thế?”

“Hai tháng này số phân đến tay tôi ước chừng hơn 20 vạn.” Dương Hải Bằng với Triệu Đông không hề xa lạ, đem số thực nói cho hắn.

“Chà chà…” Triệu Đông có thể đoán ra con số đại khái, biết ngạch giao dịch của công ty Bằng Hải không ngừng tăng trưởng, nhưng đó mới là chuyện của tháng này.

Như tiểu khu Thiên Nhuận mới xây ở đường Công Nông trong thành phố chẳng hạn, một căn nhà ba phòng trong khu, chừng 70-80m2, mới chỉ cần 6 vạn đồng. Những năm 93, ở thành phố Đông Hoa, một tháng kiếm được mười mấy vạn, là số mà người bình thường không cách nào tưởng tượng, nên cảm giác thấp thỏm trong lòng Dương Hải Bằng có thể hiểu được.

“Cậu phải biết, nếu không được Thẩm bí thư giúp đỡ, công ty Bằng Hải căn bản không có cơ hội xuất hiện, làm người không thể mất gốc, có phải hay không?” Dương Hải Bằng nói.

“Cậu không nên nghĩ nhiều, Thẩm bí thư đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu thật tưởng ôm tiền, mười mấy vạn, thậm chí mấy trăm vạn chưa chắc đã vào được mắt cậu ta. Hắn muốn làm việc, muốn phát triển đường sĩ đồ, chúng ta chỉ cần làm tốt việc được phân phó, so giúp hay đưa cái gì đều hiện thực.” Triệu Đông cơ hồ cả ngày theo bên người Thẩm Hoài, nên nhìn sự việc có chỗ thấu triệt hơn Dương Hải Bằng.

“Thời đại này quan viên muốn leo cao lại muốn vét tiền tôi gặp quá nhiều rồi, thật là chưa được thích ứng cho lắm.” Dương Hải Bằng lúng túng cười cười, lại thực thành nói một câu: “Từ hôm nay, xem như tôi thật phục cậu ta rồi.” Lại nói với Triệu Đông: “Mà này, cậu và Tiêu Minh Hà sắp kết hôn, phải mua nhà, mua xe, tôi cho cậu mượn một ít, được chứ?”

“Cậu thành thật trả tiền bữa cơm này đi đã. Muốn cầm kim tiền tới ăn mòn tôi, không có cửa đâu.” Triệu Đông cười trừng Dương Hải Bằng một cái, lại nói: “Xưởng thép có hiệu ích, cuối năm cũng sẽ phát tiền thưởng. Hơn nữa ba mẹ Minh Hà đã đồng ý rồi, trước cứ ở tạm nhà nàng đã, không cần vội dọn ra ở riêng.”

“Không phải chứ, ba mẹ Minh Hà đổi tính từ lúc nào thế?” Dương Hải Bằng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.

Rốt cuộc chuyện xảy ra trong Nam viên hôm trước chẳng phải cái gì tốt đẹp, Triệu Đông và Thẩm Hoài đều không nhắc mỏ gì đến chuyện này trước mặt người khác, thành ra Dương Hải Bằng không biết mảy may.

Triệu Đông cười cười, không thể không thừa nhận, Thẩm Hoài xuất hiện khiến cuộc sống mọi người chuyển biến không ít. Phảng phất như hắn mang theo một chiếc ngón tay vàng, từ lão Hùng, Chu Minh, đến hắn và Dương Hải Bằng, Trần Đan, tiểu Lê, không một ai không vì hắn mà không biến đổi.

....................................

Thẩm Hoài vào phòng uống trà, nhìn thấy Quách Toàn và Hà Nguyệt Liên cũng ở trong.

Quách Toàn qua đây uống ngụm trà giải rượi, chào một tiếng rồi đi, rất bình thường; Chỉ có Hà Nguyệt Liên cứ dây dưa mãi ở đây khiến hắn không khỏi đau đầu…

Thẩm Hoài nghĩ kỹ, ba năm nay Hà Nguyệt Liên nhận thầu trạm tiếp đãi đúng là tướng ăn có hơi khó coi, nhưng chỉ cần quan sát trạm tiếp đãi thật kỹ, không thể không thừa nhận nàng rất có đầu óc kinh doanh, thầm nhủ: Đều nói nội cử không né thân, ngoại cử không né thù. Then chốt là Hà Nguyệt Liên đối với bản thân không có uy hiếp gì cụ thể, chắc để cửa hàng bách hóa cho nàng quản lý cũng chẳng sao.

“Giám đốc Hà, cô qua đây?” Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài gọi Hà Nguyệt Liên một tiếng, chỉ tay tỏ ý sang phòng bên cạnh nói chuyện.

Trần Đan kiên trì trả tiền lễ lại, Hà Nguyệt Liên hơi lạnh, cho rằng: tiền trả về thế này, khéo chuyện nhận thầu cửa hàng bách hóa đi tong… Nhận thầu được hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là nàng bận tâm đến Thẩm Hoài thông qua chuyện này tỏ rõ thái độ, về sau ở Mai Khê nàng muốn làm chuyện gì cũng không phải dễ.

Hà Nguyệt Liên không cam tâm bị đá ra như thế này, Quách Toàn qua đây uống chén trà, chào Thẩm Hoài một tiếng rồi đi, nàng liền mặt dày mày dạn theo qua, giờ Thẩm Hoài đột nhiên gọi ra nói chuyện riêng, nàng cũng định liều…

Đám Quách Toàn làm ra vẻ dửng dưng, duy mỗi Hùng Đại Linh hiếu kỳ ló đầu qua, kề tai nhủ thầm với chị gái: “Bà già này lại ai, vừa rồi cũng thấy cô ta trong phòng làm việc của Thẩm Hoài, nhìn cứ như yêu tinh ấy?”

Công ty thương mại Bằng Hải đặt trụ sở ở Mai Khê, mỗi ngày Hùng Đại Ny đều ngồi xe bus đến đây làm việc, đối với tình hình trong thị trấn đã thăm dò khá rõ ràng, cũng biết thân phận Hà Nguyệt Liên.

Khoan nhắc đến thân phận lúng túng của Hà Nguyệt Liên, chỉ từ ánh mắt của người cùng phái, không thể không thừa nhận Hà Nguyệt Liên có một vẻ phong tình vũ mị mà phụ nữ xinh đẹp bình thường chưa chắc đã có được. Cũng thật khó tưởng tượng rằng người đàn bà đầy sức mị hoặc này sắp qua tuổi bốn mươi.

Vừa rồi Chu Minh cũng nhịn không nổi đưa mắt liếc nhìn người đàn bà kia mấy lần, khiến Hùng Đại Ny khá là bực mình…

Bình Luận (0)
Comment