Đêm dài vắng người, gió gào cây đưa, Thẩm Hoài cũng thấy mệt mỏi, liền về phòng nghỉ ngơi.
Trên vách tường huyền quang có một chiếc đèn soi đêm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu vàng dịu nhẹ, Thẩm Hoài để di động, chìa khóa gì đó trên chiếc tủ thấp, đi đến trước cửa sổ kéo màn cửa, nhìn về phía mặt sông lăn tăn dưới bóng cây thấp thoáng ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đường yếu ớt, phảng phất như tơ lụa màu đen lấp lánh ánh sáng. Đối diện sông là sân thể dục của Học viện Kinh tế tỉnh, ánh đèn rất yếu, tối đen u ám, chỉ chiếu lên một ngôi lầu nhỏ bên sân thể dục tạo ra một hình dáng mơ hồ.
Lúc này trong phòng ngủ nghe bộp một tiếng, có một ánh đèn chiếu ra từ trong khe cửa, Thẩm Hoài đi qua mở cửa, thấy Thành Di vẻ mặt buồn ngủ lim dim đứng lên liền hỏi:
- Đánh thức em à?
- Nghe tiếng anh vào cửa, tiếp đó lại không nghe thấy tiếng gì, còn tưởng có trộm vào. Thành Di ngáp nói, cầm lấy đồng hồ ở tủ đầu giường xem giờ, mới phát hiện đã là hai giờ sáng. Mái tóc phảng phất như thác nước màu đen buông xõa, che khuất nửa gương mặt cô, chiếc cổ dài phảng phất trắng như tuyết dưới ánh đèn nhu hòa soi rọi, mềm mịn trắng nõn.
Thành Di vui vẻ giữ Tống Đồng lại nói chuyện, sau đó ở lại phòng khách phía Từ Bạn ngủ lại, lại lười trở về thay quần áo, tắm rửa xong thì mặc một chiếc áo sơ mi bông thô sơ của Thẩm Hoài rồi ngủ.
Cô có thói quen bật máy điều hòa khoảng hai mươi độ, đắp một chiếc chăn mỏng để ngủ, lúc này ngồi lên lại thấy hơi lạnh, tìm khắp giường chiếc điều khiển máy lạnh mà cô không biết đã ném ở đâu trước khi ngủ.
Áo sơ mi của Thẩm Hoài đối với Thành Di mà nói thì lớn hơn hai số, vừa hay có thể làm váy ngủ, chỉ là cô bò ra khỏi chăn tìm điều khiển, vạt áo sơ mi kéo lên, lộ ra bắp đùi thon dài và quần lót bên trong.
Thẩm Hoài thấy Thành Di mặc quần lót của anh, thì đi qua, nói: - Anh nói này, em mặc áo sơ mi của anh thì thôi đi, sao ngay cả quần lót của anh cũng mặc vậy, lát nữa anh tắm rồi thay cái gì? Thẩm Hoài ra vẻ muốn cởi quần lót của anh trên người Thành Di ra, nói: - Mau cởi ra, trả lại cho anh.
Thành Di bật cười né tránh, vòng chân đạp lên giường, cột vạt áo sơ mi lên trên hông, lộ ra một khoảng bụng trắng mịn, lộ rõ chiếc quần lót của Thẩm Hoài mặc trên người cô, nói: - Còn tưởng là lớn hơn hai số, không ngờ em mặc như quần đùi vừa hay
Thân hình Thẩm Hoài vai rộng mông gầy, Thành Di nhìn thân hình thon thả, bờ mông cũng đầy đặn hơn so với trong tưởng tượng, khiến đôi chân thon dài vô cùng ngạo nghễ ưỡn lên, lúc này nhìn là muốn đưa tay ra nắm lấy.
Thẩm Hoài tóm lấy cánh tay cô, kéo cô ngồi vào lòng, hai tay vòng lấy ôm, đặt lên chiếc bụng mịn màng nõn nà, mềm mại.
Không tìm được điều khiển, lạnh đến mức hai đùi hơi mát, Thành Di kéo chăn đắp lên đôi chân ngọc thon dài trắng tuyết không chút tì vết, an tĩnh ngồi trong lòng Thẩm Hoài, hỏi:
- Có phải anh vẫn lo lắng phía bọn họ đến nước này rồi mà không có chút thái độ nghiêm túc hợp tác nào không?
Thẩm Hoài gật đầu, nói: - Cô út cũng bỏ ra nhiều tâm huyết vào Hoài Năng như thế, bọn họ thật sự muốn dày vò Hoài Năng trở nên rối rắm, năm ba năm sau, cho dù chúng ta ăn hết nghiệp vụ chủ yếu của Hoài Năng, thì trong lòng cô út cũng không có dễ chịu gì
Thẩm Hoài lần này sẽ không nương tay, nhưng mục đích của anh cũng không phải nhất định phải phá hủy Hoài Năng mới hợp với tâm ý của anh.
Mấy năm nay, anh đã nhìn thấu những kẻ chỉ biết tranh quyền đoạt thế, tầm nhìn thiển cẩn như Tạ gia, như Diệp Tuyển Phong, Lưu Kiến Quốc rồi.
Lần này anh có thể đá Hoài Năng ra khỏi cục diện, khiến bọn họ không thể tham gia hạng mục Hoài Điện đông tống, khiến bọn họ triệt để cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy cơ bị diệt, khiến bọn họ giống như đứng trên mặt băng mỏng, không còn sức lực và dũng khí kéo chân nữa.
Có điều, đây chỉ là một mặt; mặt khác, Thẩm Hoài vẫn hi vọng bọn họ có thể thu bớt tâm tư tranh quyền đoạt lợi lại, bức bọn họ nghiêm túc chân thành đặt sức lực, tâm trí và tài nguyên vào sự phát triển Hoài Năng.
Đương nhiên, những chuyện này chỉ là Thẩm Hoài anh đơn phương tình nguyện, Diệp Tuyển Phong có hăng hái phấn đấu không, có bước lên đường sống hạn hẹp mà anh cho không, bây giờ anh không thể nào biết được.
Nếu bọn Diệp Tuyển Phong quyết ý đập vỡ bình mẻ, thậm chí nhận định vận mệnh chia rẽ của Hoài Năng khó tránh khỏi, bây giờ một lòng muốn vét sạch Hoài Năng, thì Thẩm Hoài bây giờ cũng không thể ngăn cản được, mặc dù anh cũng không hi vọng xuất hiện tình trạng này.
Thẩm Hoài quyết định không để chuyện này làm phiền lòng, không cảm thấy buồn ngủ nữa, đến sáng cũng không ngủ được mấy tiếng, anh vào nhà vệ sinh tắm nước nóng, thấy Thành Di rời giường mặc quần áo, thì hỏi: - Đêm hôm khuya khoắt, em muốn làm gì vậy?
- Chỉ có một chiếc giường, sau nửa đêm đổi thành anh ngủ. Thành Di nói.
- Ngủ với anh một lát. Thẩm Hoài ôm lấy Thành Di.
- Anh có thể thành thật không? Thành Di nhìn vào mắt Thẩm Hoài, có chút ngại khi nhìn thấy bờ ngực lõa lồ của anh, da thịt thân cận, cô sợ Thẩm Hoài đưa ra yêu cầu nào đó, cô kiên trì muốn cự tuyệt với cô cũng là sự giày vò, nên dứt khoát muốn nhường giường cho Thẩm Hoài ngủ.
- Sao anh có thể không thành thật? Thẩm Hoài cười hỏi.
Hơi lạnh ngập tràn trong phòng, Thẩm Hoài kéo Thành Di vào trong chăm, ôm cô vào lòng, ôm rất thành thật, nhưng hai tay vẫn theo thói quen chui vào trong ngực cô, nắm lấy cặp vú đầu đặn căng tròn kia. Mấy ngày nay, anh hao tốn tinh lực và thể lực rất nhiều, cảm thấy mệt mỏi, khắc chế không nghĩ đến mấy chuyện diễm tình này quá nhiều cũng không phải chuyện khó bao nhiêu, ngửi mùi hương dễ chịu, lòng bất giác trầm xuống, tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, buổi trưa Triệu Thu Hoa phải tiếp kiến Bí thư tổ đảng tập đoàn điện lực tỉnh Giang Đông Hướng Bảo Thành, nhân đây bày tỏ lập trường chính quyền tỉnh Tỉnh ủy ủng hộ hạng mục Hoài Điện đông tống. Thẩm Hoài còn chưa rời Từ Thành thì bị một cuộc điện thoại từ văn phòng Tỉnh trưởng gọi qua cùng đi rồi.
Tuy rằng Thẩm Hoài thường xuyên đến Tỉnh tham gia đủ loại hội nghị, nhưng hội nghị cỡ lớn cỡ trung tổ chức phía tỉnh có hội trường khác. Hội nghị nghiên cứu thảo luận chính sách kinh tế tài chính lại thường được chọn tổ chức ở nhà khách, cho dù là một lần hôm qua, Thẩm Hoài cũng không có được mấy lần đi qua tòa nhà đại diện cho cơ cấu quyền lực cao nhất Hoài Hải này.
Cho dù là Điền Gia Canh đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Hoài Hải, cũng phải đợi khi gần rời đi mới một mình gặp mặt Thẩm Hoài ở nhà một lần, đa số thời gian, Thẩm Hoài đều vì tuổi tác hay chênh lệch cấp bậc chính trị mà vòng tròn trung tâm quyền lực này vẫn luôn có ý bài xích anh ra ngoài.
So với đêm qua vội vàng chạy đến, Thẩm Hoài đi vào tòa nhà chính quyền tỉnh Tỉnh ủy cũng có chút thời gian nhàn rỗi mà nhìn ngắm đại sảnh đơn giản, nhưng khiến lòng người ngưng trọng.
Ra vào đại sảnh, có quan viên đắc thế thần sắc kiêu căng, khí thế vô hạn, cũng có lão nhân viên dáng vẻ nặng nề, trái tim không biết đã bay đến nơi nào từ sớm rồi, cũng có nhân viên công tác xí nghiệp ăn mặc không bình thường nhưng trên mặt lại chuẩn bị sẵn nụ cười có thể nở bất cứ lúc nào, những người này đều lộ ra một mắc xích trung tâm nhất trong tỉnh.
Quách Toàn, Hồ Thư Vệ từ sớm đã cùng Hướng Bảo Thành, Du Chu Quân phụ trách tiếp đãi, chạy đến tổng công ty cấp điện tỉnh tham gia phỏng vấn. Thẩm Hoài không dậy sớm để đến tổng công ty cấp điện tỉnh, hẹn gặp mặt ở tòa nhà chính quyền tỉnh xong, anh ngồi xe chạy đến chính quyền tỉnh, sớm hơn mười lăm phút so với giờ hẹn.
Hướng Bảo Thành, Quách Toàn đều không đến, Lý Cốc cũng có việc không ở chính quyền Tỉnh, Triệu Thu Hoa làm Tỉnh trưởng có sắp xếp lịch trình nghiêm ngặt, sẽ không một mình rút ra thời gian để đến, bảo Thẩm Hoài đến văn phòng của ông ta ngồi đợi. Có điều, Thẩm Hoài tin Triệu Thu Hoa cho dù bây giờ trong tay có chuyện gì hay không thì mình cũng không thể gặp mặt ông ta trước mười lăm phút.
Thẩm Hoài được một thư ký tên Ngô Quốc Hùng trong văn phòng chính quyền Tỉnh tiếp đãi, mấy gian phòng tiếp khách đều có người, Ngô Quốc Hùng liền dẫn Thẩm Hoài đến phòng họp trên lầu sáu chờ.
Ngô Quốc Hùng thoạt nhìn ba hai ba ba tuổi, còn lớn hơn Thẩm Hoài mấy tuổi, vô cùng nhiệt tình kiên trì muốn Thẩm Hoài gọi cậu ta là "Tiểu Ngô", pha một ly trà. Còn chưa đợi cậu ta ngồi xuống hàn huyên hai câu thì có hai người đi vào nói muốn dùng phòng họp này để họp.
Thẩm Hoài liền cùng Ngô Quốc Hùng rời khỏi phòng họp, trên đường nhìn thấy cha anh Tống Bính Sinh đang đi về phía này dưới sự vây quanh của nhiều người.
Ngô Quốc Hùng sợ Thẩm Hoài không nhận ra Phó tỉnh trưởng Tống, liền giới thiệu với anh: - Đây là Phó Tỉnh trưởng Tống.
Ngô Quốc Hùng nén giọng, nhưng con đường rất an tĩnh, thanh âm của anh ta vẫn khiến mấy người đang đi đến nghe thấy, có điều rất nhiều người không hề lấy làm lạ, ánh mắt quét qua Ngô Quốc Hùng, Thẩm Hoài, bên cạnh Tống Bính Sinh có hai người nhanh chóng tiến lên một bước, giúp Tống Bính Sinh mở cửa phòng họp ra.
Ngô Quốc Hùng chú ý thấy ánh mắt Phó Tỉnh trưởng Tống nhìn sang bên này một chút, muốn lấy lòng mà giới thiệu Thẩm Hoài với ông ta mấy câu, thế nhưng còn chưa đợi ông ta mở miệng, Thẩm Hoài đã xoay mặt đi trước, Tống Bính Sinh cũng hừ nhẹ dời tầm mắt, đi vào phòng họp.
Cha con Thẩm Hoài và Tống Bính Sinh thù nhau như giặc, nhìn thấy nhau như mắc xương ở cổ họng, không ai muốn để ý tới ai, thế nhưng động tác rất nhỏ giữa bọn họ, dưới con mắt của người không biết nguồn cơn bên cạnh, vẫn cho là sự vô lễ của Thẩm Hoài khiến Phó Tỉnh trưởng Tống không vui.
Tống Bính Sinh ở đây, không ai nói gì. Tống Bính Sinh bước vào phòng họp thì có một người thanh niên ba mươi tuổi còn chưa vào, mà ở lại trên lối đi nhỏ, bất mãn đánh giá Thẩm Hoài, hỏi Ngô Quốc Hùng: - Tiểu Ngô, gã là ai, đến chính quyền Tỉnh làm gì, sao nhìn thấy Phó tỉnh trưởng Tống mà không biết lễ phép lên tiếng chào hỏi chứ?
Ngô Quốc Hùng không biết quan hệ cha con giữa Thẩm Hoài và Phó tỉnh trưởng Tống, nhưng anh ta phụ trách tiếp đãi Thẩm Hoài, dĩ nhiên biết thân phận Thẩm Hoài, cũng nghe nói sơ qua về tính tình của Thẩm Hoài.
Bây giờ nhìn thấy anh không thèm để ý đến Phó Tỉnh trưởng, trong lòng Ngô Quốc Hùng thầm cứng lưỡi. Anh ta không biết sự vô lễ của Thẩm Hoài có khiến Phó Tỉnh trưởng Tống trút sự không vui trong lòng lên đầu anh ta hay không, thấy người bên cạnh Phó tỉnh trưởng Tống chất vấn, cũng không biết nên đáp lại thế nào: - Bí thư Chu, có thể anh và Phó tỉnh trưởng đã hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu, chúng tôi sợ quấy rầy đến Tỉnh trưởng Tống
Văn phòng chính quyền tỉnh quy có một loạt thư ký, nhưng giữa thư ký và thư ký cũng có khác biệt. Giống như năm đó Lý Cốc cũng là thư ký, còn vị "Chu thư ký" trước mặt này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn Ngô Quốc Hùng, nhưng thế lại mạnh hơn Ngô Quốc Hùng, nhin là biết anh ta luôn theo bên cạnh lãnh đạo, nhìn thấy ai chọc lãnh đạo không vui liền đứng ra bày tỏ thái độ bất mãn ngay.
Thẩm Hoài cũng không muốn làm khó Ngô Quốc Hùng, liền nói với anh ta: - Bằng không, chúng ta đến văn phòng của cậu ngồi trước vậy?
Thư ký Chu thấy Thẩm Hoài không để ý đến gã, trong lòng càng bất mãn, nhíu mày nói với Ngô Quốc Hùng: - Văn phòng trong sảnh văn phòng là nơi cơ mật, không phải tùy tiện ai cũng có thể dẫn vào. Nếu gã ta đến văn phòng làm chuyện gì đó, cậu bảo gã đó ngồi đợi trong phòng đãi khách dưới lầu đi Thế nhưng còn chưa đợi gã ta nhìn Ngô Quốc Hùng dẫn người đi, Tống Bính Sinh đã kéo mạnh cửa ở phía sau quát lên: - Chu Thành, làm chuyện của cậu đi, lo bao đồng làm gì!
Phó tỉnh trưởng Tống bình thường biết kiềm chế đột nhiên bạo phát, quát to với mình, thật sự khiến Chu Thành giật mình, bị dọa ngây người ra đó, không biết chọc trúng vảy ngược của Phó tỉnh trưởng Tống ở chỗ nào, mà khiến ông ta quắc mắt với mình. Nhân viên công tác trong ngoài phòng họp cũng đều ngơ ngác nhìn nhau đứng đó, không dám thở mạnh, không biết hôm nay Phó tỉnh trưởng Tống uống lộn thuốc gì.
Thẩm Hoài nhìn thấy cha anh quát thét với thuộc hạ, nghĩ bụng lần này thật sự là kích thích ông ta mà, cũng không nhìn thư ký Chu bị dọa cho mặt mũi trắng bệch ki nữa, chỉ nói với Ngô Quốc Hùng: - Triệu Tỉnh trưởng hẳn là rảnh rồi, tôi trực tiếp đến chỗ Triệu Tỉnh trưởng vậy. Phỏ tỉnh trưởng Tống hôm nay tâm tình hình như không tốt lắm
Tống Bính Sinh thấy thần sắc khinh thường của Thẩm Hoài, trong lòng bị nghẹn khuất, giận lệch mũi, nhưng ông ta không còn cách nào. Lúc này Trịnh Cương vẫn luôn bên cạnh Tống Bính Sinh mấy năm nay đang cầm một chồng văn kiện đi qua, nhìn thấy Thẩm Hoài và Phó tỉnh trưởng Tống đều đứng trên hành lang, vội đi qua nói: - Thẩm Hoài hôm nay đặc biệt đến tìm Tỉnh trưởng Tống à? Tuyển Phong còn nói muốn tìm cậu có việc, mà không biết cậu có rảnh không.
- Nếu Diệp Tuyển Phong muốn tìm tôi, hẳn là biết làm sao liên lạc với tôi. Tôi đến gặp Tỉnh trưởng Triệu, tôi không cản trở mọi người họp. Thẩm Hoài nói, rồi