Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 884 - Chương 866: Biến Hóa Của Bảo Hòa

Chưa xác định
Chương 866: Biến hóa của Bảo Hòa

Năm tháng rất khó lưu lại vết tích trên người một số người, nhìn Dư Vi mang giày cao gót xuống xe, rất khó khiến người ta tin rằng người phụ nữ trước mặt này đã bốn mươi tuổi, đương nhiên cũng rất khó tin rằng người phụ nữ dung mạo như hoa này vứt bỏ con gái bé bỏng hơn mười năm không hề quan tâm đến, còn có thể an lòng yên ổn mà bước đi trên mảnh đất này.

Thẩm Hoài cụp mi mắt xuống, tầm mắt từ đôi giày cao gót đính cườm đen lấp lánh dưới chân Dư Vi di chuyển lên trên.

Thường có người nói phụ nữ sẽ thoa các sản phẩm chăm sóc da lên mặt để lưu giữ thanh xuân, bắp chân lại có thể phản ánh tuổi thật của cô ta, thế nhưng bắp chân Dư Vi không mang tất chân, da thịt săn chắc lộ ra bên ngoài, màu da như ngọc, không nhìn ra chút thịt nhão nào mà năm tháng mang đến, mắt cá chân cũng trong suốt tinh khôi, váy bó trên gối quấn chặt lộ ra vết đỏ nhạt trên đùi, làn da nổi bật trên cơ đùi trắng mịn và đẫy đà một cách dị thường, bờ mông bọc trong váy săn chắc vươn cao, không chút nhão nào của phụ nữ độ tuổi bốn mươi. Vòng eo tinh tế, không có vết sẹo, áo sơ mi màu sáng, chất liệu sang trọng, chế tác hoàn mỹ có cổ áo bẻ lớn, đùn thành từng nếp trùng điệp trước ngực, nhưng chỗ hai bên ngực gần nách lại có hình cung căng tròn. Chiếc cổ thon dài, bên trên còn có gương mặt trắng mịn xinh đẹp, ánh mắt như hồ ly, khi chạm vào tầm mắt Thẩm Hoài, lộ ra một tia linh hoạt, trong chớp mắt lại thu lại.

Trong lòng Thẩm Hoài cũng thầm than, đại khái cũng chỉ có người phụ nữ có tâm kế, có dung mạo như vậy mới có thể mê hoặc được ông cụ gần đất xa trời của Cố gia đến thần hồn điên đảo, giao một công ty lên sàn cực lớn cho cô ta hoàn toàn xử lý.

- Nghe Tĩnh Dao nói, bí thư Thẩm người sang bận rộn, mấy ngày nay đều không có ở Hà Phổ. Chuyến này tôi qua đây, không có chào hỏi trước với bí thư Thẩm, bí thư Thẩm sẽ không trách tôi không mời mà tới chứ? Dư Vi thấy Thẩm Hoài đứng trước bãi đỗ xe đợi chị ta và Thích Tĩnh Dao đi đến, thì cười khanh khách đi qua chào hỏi giống như oán hận xưa mà con gái Khấu Huyên mang đến không hề tồn tại vậy.

- Dư tổng khách sáo rồi, đối với một khách quý như Dư tổng, tôi hoan nghênh còn không kịp nữa là. Thẩm Hoài cười nói. - Phó bí thư Thích là phó bí thư Huyện ủy, khi tôi không ở Hà Phổ, Thiên Minh phụ trách sự vụ chính quyền, phó bí thư Thích phụ trách sự vụ đảng ủy, Dư tổng có chuyện gì thì tìm Phó bí thư Thích cũng như tìm tôi thôi. Phó bí thư Thích đại diện cho huyện Hà Phổ, nếu cô ấy tiếp đãi Dư tổng không tốt, Dư tổng phải ghi nhớ để tìm tôi trách cứ.

Thẩm Hoài lại hỏi Thích Tĩnh Dao một số chuyện sắp xếp tiếp đãi, được biết đã sắp xếp cho Dư Vi và đoàn tùy hành một ngôi lầu nhỏ độc lập ở Bằng Duyệt Bắc Sơn để ở, thì dự định đến trước lầu chính thì tách ra.

Thích Tĩnh Dao còn nói thêm: - Lần này Dư tổng đến đây là hi vọng tăng cường hợp tác với cảng Tân Phổ và khu công nghiệp đóng thuyền đảo Tây Sơn, tôi còn tưởng hai ngày nữa bí thư Thẩm mới có thể thoát thân mà về Hà Phổ, dự định đợi bí thư Thẩm về rồi báo cáo sau

Dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu.

Thích Tĩnh Dao đến Hà Phổ nhậm chức cũng chỉ gần ba tháng, trải qua một số chuyện cũng hiểu rõ quyền uy của Thẩm Hoài ở Hà Phổ, không phải là cô ta lợi dụng ưu thế thiên tính của phụ nữ hay cái gì khác thì có thể dễ dàng dao động được.

Bây giờ đối với cô ta mà nói, cô ta muốn làm gì ở Hà Phổ thì phải được sự đồng ý của Thẩm Hoài. Mà cô ta muốn tranh vị với Triệu Thiên Minh trong tương lai thì lúc này lại không thể không làm gì cả.

Thẩm Hoài nghe Thích Tĩnh Dao nói thế thì trầm ngâm nói: - Chuyện khu công nghiệp đóng tàu đảo Tây Sơn và cảng Hà Phổ cụ thể do Đới Tuyền phụ trách, cô liên hệ với Đới Tuyền xem. Nếu có việc gì cần tôi ra mặt điều phối, cô cũng kịp thời thông báo với tôi. Không phải chuyện gì Thẩm Hoài cũng đều kéo lên người mình, đẩy việc sang cho phía Đới Tuyền, lại ngại ngùng nói với Dư Vi: - Hôm nay thật sự làm chậm trễ Dư tổng rồi, tôi còn có khách, chỉ có thể để Phó bí thư Thích thay mặt tôi mà tiếp đãi các vị

Thẩm Hoài nói rồi liền muốn ném Dư Vi, Thích Tĩnh Dao sang một bên, mà không ngờ trong số nhân viên đi theo Dư Vi, có một nam thanh niên cau mày nhìn qua, đại khái là vì không được coi trọng nên không vui.

Ánh mắt Thẩm Hoài dừng trên mặt nam thanh niên một lát, thấy dáng vẻ cậu ta còn trẻ, lại không giống như nhân viên thư ký bình thường, nhưng cũng chỉ phỏng đoán, chỉ là vô ý di chuyển tầm nhìn, cùng với đám người Đỗ Kiến đi về phía ngôi tiểu lâu mà Tống Hồng Quân trú lại.

Đỗ Kiến đi sau hỏi: - Phía Bảo Hòa bên kia muốn vứt bỏ cảng Tây Pha Áp à?

Thẩm Hoài nói: - Xưởng đóng tàu Tây Thành Bảo Hòa, tuy bọn họ tạm ngừng xây dựng, nhưng giai đoạn trước đã đầu tư hơn một tỷ, hoàn toàn vứt bỏ là chuyện không thể. Hơn nữa Cố gia rễ sâu cành rậm, còn lâu lắm mới chặt tay cầu sinh. Có điều, việc đầu tư của bọn họ ở cảng Tây Pha Áp có thể cần phải điều chỉnh, mức độ đầu tư không thể lớn như tuyên truyền trước đó được nữa

Thẩm Hoài đi vào trong lầu, nhìn thấy Tăng Chí Vinh cũng đã chạy đến đây, chuyện trò vui vẻ với Tống Hồng Quân, thì cười nói cho bọn họ biết chuyện gặp mặt Dư Vi và Thích Tĩnh Dao ở cửa lớn khách sạn.

Tống Hồng Quân hỏi: - Cố gia dự định muốn điều chỉnh kết cấu đầu tư phía này sao?

Thẩm Hoài gật đầu, nói: - Đại khái là thế, ai cũng không thể đi ngược thời thế, phản ứng của Cố gia chậm một chút, nhưng suy cho cùng vẫn có người nhìn rõ sự việc

Người ngồi ở đây không phải ai cũng có thể nghe hiểu đối thoại của Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân, Đỗ Kiến không hiểu quá sâu về sự vụ kinh tế, nghe mà mơ mơ hồ hồ.

Thẩm Hoài tiếp đó cũng giải thích sơ qua, tiếp tục nói: - Mấy năm trước, thương mại đường biển Đông Nam Á hết sức sôi nổi, mà đa số ngoại thương trong nước cũng đều thông qua trạm trung chuyển Hongkong. Đặc điểm nghiệp vụ vận tải biển được hình thành là hành trình ngắn, vận chuyển phân tán, yêu cầu hiệu suất vận chuyển cao. Một số xí nghiệp hải vận Đông Nam Á và Hongkong lăn qua lộn lại bên dưới, quặng sắt và thùng hàng vận chuyển, số lượng vận tải đa số có hạn, tỉ lệ dính líu đến nghiệp vụ viễn dương rất ít. Việc đóng tàu, cửa cảng, và đầu tư hải vận mà hãng thuyền Bảo Hòa dính đến trước đó đều có đặc điểm rõ ràng đã kể trên, chỉ là đặc điểm vĩnh viễn không phải là mãi mãi không đổi. Nghiệp vụ ngoại thương trong nước mấy năm nay cũng theo sự phát triển kinh tế trong nước mà số lượng càng ngày càng lớn, nghiệp vụ tàu thuyền của các nước cũng càng ngày càng nhiều, yêu cầu đối với cảng nước sâu và vận tải viễn dương cũng ngày càng lớn. Đồng thời, nghiệp vụ hải vận Đông Nam Á mấy năm nay tăng trưởng cũng chậm dần, không phải rõ ràng lắm. Mặc dù có một số người có thể nhạy cảm phát giác được, nhưng đối với xí nghiệp vận tải biển quy mô lớn mà nói, quán tính vận hành đã hình thành trong nội bộ cũng là trở ngại cực lớn, không đến mức sinh tử, mọi người đều sẽ có điều ỷ lại vào nghiệp vụ ổn định và năng lực liên tục sinh lợi nhuận trước kia, thay đổi sẽ trở nên khó khăn. Đầu tư của hãng thuyền Bảo Hòa ở cảng Tây Pha Áp có thể nói là đi theo quán tính này, chỉ là những hiểm họa chôn giấu trong đó đều đã bộc lộ ra trong cuộc khủng hoảng tài chính Á Thái gần đây

Thẩm Hoài nói như vậy, Đỗ Kiến cũng hiểu ra.

Đường thủy cảng Tây Pha Áp và điều kiện dừng trú xấp xỉ với cảng Mai Khê, tuy nói trong giai đoạn cao điểm có thể trú được ba mươi ngàn tấn tàu hàng, nhưng chủ yếu vẫn là phục vụ cho các loại hàng hóa vận chuyển từ hai ngàn tấn đến mười ngàn tấn ở gần biển và đường thủy vận chuyển Chử Giang. Ngoài ra, hãng đóng tàu mà Bảo Hòa đầu tư xây dựng ở Thành Tây, một lần thì xây dựng ba khu vực đóng thuyền đều chủ yếu dùng cho các loại hàng hóa từ ba mươi ngàn tấn trở xuống.

Cho dù là nghiệp vụ vận chuyển đường sông và gần biển cho hành trình ngắn trong nước, tương lai theo sự phát triển của kinh tế sẽ có không gian tăng trưởng cực lớn, nhưng đối với một xí nghiệp đường biển tổng hợp quy mô lớn có tầm nhìn quốc tế, đầu tư tổng hợp của hãng thuyền Bảo Hòa ở Tây Pha Áp rõ ràng là tầm nhìn hạn hẹp.

Khủng hoảng tài chính Châu Á Thái Bình Dương cả năm nay còn chưa có yên ắng khiến rất nhiều vấn đề ẩn sâu trong kết cấu kinh tế địa khu Châu Á Thái Bình Dương, lần này đều lập tức bộc lộ ra.

Khoản đầu tư tổng hợp lên đến ba tỷ đô Hongkong vào cửa cảng, đóng thuyền, vận chuyển và khu sản nghiệp liên quan dĩ nhiên sẽ bị phê bình càng nhiều, càng mãnh liệt hơn.

Xí nghiệp hạng nhất, cần có ánh mắt và tầm nhìn hạng nhất.

Hãng thuyền Bảo Hòa tiến hành đầu tư tổng hợp ở cảng Tây Pha Áp, củng cố đã có nghiệp vụ vận chuyển, cửa cảng và đóng thuyền, cũng là tất yếu, nhưng đồng thời cũng cần thích ứng với tình thế, có ánh mắt và hành động đi trước trong nghiệp vụ viễn dương, mới có thể khiến cấp lãnh đạo tập đoàn như Dư Vi có thể lấy được tín nhiệm trong ngoài Cố gia được.

Đối với hãng thuyền Bảo Hòa mà nói, muốn tăng cường đầu tư nghiệp vụ vận chuyển biển viễn dương ở ven vịnh Hoài Hải, trước mắt cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục hợp tác chặt chẽ với Triệu hệ và Hồ gia, cùng tham gia xây dựng cảng Tân Tân, hoặc là chen một chân vào Tân Phổ.

Kim Thạch Dung Tín, Triệu hệ và đám người Trần Bảo Tề về mặt tài nguyên đối với việc xây dựng cảng Tân Tân cũng có khả năng nghiêng lệch rất lớn, nhưng xây dựng cảng Tân Tân vừa mới khởi động, tương lai có thể phát triển ra sao, còn có rất nhiều chuyện chưa biết.

Lúc này tham gia đầu tư cảng Tân Tân, đối với hãng thuyền Bảo Hòa mà nói, vẫn là một mạo hiểm như cũ.

Đừng nói là bản thân Dư Vi, Cố gia và thành viên hội đồng quản trị lợi ích cổ đông khác đại diện cho nội bộ hội đồng quản trị hãng thuyền Bảo Hòa. Lúc này có bao nhiêu người chịu tham gia mạo hiểm chứ?

Tống Hồng Quân lại có chút đáng tiếc, nói: - Đáng tiếc nha, Cố gia dù sao cũng thâm căn cố đế, bây giờ tỉnh ngộ cũng coi như đúng lúc, nếu kéo thêm hai ba năm, lúc đó có thể hình trò vui của bọn họ

Thẩm Hoài nghe thấy giọng điệu Tống Hồng Quân chua xót, nghĩ bụng anh ta không chừng đã từng bị người Cố gia chọc giận khi nào rồi, cười hỏi: - Thế nào, anh muốn coi trò hay của Cố gia như vậy à?

- Ôi. Tống Hồng Quân nói:

- Anh không có ở lại Hongkong, không biết trong hội Hongkong lúc trước nhìn chúng ta bằng ánh mắt gì nha

Thẩm Hoài cười nói: - Nghèo thân thích, đến đâu cũng không được chào đón, anh thành thành thật thận nhịn thêm vài năm nữa, rồi hãy nghĩ đến chuyện nở mày nở mặt đó!

- Vậy lần này anh cho phép Bảo Hòa tham gia vào, không sợ bọn họ động tay động chân sao? Tống Hồng Quân hỏi.

- Cảng Tân Phổ muốn hình thành thực lực cạnh tranh với cảng lớn, chỉ có đầu tư xây dựng cửa cảng cơ bản đã cần trên mười tỷ, anh nói coi tôi có tư cách chọn mập bỏ ốm sao?

Thẩm Hoài buông tay nói: - Tuy động cơ của bọn họ không đơn thuần, nhưng bây giờ bọn họ tiến vào sân nhà của chúng ta, chơi theo quy tắc mà chúng ta đặt ra. Nếu sợ bọn họ thì cũng quá thiếu tự tin rồi. Tăng tổng, anh nói xem? Thẩm Hoài cười hỏi Tăng Chí Vinh.

Tăng Chí Vinh cười nói: - Bí thư Thẩm là muốn chúng ta đừng buông lỏng chút nào, có cạnh tranh mới có động lực tiến lên, xí nghiệp tốt không sợ cạnh tranh

Bình Luận (0)
Comment