Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 912 - Chương 892: Đêm Tuyết

Chưa xác định
Chương 892: Đêm tuyết

Thẩm Hoài phải ở Từ Thành đến cuối tuần. Thành Di liền cùng anh đi siêu thị mua đồ ăn. Về chỗ ở, Thành Di đi vào tắm trước. Đến lượt Thẩm Hoài tắm rửa, cô tranh thủ ở bên ngoài thu dọn.

Khi Thẩm Hoài tắm xong đi ra, Thành Di liền mang chăn ra trải lên ghế sofa ở bên dưới ban công. Thẩm Hoài đáng thương nói: - Lạnh như vậy, ngủ một mình đêm sẽ bị cảm lạnh đó.

- Vậy lúc anh ở Hà Phổ, ai ngủ cùng anh? Thành Di mở to đôi mắt ngập nước, ánh mắt hờn giận hỏi. Nhìn thấy Thẩm Hoài đi ra từ nhà vệ sinh, mặc chiếc quần đùi, để lộ thân trên cường tráng, thực sự không biết nói gì.

Thẩm Hoài nghiêng mặt cười nói: - Chính là vì ở Hà Phổ, phải ngủ một mình rất cô đơn, còn lạnh nữa. Vì thế mới muốn ở cùng em vào cuối tuần. Ai ngờ, số anh sao mà khổ như vậy, vẫn là chỉ có thể ngủ ở trên sofa.

Thành Di liếc Thẩm Hoài một cái, không quan tâm anh đang giả vờ, trải chăn ngay ngắn trên ghế sofa.

Quần áo ngủ mà Thành Di đang mặc tuy kín cổng cao tường, thế nhưng chất liệu lại rất đơn giản, ôm lấy cơ thể với vòng ba săn chắc, lộ ra những đường cong mê người.. Cô nằm quay sang bên, cổ áo bị đè xuống, có thể nhìn ra bên trong không hề mặc áo ngực.

Thẩm Hoài từ đằng sau ôm lấy cô, bao trọn cô trong vòng tay của mình, khiến cô dễ dàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nói: - Tuyết rơi ban đêm, thực sự rất đẹp.

Trong phòng sáng đèn, thật sự không nhìn rõ những bông tuyết ngoài bầu trời tối kia. Thành Di thấy Thẩm Hoài nói năng linh tinh, liền quay sang, đánh anh một cái mắng: - Đẹp cái đầu anh ý.

Thẩm Hoài liền tắt đèn, hỏi: - Thế bây giờ thì sao?

Trong phòng tối đen, dưới ánh đường bên ngoài cũng mờ nhạt, cho dù là khoảng không ngay gần cũng không thể nhìn thấy rõ. Thế nhưng, Thẩm Hoài và Thành Di lại có thể nhìn thấy những bông hoa tuyết ở phía xa hơn, thì mới biết tuyết rơi càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, ánh đèn nơi như chia cắt thành phố, trong ban đêm như tỏa ra ánh sáng hào quang.

Thành Di ngồi dậy, dựa vào ngực của Thẩm Hoài, yên tĩnh ngắm nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ. Nhớ về quãng thời gian tại Anh quốc học tập, chỉ có thể một mình ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết, bây giờ có thể cùng Thẩm Hoài ngắm tuyết, cảm giác thực sự hạnh phúc.

Mặc dù trong phòng có bật hệ thống lò sưởi, người lại không hoạt động gì, vẫn có chút lạnh. Thẩm Hoài liền lấy chăn quấn quanh hai người, để Thành Di được bao trọn trong chăn ấm.

Thành Di tất nhiên không ngốc như vậy. Nếu cô ôm lấy chăn, thì Thẩm Hoài sẽ thực sự không an phận, bèn đưa tay túi khoai tây chiên, cầm một miếng đưa vào mồm Thẩm Hoài, cười nói: - Em phục vụ anh ăn, tay không rảnh rỗi được.

So với miếng khoai tây chiên ngọt cay này, Thẩm Hoài càng muốn đến thân thể mềm mại mà đã mấy hôm không được gần gũi. Một tay giữ lấy chăn, một tay vén áo ngủ của Thành Di lên, vuốt ve chiếc bụng phặng mịn của cô, tay lần lên trên vuốt ve chỗ ấm áp, tròn trịa kia, nói: - Tay của anh cũng không rảnh rỗi.

Thành Di bị Thẩm Hoài sờ soạng đến khó chịu, cảm tưởng như trong người có dòng điện vô hình chạy trong người.

Mặc dù chưa đi tới bước cuối cùng, nhưng những hành động thân thiết như vậy thực sự rất nhiều.

Ngọt ngào cùng cảm giác sợ hãi khiến Thành Di thực sự khó có thể kiềm chế. Lấy tay bấu Thảm Hoài một cái, nhận thấy anh thực sự không thể kiềm chế, bàn tay anh trong ngực cô làm xằng làm bậy, cảm giác được vật kia của Thẩm Hoài, cô không thoải mái, ngượng ngùng đẩy tay anh ra, không nói câu nào.

Tay của Thẩm Hoài trượt xuống tới hông, vừa mới chạm tới dây lưng quần, lại bị Thành Di bắt lấy giữ chặt, không cho anh tiếp tục có hành động lung tung nữa.

Thành Di cũng không đẩy tay Thẩm Hoài ra, ngón tay Thẩm Hoài từ từ vuốt ve cái bụng mềm mại, còn thỉnh thoảng nghịch nghịch cái rốn nhỏ đáng yêu của cô.

Thành Di không chịu được, nắm chặt tay Thẩm Hoài, nói: - Mạn Lệ vài ngày trước có gọi điện tới báo sẽ kết hôn, tối mai tổ chức tiệc rượu tại khách sạn Cảnh Thiên. Ngày mai anh sắp xếp thời gian đi cùng em nhé.

Nhớ lại mình từng bị tạt chén rượu vào mặt ở căn tin bệnh viện tỉnh, Thẩm Hoài hận không thể nhào tới, đánh chết Trần Mạn Lệ. Thẩm Hoài lập tức cảm thấy đau đầu.

Nếu có thể được lựa chọn, người con gái như vậy, anh thà rằng không hề biết, chứ không hề muốn có bất kì muốn quan hệ nào.

Thế nhưng, bạn thân của Thành Di ở Hoài Hải thực sự không nhiều. Vì anh, mà tình bạn giữa cô và Trần Mạn Lệ xa cách hơn trước. Hai năm nay cũng không có liên lạc gì. Lần này Trần Mạn Lệ kết hôn, chủ động mời Thành Di tới tham dự, dù thế nào anh cũng phải cùng cô tới chúc mừng.

Thẩm Hoài ôm Thành Di chặt vào lòng, nhẹ nhàng nói: - tất nhiên là rảnh rồi. Thế em cùng anh đi ăn cơm với Diệp Tuyển Phong nha. Tuy nhiên, ăn uống thì có thể, nhưng muốn anh đưa tiền mừng nhất quyết không làm..

- Quỷ hẹp hòi, không ai mong nhận được tiền mừng của anh đâu. Chỉ cần đi với em là được rồi. Thành Di cười mắng.

- Đúng rồi, Trần Mạn Lệ kết hôn với ai? Chẳng lẽ là cái cậu công tử bột kia? Thẩm Hoài lại hỏi

- Không anh ta thì là ai. - Thành Di trả lời. - Anh tưởng rằng ai cũng như anh sao? Mạn Lệ là một người phụ nữ truyền thống điển hình đó.

- Thế anh không phải truyền thống à? Thẩm Hoài hỏi lại

- Đúng thế. Những người đàn ông truyền thống họ phải ba vợ bảy thiếp. Em nói sai rồi, anh quả thực là người truyền thống đó. Thành Di trả lời.

Thẩm Hoài bộ dạng thất bại, cúi đầu, tựa cằm lên vai Thành Di, ngắm nhìn vành tai xinh đẹp của cô, rồi từ từ khẽ cắn, liếm liếm.

Bên tai ngứa ngáy khiên cô bật lên tiếng cười nhỏ, giãy giụa trong lòng của Thẩm Hoài, sờ sờ chân anh nói: - Trình Ái Quân đã sớm không làm thầy giáo tại học viện kinh tế tỉnh rồi. Hai năm trước đã được vào tư bảo Kim Đỉnh. Nghe nói cùng với Lưu Kiến Quốc, Hồng Nghĩa quan hệ rất tốt. Hiện tại hình như đã tiến hành mở công ty bất động sản rồi.

Thẩm Hoài gật gật đầu, xem ra anh đã biết chuyện này rồi.

Trịnh Cương được điều tới Sở Nông nghiệp tỉnh làm phó giám đốc sở, Trịnh Đỉnh cũng trở thành con cháu của cán bộ cấp cao. Trong thời gian học đại học tại Từ Thành, những nơi ăn chơi xa hoa không đâu không biết. Lưu Kiến Quốc, Tống Hồng Nghĩa lúc mới đến Từ Thành đều là được Trịnh Đỉnh đưa đi vui chơi, có lẽ cũng là mưu kế của Trịnh Cương. Quan hệ của họ cũng vì thế mà thân thiết. Trình Ái Quân có lẽ cũng do Trịnh Cương giới thiệu, tiến cử vào quốc tế Kim Đỉnh.

Trong lòng Trình Ái Quân ngoại trừ còn nghĩ đến Chu Nghi ra, Thẩm Hoài đối với anh ta cũng không có thiện ý gì, nói với Thành Di: - Người có thể làm bạn với Lưu Kiến Quốc, Tống Hồng Nghĩa, thì bản tính cũng không có gì tốt. Trần Mạn Lệ lúc trước hất cốc rượu vào mặt anh, hận anh đến ngứa răng đấy, anh vẫn còn tưởng rằng cô ấy là người thích bắt bẻ. Không thể nghĩ tới là cuối cùng vẫn cùng Trình Ái Quân kết hơn, thật là có thể khiến anh ngạc nhiên.

- Đàn ông có mấy ai là người tốt, tất nhiên là ngoài bố em. Con gái rồi cũng phải kết hôn, cùng ai kết hôn thì không phải là kết hôn sao? Thành Di cảm khái nói về số mệnh, đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Hoài nói: - Tóm lại, anh không được nói người ta không tốt.

- Thực sự nếu tùy tiện cùng ai kết hôn thì đó không phải kết hôn. Thẩm Hoài liền hỏi:

- Thế em gả cho anh là tốt hay không tốt?

Thành Di liền trả lời: - Không lấy.

- Thế này cũng không lấy? Đôi tay của Thẩm Hoài nhanh chóng ập tới 2 bầu ngực của Thành Di, hỏi.

- Thế này cũng không lấy. Thành Di không giãy dụa, thanh âm nhẹ nhàng trả lời.

- Thế như nào mới đồng ý gả? Thẩm Hoài để cô nằm xuống sofa, thân thể nằm trên người cô. Nhìn đôi mắt ngấn nước, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, anh liền hôn một cái, nhẹ nhàng kéo áo ngủ của cô lên, để lộ ra cái bụng trắng nõn, mềm mại, khẽ khàng hôn lên: - Như thế này gả hay không gả?

Thành Di duỗi thẳng hai tay, thuận tiện Thẩm Hoài cởi bỏ áo ngủ trên người cô. Nhưng cô cũng không để anh làm bậy, giơ tay ôm cổ anh nói: - Thế nào cũng không gả. Đàn ông tốt tuy không nhiều, nhưng có kiên nhẫn, vẫn có thể đợi đến lúc đó, mới có thể không cần đem mình treo cổ trên cái cây nào đó.

Thẩm Hoài ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bàn tay di chuyển vào bên trong, sờ đến cặp mông tròn mềm mại của cô. Đem cả người Thành Di vào trong lòng, hổi: - Như này có đồng ý không?

- Không gả, nhất quyết không gả, thế nào cũng không gả. Thành Di nằm trong vòng tay của Thẩm Hoài cười nói.

Bàn tay của Thẩm Hoài thực sự không an phận, tiếp tục đi xuống dưới. Đến khi bàn tay đụng tới chỗ nhạy cảm của Thành Di, từ trong vòng tay của Thẩm Hoài, cô giật mình ngồi dậy, cắn chặt môi với đôi mắt ngắn nước, nói: - Anh đồng ý với em, không động tới chỗ đó. Em cảnh cáo anh, nếu còn như thế, từ lần sau không cho phép anh ở lại đây qua đêm nữa.

Thẩm Hoài xin tha, vội kéo Thành Di lại vòng tay của mình. Các ngón tay của anh vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp lúc nãy, phía dưới Thành Di cũng thực sự đã ướt rồi, ghé sát tai cô hỏi: - Cũng đã như vậy, sao lại không cho đi tới?

- Cần anh quản sao? Thành Di tức giận, lườm anh một cái rồi lại chui vào vòng tay anh, gối đầu vào ngực anh, ôm eo anh nói: - Anh nghĩ con gái không muốn sao? Chính vì vậy mới để anh thành thật một chút, không có gây sức ép. Đợi đến ngày đó, em gã cho anh, quyết định cho anh. Còn bây giờ thì không được.

- Không phải em nghĩ sẽ lấy người khác đấy chứ? Thẩm Hoài đau khổ nói.

- Chẳng gả cho ai khác, cũng chưa chắc là sẽ lấy anh. Em sống một mình, không được sao? Thành Di nhẹ nhàng trả lời.

Ôm người đẹp trong lòng, Thẩm Hoài lại không có sức chịu đựng tốt như vậy. Chỉ có điều, Thành Di phòng thủ quá tốt, anh cũng không cách nào khác, liền cầm tay cô kéo xuống dưới, nói: - Em sờ thử xem, nó đã thành cái gì rồi, cũng không thương anh một chút nào cả.

Thành Di duỗi hai ngón tay, cách lớp vải quần cũng cảm nhận được vật kia cứng ngắc như thế nào. Hứ một tiếng, nói: - Cái này so với anh đúng là không biết liêm sỉ hơn, thật sự nên chặt đứt đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment