You have paid 30 points for this content
Thích Tĩnh Dao nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hồ Lâm vẫn ngồi trước cửa sổ, dường như mỗi lần cô đẩy cửa ra đều không thay đổi tư thế, nhìn một bên mặt nghiêng của hắn tái mét căng cứng, cơn tức giận trong lòng gần như tràn ra mặt, giống như dã thú bị nhốt trong lồng bị con người trêu trọc, muốn rít gào, rống giận nhưng nghĩ đến việc như thế cũng chỉ khiến người vây xem cười nhạo và trêu tức gấp bội, nên chỉ có thể trầm mặc nén cơn giận xuống.
Nhưng mà, loại cảm giác suy sụp này, cảm giác nhục nhã trong lòng bốc lên, đổi là ai cũng sẽ không dễ chịu.
Thích Tĩnh Dao biết Hồ Lâm có thể nghe thấy tiếng cô mở cửa, nhưng Hồ Lâm không hề tỏ vẻ, cô khẽ thở dài một cái, đóng cửa lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lúc này thư ký của Thích Tĩnh Dao là Lưu Nam đi lên lầu đến, khẽ khàng nói với Thích Tĩnh Dao:
- La tổng cùng Cố tổng đã tới...
Y nhìn thoáng qua thư phòng bên kia. Y thực sự đoán không ra Hồ Lâm lúc này rốt cuộc tức giận đến mức nào, y sợ giọng mình lớn một chút sẽ chọc vào cơn giận của Hồ Lâm khiến hắn phát tác.
Nhìn thấy góc tường còn có vài mảnh sứ vỡ nhỏ, lúc này cũng không có nhân viên công tác nào dám đi lên dọn dẹp.
Thích Tĩnh Dao cũng không biết rằng tâm tình trong lòng Hồ Lâm như thế nào, sau cơn nóng giận đã ngồi trầm mặc hai tiếng đồng hồ, cô còn không sợ kêu La Hiểu Thiên lập tức tới ngay. Cô cũng không vội vàng báo tin cho Đới Nghị, Chu ích Văn ở Hongkong, bằng không tất cả mọi người đồng thời nổi cáu, phương hướng phát triển sự việc sẽ bết bát hơn.
Thích Tĩnh Dao nghĩ ngợi xuống lầu gặp La Hiểu Thiên, Cố Trạch Hùng trước. Có lẽ Hồ Lâm trong thư phòng nghe thấy tiếng nói bên cạnh hoặc là nghe được tiếng ô tô dưới lầu, chỉ nghe thấy hắn ở trong phòng hỏi:
- Hiểu Thiên tới rồi à?
Thích Tĩnh Dao đẩy cửa ra, thấy Hồ Lâm nhìn sang, gật gật đầu nói:
- La tổng bọn họ tới rồi.
- Bọn họ đều xem qua bản fax rồi hả?
Hồ Lâm hỏi.
- Ừ, có lẽ xem rồi.
Thích Tĩnh Dao nói.
- Tôi đi mời hai người họ lên lầu.
- Tôi cũng đi xuống.
Hồ Lâm chống hai tay tay ghế cố hết sức đứng lên. Hắn cố gắng làm mình phấn chấn chút ít, nhưng làm gì cũng không thể che giấu được cảm giác bị đả kích bị thất bại ở trong lòng. Để Thích Tĩnh Dao, Lưu Nam đi trước, hắn dùng sức chà xát mặt, mới đi theo vào trong.
Chỗ hội quán này trước kiến quốc, là viện tử ẩn sâu bên trong đường Hội Tân rất khó thấy, chỉ lái xe sâu vào đây mới phát hiện ra viện tử rất sâu. Vòng qua mấy toà nhà chọc trời, lầu chính là một toà nhà bốn tầng, trước lầu bậc thang và tay vịn cũng vẫn còn lưu lại những câu chuyện lịch sử bão táp đã qua.
Hồ Lâm tuy rằng không công khai quản lý Bất động sản Dung Tín, nhưng hắn quyết định phải lấy Bất động sản Dung Tín làm trụ cột gây dựng dòng chính của mình ở nội bộ Dung Tín, hắn đương nhiên cũng muốn ở Từ Thành tiếp xúc, mượn sức người và thế lực để cùng khai thác phát triển dự án Tân Giang.
Mà chức trách công việc của hắn cùng La Hiểu Thiên tương đương với Thẩm Hoài cùng đám người Triệu Đông ở Mai thép. Thẩm Hoài phụ trách giải quyết mâu thuẫn bên ngoài cùng tuyển chọn thành viên đưa vào đội ngũ quản lý bên trong, đám người Triệu Đông thì phụ trách đưa xí nghiệp đi vào hoạt động cụ thể, như vậy vừa có thể bảo đảm chuyên ngành được giao cho người chuyên nghiệp làm, hơn nữa có thể bảo đảm tập thể mới thành lập không rơi vào tay người khác nắm giữ.
Toà nhà này vốn là do một thương nhân Hongkong ở Từ Thành mua làm biệt viện tình cờ ở lại, Cố gia cùng thương nhân này quan hệ cũng không tệ, Cố Trạch Hùng biết Hồ Lâm muốn ở Từ Thành tìm một trụ sở lâu dài, đã vội giúp liên hệ, lấy toà nhà này chuyển sang danh nghĩa Dung Tín.
Cố Trạch Hùng xuống xe, thấy Hồ Lâm, Thích Tĩnh Dao đi ra, bước nhanh lên bậc thang, tức giận mà quả quyết nói:
- Họ Thẩm ép người quá đáng, bày kế buộc chúng ta chui vào, chúng ta không thể chui vào.
La Hiểu Thiên xuống xe sau, nghe Cố Trạch Hùng nôn nóng bày tỏ ý kiến của mình với Hồ Lâm, trong lòng y chỉ có thể chua xót cười, cũng âm thầm nhíu mày.
Sao có thể không chui vào bẫy chứ?
Tuy rằng hai khoản đất đai vẫn chưa chuyển ra, thoả thuận bất cứ lúc nào cũng có thể huỷ bỏ, nhưng huỷ bỏ thoả thuận hậu quả bọn họ lúc này có thể gánh vác được ư?
Nếu bất động sản Dung Tín hiện tại lựa chọn huỷ bỏ hợp đồng, quay đầu chạy trốn, đối với Mai thép mà nói, chẳng qua là tất cả đều trở lại khởi điểm trước khi Dung Tín tham gia, mà bọn họ bên này, ảnh hưởng quá lớn.
Bất động sản Dung Tín có tiền lệ xấu này, không cần nói sau này ở tỉnh Hoài Hải không có khả năng tiếp tục có cơ hội phát triển, tiếng tăm truyền đi những thành phố khác thì ai còn dám cùng Bất động sản Dung Tín hợp tác? Một khi tiền lệ xấu này mở ra, gần như lập tức Bất động sản Dung Tín đoạn tuyệt hoàn toàn với cơ hội tiến vào thị trường bất động sản quan trọng quốc nội.
Bất động sản Dung Tín vẫn tiếp tục phát triển, dù sao cũng vừa tổ chức thành lập, chẳng sợ từ nay về sau triệt tiêu, cũng sẽ không gây tổn hại đến gân cốt của tập đoàn Dung Tín. Nhưng Bất động sản Dung Tín là cột chặt với vinh nhục của Hồ Lâm đấy.
Hồ Lâm không chịu nổi khó khăn mà bỏ chạy, không thể nghi ngờ là hoàn toàn chấp nhận thế thua.
Uy tín của hắn bị hạ thấp ở nội bộ Dung Tín không nói, điều quan trọng là một khi trưởng bối Hồ gia thấy Hồ Lâm là hạng người vô năng, cả đời Hồ Lâm coi như đã bị vứt bỏ rồi. Hồ gia không thể đem khối tài sản vô cùng lớn của tập đoàn Dung Tín giao cho một kẻ vô năng quản lý, bằng không bất kể là đối nội hay đối ngoại, đều không thể giải thích.
Tiền thủ tướng không có con, nên có kỳ vọng cao đối với Hồ Lâm kỳ. Nhưng Hồ Lâm không phải tiểu bối nam duy nhất của Hồ gia. Cũng chính là bởi vì Tiền thủ tướng đối với Hồ Lâm kỳ vọng khá cao, nên không thể khiến Tiền Thủ tướng thất vọng được.
Có thể nói, Hồ Lâm lần này chấp nhận thua, hắn thật sự bị đánh bại trước mặt Thẩm Hoài, Hồ Lâm từ nay về sau ở trước mặt Thẩm Hoài không ngóc đầu lên được không nói, Dung Tín rút khỏi, đối với ảnh hưởng quan trường thành phố Từ Thành cũng rất lớn. Lần này Chu Nhậm Quân công khai đứng ra ủng hộ Dung Tín tham gia vào dự án xây dựng vòng tròn trung tâm thương mại Tân Giang kiến cũng có thể bị Từ Bái bức nghỉ hưu sớm.
Mà Dung Tín huỷ bỏ hiệp ước, Mai thép sẽ có tổn thất gì? Cùng lắm Mai thép trở về lúc khởi đầu mà Dung Tín chưa tham gia mà thôi.
La Hiểu Thiên tới là có một mục đích, mặc kệ Thẩm Hoài lần này thiết lập bẫy gì, tương lai hạng mục này có khả năng đem lại cho bọn họ nhiều khó khăn, bọn họ đều chui vào không chút do dự.
Tuy nhiên, Cố Trạch Hùng vừa xuống xe đã hùng hổ muốn Hồ Lâm rút khỏi, La Hiểu Thiên không khỏi nhíu mày, trong lòng y cũng vô cùng lo lắng Hồ Lâm gánh không nổi thất bại nhục nhã như vậy.
Thấy Cố Trạch Hùng như thế, Hồ Lâm đứng trên bậc thang dưới mái hiên, không hề hé răng, ánh mắt đảo qua đám người La Hiểu Thiên, rút bao Hồng Mai đã hút hết nửa ra. Hắn biết Hùng Văn Bân đề xuất phương án kế hoạch mới, vội vã không tìm thấy thuốc hút, bèn bảo nhân viên đi mua cho.
Hồ Lâm châm một điếu thuốc cho mình trước, lại đem hộp thuốc lá cùng bật lửa đưa cho Cố Trạch Hùng, cười nói:
- Cố thiếu đã xem phương án kế hoạch mới, chẳng lẽ không cảm thấy Từ Thành từ nay về sau sẽ phát triển lớn hơn nữa sao?
Câu nói của Hồ Lâm khiến Cố Trạch Hùng nghe xong khiếp sợ. Từ Thành tương lai cơ hội phát triển lớn hơn nữa, bọn họ đều sẽ trở thành trò cười, mà tiên cơ lại bị Mai thép hoàn toàn nắm lấy, hơn nữa tiên cơ này vẫn là Dung Tín dâng cho, gã nghĩ mãi không hiểu vì sao Hồ Lâm có tâm tính tốt như vậy?
Cố Trạch Hùng trầm mặc nhận lấy điếu thuốc. Hồ Lâm đưa điếu thuốc và bật lửa cho La Hiểu Thiên.
La Hiểu Thiên lúc nhận điếu thuốc, cảm giác tay Hồ Lâm hơi chút run rẩy, lúc này mới biết được Hồ Lâm trước đó nhất định đã giận điên lên, chỉ có điều hiện giờ đang cố gắng điềm tĩnh mà thôi.
Nhưng thấy Hồ Lâm lúc này còn có thể khiến Cố Trạch Hùng ổn định, La HIểu Thiên cuối cùng cũng buông tảng đá lớn trong lòng.
Để đối thủ như thế trêu chọc, giễu cợt, ai cũng không thể chịu đựng nổi, nhưng chỉ cần Hồ Lâm lúc này còn có thể giữ vững lý trí, còn biết cân nhắc lợi hại, bọn họ không thể rối loạn để tiếp tục thua nữa.
Cố Trạch Hùng vì giận điên lên cho nên cũng không cảm giác được tay Hồ Lâm run rẩy, bị tức giận, miệng hít khói, nói:
- Hồ thiếu anh cũng thật tốt tính, tôi thì chỉ hận không thể rút gan ruột tên họ Thẩm kia ra để giải hận, việc này từ đầu đến cuối là bọn họ tính kế với chúng ta.
- Cũng không thể nói như vậy.
La Hiểu Thiên biết có mấy lời dểd Hồ Lâm nói, trong lòng hắn sẽ không dễ chịu, liền tiếp nhận câu chuyện, cố gắng miêu tả sơ lược:
- Đường lớn thành đông và cầu mới qua sông cùng trung tâm thương mại được xây dựng tại khu Chử Nam, mấy năm qua thành phố Từ Thành vẫn luôn chú trọng tới nhưng lại thiếu nguồn tài chính nên không thể thực hiện được. Năm nay Dung Tín trực tiếp đầu tư vào Từ Thành sáu tỷ, trong đó ba tỷ rót thẳng vào tài chính thành phố, rất nhiều việc lập tức được thúc đẩy. Muốn nói sai, chúng ta sai ở chỗ chúng ta không nắm giữ được tiên cơ, bị Mai thép đoạt nước trên. Mai thép vẫn luôn là đối thủ lợi hại, điều này chúng ta không thể phủ nhận.
- Mai thép xây dựng trung tâm thương mại ở bờ Nam, nhưng vòng tròn trung tâm thương mại Tân Giang cũng phải hạ thấp thành khu vực trung tâm thương mại, nhưng điều này lại giống giống với lúc ban đầu chúng ta thảo luận nhỉ.
Cố Trạch Hùng nhìn không thấu vì sao đám người La Hiểu lại bình tĩnh như thế, bèn gay gắt nói.
- Có gì mà không giống, chẳng lẽ Cố thiếu ngay từ đầu khẳng định Từ Thành không có cơ hội phát triển thành thành phố có sáu đến tám triệu hay sao? - La Hiểu Thiên cười hỏi.
Thích Tĩnh Dao đứng ở bên cạnh, khác biệt lớn nhất giữa phương án mới của Hùng Văn Bân cùng phương án cũ khác biệt chính là đối với tiềm lực phát triển vị trí thành phố có khác nhau về bản chất, nếu tương lai nội thành Từ Thành quy hoạch một ngàn đến một ngàn hai trăm ki-lo-mét vuông, dân số cư trú khoảng sáu đến tám triệu, là gấp hai ba lần dân số nội thành lúc này.
Thích Tĩnh Dao cũng nghe ra ý của La Hiểu Thiên, bọn họ sẽ kiên trì, cũng muốn nuốt trôi chuyện này. Cho dù Thẩm Hoài muốn chạy tới đánh vào mặt, bọn họ cũng sẽ cười tươi đưa mặt ra, bằng không ảnh hưởng chính trị ác liệt, bọn họ không thể gánh vác nổi đấy.
Tuy nhiên, Thích Tĩnh Dao lại nghĩ tới một vấn đề, thị trưởng Chu Nhậm Quân đã tung tin, tỏ ý không hài lòng với phương án mới của Hùng Văn Bân, thị trưởng Chu Nhậm Quân bên kia đã bị quay tới cong như thế nào?
Cố Trạch Hùng cũng không hiểu Hồ Lâm, La Hiểu Thiên sao lại có thể nuốt trôi cơn tức này, vào nhà đàm phán trong chốc lát, không hài lòng bèn rời khỏi trước.
Thấy Cố Trạch Hùng lái xe rời khỏi, Hồ Lâm trầm ngâm một lát, nói với La Hiểu Thiên:
- Phía Cố Trạch Hùng vẫn phải làm…
La Hiểu Thiên gật gật đầu, giờ mới cảm thấy Hồ Lâm đã có quyết tâm làm việc.
Thích Tĩnh Dao nói:
- Chu Chủ tịch thành phố đang ở bên đó?
- Phía thị trưởng Chu chưa cùng chúng ta thảo luận, tỏ thái độ trước không thật sự tốt, tuy nhiên cũng không vấn đề gì, có thể nói thác là thư ký nói lung tung, dù sao phía thị trưởng Chu Chủ tôi cũng chỉ cần ngồi trên ghế đó hai năm thôi.
Hồ Lâm nói.
Thấy Hồ Lâm tâm tính ổn định, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng, La Hiểu Thiên mới cảm thấy hoàn toàn yên lòng, cũng biết Chu Nhậm Quân so với Từ Bái, Hùng Văn Bân chính là hạng người vô năng, cũng không có tiền đồ, có lẽ giá trị lớn nhất giúp bọn họ chính là đảm nhận vị trí thị trưởng hai năm nữa. Có lẽ Chu Nhậm Quân cũng sẽ không vì mặt mũi mà rút lui khỏi vị trí sớm.
Đương nhiên, ngoại trừ xác định phương hướng lớn trước, cũng cần cân nhắc thực tế tổn thất dự án, một khi vòng tròn trung tâm thương mại Tân Giang hạ xuống thành khu vực trung tâm thương mại phát triển, hơn nữa Mai thép xen ngang phát triển khu trung tâm thương mại Chử Nam, cùng với tiếp sau khai thác phát triển khu Nam Vịnh Hồ đều làm suy yếu không gian tiềm lực phát triển của vòng tròn thương mại Tân Giang. Nếu như không có tầm nhìn lớn, thủ đoạn linh hoạt đa dạng khai thác, phát triển kế sách, hạng mục này có thể khiến bọn họ rất bi thảm.