Được biết Thẩm Hoài còn ở lại Từ Thành thêm 1 ngày nữa, Tống Hồng Kỳ ngay sáng ngày hôm sau cũng vội vàng từ Thanh Sa chạy đến Từ thành. Tạ Thành Giang lên lịch hẹn mọi người đến tụ tập tại Trà viên Dã Bách Sơn, là một buổi gặp gỡ cá nhân. Mấy người Chu Lập, Hùng Văn Bân, Hoàng Tân Lương rất bận rộn nên không thể tới tham gia được. Hơn nữa đây là thời điểm cuối năm rồi nên Thẩm Hoài cũng để cho Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành đại diện cho Huyện Hà Phổ đi thăm hỏi mấy bộ, ban ngành quan trọng.
Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân, Chu Tri Bạch sau khi hội họp với Diệp Tuyển Phong, Tạ Thành Giang ở Thành phố, thì liền cùng nhau lái xe rời đi.
Theo cao tốc Từ Đông đi về hướng Bắc, địa thế vùng ngoại ô phía Bắc Từ thành gập ghềnh lên xuống, tràn ngập tầm mắt, trong ngày đông giá rét là cả một vùng đỉnh núi tràn ngập màu nâu như màu hạt Chử, bên sườn núi là những vườn cây ăn quả, trên mấy đỉnh núi xa xa thì trồng cây thủy sam, cây sơn cử và cây bạch dương.
Vào cuối đông, cây rừng xơ xác, trên bầu trời nhuộm một màu vàng úa như vạch ra một đường ranh giới mơ hồ.
Mặt phía tây của Du Lĩnh quan trọng nhất chính là Dư Mạch Trấn Sơn, vắt ngang qua mặt phía Bắc của Tây Lĩnh, từ Trấn Sơn đi về hướng Nam đến cao tốc Từ Đông có rất nhiều núi có độ cao từ 1 đến 200m.
Đi vòng xuống dưới xuyên qua cao tốc Từ Đông. Men theo đường nhựa lái về phía Bắc thêm khoảng 11, 12km, gần như đi qua khỏi địa phận Hoa Cương, thì có thể nhìn thấy Trà viên Dã Bách Sơn do Kim Đỉnh đầu tư ươm trồng.
Nếu như so sánh về độ cao so với mực nước biển thì Dã Bách Sơn không có ưu thế gì so với những dãy núi nhỏ và thấp xung quanh, nó cũng chỉ cao tầm 130 hay 140m, nhưng thế núi dốc đứng, trên núi lại có suối nguồn, là một trong những suối nước nóng hiếm có ở Từ Thành, còn có một toà thư viện Dã Bách được lưu lại từ đời Minh, Thanh cũng là một trong những di tích nổi tiếng ở Từ thành. Mấy năm gần đây Hoa Cương đẩy mạnh đầu tư khai thác các danh thắng tại khu vực Dã Bách Sơn, vì vậy trên đường ngẫu nhiên cũng có thể gặp được một vài chiếc xe búyt chở du khách đi vào phía trong núi.
Kim Đỉnh sở hữu một Trà viên tư nhân diện tích lên đến 3, 4 trăm mẫu, sau này bên trong Trà viên sẽ xây dựng thêm một câu lạc bộ tư nhân, chuyên dùng để chiêu đãi khách nội bộ.
Đi dọc theo con đường nhựa hai bên trồng toàn cây bạch dương, sẽ tới Trà viên được vây quanh bởi hàng rào gỗ, phía bắc bãi đỗ xe chính là một cái hồ dài hẹp diện tích ước chừng 11, 12 mẫu.
Cái hồ dài đó có vẻ là hồ tự nhiên, bờ phía Tây còn lộ ra mấy mỏm nham thạch, là loại khó có thể nhìn thấy ở trong khe núi, phía tây hồ là một mảnh lớn Trà viên, góc nhìn bao quát, cảnh sắc cũng không đến nỗi nào. Bên Trường hồ là từng vòng cây nhãn tử tùng ghép chồng lên nhau tạo thành hành lang bao quanh hồ, phía trên là đủ loại dây leo, vị trí giữa hồ có một cây cầu gỗ để cho mọi người đi qua đi lại sang bờ phía Đông, bên bờ phía đông hồ có 7, 8 toà nhà tinh xảo được làm hoàn toàn bằng trúc, nhìn vào thấy vô cùng đặc sắc.
Tòa lầu chính cao 4 tầng được xây phía ngoài Trường hồ và Trà viên, chiếm diện tích khoảng 3, 4 mẫu, cả tòa nhà được làm bằng gạch dựa theo phong cách kiến trúc đời Minh, Thanh, cùng kết hợp với núi và hồ tạo nên cảm giác tương đối tự nhiên không hề xa hoa, nhưng nếu mọi người bước chân vào lầu chính thì sẽ cảm nhận được sự xa hoa phía bên trong.
Dù gì cũng là địa điểm tiếp khách nội bộ, ngoại trừ Tạ gia và những lãnh đạo cấp cao do Kim Đỉnh, Hoài Năng dẫn tới thì sẽ không mở cửa đón những khách nhân khác, lầu chính được trang hoàng hoa lệ nhưng vô cùng yên tĩnh, người làm cũng không nhiều, nhưng đại đa số đều là những cô gái có dáng người cao ráo, gương mặt diễm lệ, làn da trắng nõn nà.
Phụ trách chức vụ Tổng giám đốc của khu này là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, khi nhìn thấy Tống Hồng Quân thì không nén nổi kinh ngạc: - Tống tiên sinh cũng là khách quý mà hôm nay Tạ tổng của chúng tôi chiêu đãi ư?
Thẩm Hoài biết Tống Hồng Quân trước đây chưa từng đến qua Trà viên này, nhìn thấy nữ giám đốc phụ trách ở đây lại quen biết hắn thì cũng không nhịn được tò mò muốn biết bọn họ quen biết trong trường hợp nào.
Tống Hồng Quân chẳng qua chỉ gật đầu cười với cô gái đó, rồi ghé tai nói nhỏ với Thẩm Hoài: - Tạ Thành Giang thật là người biết hưởng thụ. Cô gái này trước đây là Giám đốc Phòng quan hệ công chúng của Quốc tế Ngân Đô, dưới tay từng quản lý mấy cô người mẫu, học sinh xinh đẹp, nhưng bản thân cô ta lại không có nhúng chàm, cũng đã lâu không thấy cô nàng lộ mặt rồi, cũng thấy nhớ nhớ, lại không biết gì về hành tung của cô ta, không ngờ cô ta lại bị Tạ Thành Giang lôi kéo đến đây làm quản lý Trà viên. Cô nàng này với Tạ Thành Giang nhất định là có vấn đề.
Thẩm Hoài khi ở Đông Hoa thỉnh thoảng vẫn bị lôi kéo đến mấy câu lạc bộ, quán bar để vui chơi một trận, nhưng từ khi đến Từ thành, anh với Thành Di vẫn tách ra chưa thể gặp nhau, khi không bận việc công thì anh liền cùng với Trần Đan giết thời gian tại Thượng Khê Viên trên đường Di Viên, cũng thi thoảng gọi tiểu Lê cùng ăn bữa cơm, chỉ nghe nói Quốc tế Ngân Đô là nơi nổi tiếng nhất Từ Thành, nhưng trước giờ cũng chưa từng tới qua, đương nhiên càng không thể quen biết mấy cô gái làm bên trong đó.
Nhưng nhìn cách trang điểm, ăn mặc của cô gái này, khuôn mặt trắng nõn, da thịt trong suốt như pha lê, mặc dù là Tổng giám đốc ở đây, nhưng ăn mặc, trang điểm cũng khá thoải mái, phía trên cô nàng mặc một chiếc áo vest nhỏ màu đen, bên dưới đơn giản mặc một chiếc quần jean mài bó sát màu xanh. Cô ta có vóc người cao ráo, cặp chân dài kết hợp với quần jean bó tạo cảm giác rất thon thả, đầy đặn, cặp mông tròn vểnh lên, chân đi giày cao gót, đi lại tạo cảm giác mềm mại, uyển chuyển.
Mặc dù cô gái trẻ này đúng là người đẹp hiếm thấy, nhưng trong lúc nói chuyện con ngươi xinh đẹp đảo qua đảo lại mị hoặc, quyến rũ, đầy vẻ phong trần, đây không phải loại mà Thẩm Hoài thích.
Khi nhìn thấy bộ dạng lả lướt của cô nàng, Tống Hồng Quân dường như không cam tâm để cho cô gái xinh đẹp mà mình từng có ý nhúng chàm bị Tạ Thành Giang lôi đến Trà viên Kim ốc tàng kiều, liền ghé tai nói nhỏ với Thẩm Hoài: - Con bà nó, cậu cũng đừng có đem Dương Lệ Lệ giấu đi nữa, cũng nên để cô ấy xuống núi rồi, chúng ta cũng không thể đấu với họ Tạ kia được đâu.
Dương Lệ Lệ trước đây là Giám đốc ban quan hệ xã hội của Quốc tế Anh Hoàng. Sau khi Quốc tế Anh Hoàng bị chèn ép xuống, Dương Lệ Lệ cũng không biết nên chuyển nghề sang làm gì, lại thêm lúc đó Thẩm Hoài đang muốn xây dựng cơ sở ngầm ở Đông Hoa để thu thập tin tức, vì thế nên đã ủng hộ cô nàng thành lập câu lạc bộ Vạn Tử Thiên Hồng.
Câu lạc bộ Vạn Tử Thiên Hồng do gặp sự cố nên phải đóng cửa, Dương Lệ Lệ cũng không có ý định tiếp tục ở lại cái giới đen tối này nữa, vì thế hai năm nay chủ yếu chuyển sang kinh doanh thẩm mỹ viện và nhà nghỉ, khách sạn. Những mối làm ăn chính đáng này đương nhiên không thể kiếm được nhiều tiền như kinh doanh câu lạc bộ nhưng Dương Lệ Lệ cũng cam tâm tình nguyện.
Nghe thấy Tống Hồng Quân thấp giọng nói bậy bạ ở bên cạnh, Thẩm Hoài chỉ cười cười nhưng cũng không phản đối, cũng sẽ không đem những lời này nói với mấy người Thành Di, Tạ Chỉ, Tống Đồng cùng với vợ của Tạ Thành Giang.
Có điều, Thẩm Hoài cũng không cho rằng Tạ Thành Giang thực sự có qua lại với nữ giám đốc xinh đẹp trước mắt này.
Vợ của Tạ Thành Giang là Chu Thiến thường xuyên mang theo con gái tới Trà viên, Thẩm Hoài nhìn thần sắc khi cô nàng nói chuyện với vị nữ giám đốc này cũng rất tự nhiên, so với việc đoán mò thì Thẩm Hoài càng nguyện ý tin tưởng tình cảm thẳng thắn trong quan hệ nam nữ.
Ngược lại, nếu như ai tinh mắt có thể nhìn ra, hôm nay nữ thư ký có quan hệ ám muội với Tạ Thành Giang là Đinh Cần lại không hề xuất hiện trước mắt Chu Thiến- vợ của Tạ Thành Giang, Đinh Cần với Tạ Thành Giang mới thực sự có loại quan hệ kia.
Thẩm Hoài nghĩ đến đây, trong lòng liền vô cùng kỳ lạ. Trà viên của Tạ Thành Giang chính là địa điểm bí mật để gặp gỡ các đối tác làm ăn của Tạ gia hắn, tất nhiên phải giao cho người tuyệt đối tin cậy quản lý mới có thể yên tâm được, Tạ Thành Giang vì nguyên cớ gì mà tin tưởng một cô gái có xuất thân từ chốn phong trần như vậy?