Tống Bính Sinh được phân công quản lý lĩnh vực nông nghiệp, đến Hoài Sơn để thị sát. Thẩm Hoài và Hồ Thư Vệ tới thăm quan khảo sát, ngoại trừ bên trong khách sạn Hoài Sơn ra, bởi vậy hai nhóm người ở Hoài Sơn cũng không chạm mặt nhau.
Mặc dù cơ bản mà nói, trọng ti khinh tôn là điều kị, nhưng bất kỳ quy tắc nào cũng đều không ngăn cản được cám dỗ của quyền lợi.
Ngụy Phúc Minh là ủy viên Tỉnh ủy Hoài Hải, bí thư thành ủy Hoài Sơn, xem như là được Bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm đề bạt lên, nhưng có chút mâu thuẫn với Tô Duy Quân,mấy năm nay vùi ở Hoài Sơn, vẫn không được điều đi đâu, càng không nói đến phân công đề bạt, nhưng một số tình hình ở tỉnh phải hiểu rõ chi tiết hơn cán bộ hơn bình thường.
Ngụy Phúc Minh cũng biết hai cha con Tống Bính Sinh và Thẩm Hoài có ngăn cách rất sâu, mỗi lần về Từ Thành Thẩm Hoài cũng gần như là không vào nhà. Lần này hai cha con cùng ở Hoài Sơn, thậm chí ngay cả mặt cũng không gặp, quả nhiên là xem nhau như kẻ thù rồi.
Cùng đi với Phó tỉnh trưởng Tống Bính Sinh hay là tiếp đãi Thẩm Hoài, Hồ Thư Vệ, trong lòng Ngụy Phúc Minh cũng rối loạn, cuối cùng quyết định phân công Phó thị trưởng Dương Khải phụ trách lĩnh vực công nghiệp, điện lực cùng đi với Thẩm Hoài đến Long Thuỷ xem hiện trường trạm thuỷ điện Long Thuỷ.
Không cần phải nói trạm thuỷ điện Long Thuỷ ngoài thúc đẩy phát triển kinh tế địa phương, đồng thời cùng với việc khởi động kiến thiết công trình có thể trực tiếp cung cấp hàng ngàn công ăn việc làm cho địa phương, tương lai khoản tiền điện lực Đông Giang sử dụng chi trả bố trí ổn thỏa cho dân di cư, cũng khiến cán bộ Hoài Sơn đổ xô vào rồi.
Ngụy Phúc Minh cũng biết trạm thủy điện Long Thuỷ một khi bắt đầu xây dựng, phần lớn vật liệu xây dựng sẽ do xí nghiệp địa phương cung ứng, cũng sẽ có vài khối đất công trình giao cho xí nghiệp địa phương đảm nhận, điều này sẽ mang đến nhiều cơ hội tốt cho vị trí của ông ta.
Tống Bính Sinh mặc dù là Phó tỉnh trưởng, nhưng những năm gần đây chỉ được phân công quản lý nông nghiệp, quyền hành trong tay hữu hạn, các mối quan hệ nhạt đi nhiều, cao đến mấy cũng chỉ cấp chuyên khoản cho Hoài Sơn được mấy trăm vạn, Ngụy Phúc Minh yêu cầu Phó tỉnh trưởng phụ trách lĩnh vực nông nghiệp đi tiếp đãi, ông ta tội gì phải đi theo toàn bộ hành trình.
Dù sao con trai cũng không tiếp bố, Ngụy Phúc Minh đoán rằng trong lòng Tống Bính Sinh nếu không thoải mái, cũng không mở miệng quở trách ông ta không phải.
Quốc lộ Long Thủy chính thức cho xe cộ qua lại phải chờ vào cuối tháng bảy, nhưng nền đường đã nện, có thể cho xe cộ thông hành.
Trời mưa rơi lác đác, Thẩm Hoài và Hồ Thư Vệ cùng đi với đám người Ngụy Phúc Minh ở Hoài Sơn, dậy sớm đi tới Long Thuỷ xem con đập lớn, nơi trực tiếp sản xuất,công tác thăm quan khá suôn sẻ, chưa đến hai giờ đồng hồ đã xem xét hết nơi làm việc.
Hôm nay không thể từ Hoài Sơn về Từ Thành, về thành phố Hoài Sơn thì hơi sớm một chút, Thẩm Hoài quyết định cùng Hồ Thư Vệ tới vùng làng quê, muốn xem tình hình địa chất của trạm phát điện Đằng Du một chút.
Trạm phát điện Đằng Du là trạm phát điện bậc thang cỡ lớn thứ hai trong kế hoạch tu sửa ở Hoài Sơn tu sửa, hiện tại công tác trù bị còn chưa khởi động.
Tuy nhiên, chỉ cần mạng lưới điện siêu cao áp giữa Giang Ninh đến Hoài Tây được xây dựng, năng lượng điện có thể liên tục phát vào vùng duyên hải Hoa Đông, tài chính bên điện lực Đông Giang cung cấp không thành vấn đề, cảnh nội Hoài Sơn còn lại hai trạm phát điện bậc thang lớn đều nhanh chóng khởi động xây dựng.
Không nằm trong hành trình, Thẩm Hoài vốn định cùng Hồ Thư Vệ đi để có thể hiểu rõ tình hình Đằng Du, nhưng Ngụy Phúc Minh hết sức niềm nở, vẫn kiên trì đi cùng toàn bộ hành trình.
Càng đi lên hướng thượng du đường xá Đằng Du rất càng kém, toàn là cát và đá. Nói là đường cát đá nhưng trên mặt đường không nhìn thấy chút cát đá nào, làm cho chiếc xe đi xóc liên tục, mấy ngày qua mưa xuân liên tiếp, mặt đường hết sức lầy lội.
Nhóm Thẩm Hoài và Hồ Thư Vệ bao gồm cả cán bộ Hoài Sơn là Ngụy Phúc Minh, Dương Khải và một số nhân viên đi cùng đều ngồi trên xe taxi thông thường, đi một mạch tới con đường phía trước thì bị hãm trong bùn lầy.
Tuy rằng ngoài nhân viên Hoài Sơn đi theo ra, ở huyện, ở xã cũng có rất nhiều người cùng đi, xe đi vào vũng bùn, không cần Thẩm Hoài, Hồ Thư Vệ, Ngụy Phúc Minh tự mình ra đẩy xe khỏi vũng bùn, nhưng trời đang mưa trở cộng thêm quãng đường cứ lặp đi lặp lại như thế, khi đến xã Đằng Du toàn bộ mọi người cũng mệt lả.
Thời gian hơn nửa ngày cứ như vậy tiêu hao, đến khi tới chính phủ xã Đằng Du, sắc trời cũng đã tối, ý nghĩ muốn về Hoài Sơn trước khi trời tối cũng không thể thực hiện.
Đằng Du là một địa phương nghèo, cũng chưa có khách sạn, mà xã, huyện, thành phố Đằng Du cũng chỉ cách mấy chục km, không nói tình hình giao thông lầy lội này rất khó đi đường đêm, còn có vài đoạn là đụng tới vách núi, xe chạy trong đêm cũng nguy hiểm.
Tình hình khó khăn gian khổ, mọi người đêm nay chỉ có thể nghỉ ở xã Long Du.
Đường xã Đằng Du rất nhỏ, vẫn là đường đá phiến truyền thống, bị dính nước mưa, đèn xe chiếu lên sáng rực một mảng.
Đối diện đường cái xuất hiện một toà trụ sở chính phủ xã, bên trong nổi lên mấy văn phòng làm việc vôi gạch đỏ vôi trắng xóa; đoàn xe lái vào trụ sở, dừng lại nghỉ chân.
Bất luận là ở xã hay ở huyện cũng không nghĩ tới chuyện Bí thư thành ủy Ngụy Phúc Minh sẽ cùng khách khứa ngủ lại xã, ngay cả cơm chiều xã cũng không kịp chuẩn bị,luống cuống tay chân một hồi mới mời Ngụy Phúc Minh, Thẩm Hoài, Hồ Thư Vệ đến một quán cơm đối diện chính quyền xã để ăn cơm.
Quán cơm này coi như là địa điểm chính quyền xã chiêu đãi khách, quán chỉ có ba tầng lầu, bên ngoài mặt chính ốp gạch sứ trắng, chỗ này cũng được xem là có kiến trúc khí phái nhất của chính phủ xã Đằng Du rồi.
Nhìn thấy có hai trăm bóng đèn, chiếu cửa sân sáng như tuyết, mưa bụi khiến ngọn đèn nổi lên nhiều điểm ngân quang. Nhóm người Thẩm Hoài vào trong, có hai con gà trống lớn đang kéo lê hai đống phân gà từ xa chạy đến.
Ngụy Phúc Minh, Dương Khải nói điều kiện đơn sơ mong Thẩm Hoài, Hồ Thư Vệ thông cảm. Mà cán bộ huyện, xã căn bản là không dám xen lời vào, dè dặt đứng phía sau, e sợ có chỗ nào sơ xuất, lại sợ đã ở lầu dưới thực khách, lớn tiếng tuyên bố đường đột, khiến cho Bí thư thành ủy không vui.
Mọi người mới đến tầng hai, Phó bí thư thành ủy Hoài Sơn Chu Diên bỗng nhận được một cú điện thoại, ngay sau đó ông ta lại chạy tới bên Ngụy Phúc Minh thì thầm.
Thấy Ngụy Phúc Minh vẻ mặt tỏ ra khó xử, Thẩm Hoài hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngụy Phúc Minh nói:
- Phó tỉnh trưởng Tống và mọi người hồi sáng đi huyện Trạch Chính thị sát công tác nông, lâm nghiệp. Bọn họ lên kế hoạch buổi tối trở về chính huyện Trạch Chính, ngày mai tiếp tục thị sát huyện Trạch Chính, nhưng về đến quốc lộ huyện Trạch Chính thì bị đất đá trôi từ trên núi chặn lại, đoàn người Phó tỉnh trưởng Tống đang từ lâm trường Đông Phương đi về thành phố. Hẳn họ lúc không biết, từ hướng bên này ra thành phố còn khó khăn hơn rất nhiều…
Ngụy Phúc Minh cũng không rõ lắm giữa cha con Phó tỉnh trưởng Tống Bính Sinh và Thẩm Hoài có ân oán gì không hóa giải được, nhưng đêm qua Tống Bính Sinh ở nhà khách chính phủ Hoài Sơn thậm chí cũng không nói cho Thẩm Hoài biết mình đang ở Hoài Sơn, chứng tỏ oán hận giữa hai cha con họ hết sức sâu sắc.
Lúc này đoàn người Phó tỉnh trưởng Tống Bính Sinh tạm thời được bố trí ở xã Đằng Du, Ngụy Phúc Minh biết rõ mình đứng giữa hai cha con Thẩm Hoài sẽ rất khó xử,nhưng nếu để cho Tống Bính Sinh suốt đêm đi đường núi về thành phố nếu chẳng may phát sinh ra sự cố, ai gánh vác được trách nhiệm này?
Thẩm Hoài không biết lâm trường Đông Phương cách đây có xa lắm không, nhưng nghe giọng điệu Ngụy Phúc Minh thì hẳn là cách đây rất gần, cũng hiểu phải đón đoàn người bọn họ lại đây đêm nay rồi hãy nói sau.
Thẩm Hoài gật gật đầu, tán thành Ngụy Phúc Minh:
- Đi tiếp cũng sẽ đường bùn lầy cản trở, mà đường đi ban đêm thì càng khó.
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Ngụy Phúc Minh đứng lên, nhận điện thoại trong tay Chu Diên đi ra ngoài cửa, chắc là tự mình nói điện thoại với Tống Bính Sinh, để Tống Bính Sinh và nhân viên đi cùng đến xã Đằng Du, tụ họp với bọn họ bên này.
Một cơ thể dung nhập ký ức nhân sinh của hai người, tình cảm đối với bên kia đã trở nên có chút phai nhạt.
Trong quan hệ với “người cha” này, Thẩm Hoài từ trước tới nay đối với “người cha” lạnh lùng luôn tính toán đều là lợi ích, ngoan cố, bảo thủ này đều coi thường không thèm để ý. Chuyến đi Điền Bắc vừa qua chứng kiến nấm mồ đơn độc không còn nữa, không còn di hài, sự oán hận trong ký ức của Thẩm Hoài đối với chuyện này càng trở nên sâu sắc, càng rõ ràng hơn.
Bất luận nói thế nào, nghe được tiếng xe tiến vào trong viện khiến cho gà gáy chó sủa, Ngụy Phúc Minh đứng lên chuẩn bị ra nghênh đón, Thẩm Hoài cũng không thể mông dính vào ghế đẩu mà không động đậy.
Mâu thuẫn trong nhà dù kịch liệt, cũng không thể để người ngoài háo hức xem, đồng thời Thẩm Hoài cũng không rõ, “cha” anh đêm qua rốt cuộc xuất phát từ ý gì mà cố ý yêu cầu Ngụy Phúc Minh không đề cập tới việc anh ở Hoài Sơn?
Hồ Thư Vệ, Dương Khải, Đỗ Kiến đương nhiên cùng Thẩm Hoài, Ngụy Phúc Minh xuống lầu nghênh đón đoàn người Tống Bính Sinh.
Trời vẫn còn mưa, đèn pha chiếu lên sân một mảng trắng như tuyết, khắp nơi đều là chỗ lõm đầy nước, lái xe cũng không chú ý đỗ xe ngay cạnh một vũng nước sâu, Tống Bính Sinh ở trong xe thấy Ngụy Phúc Minh xuống lầu, muốn tỏ vẻ tự nhiên một chút, bèn đẩy cửa xe ra xuống xe, không ngờ dẫm chân xuống vũng nước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Cũng may Trịnh Cương từ chiếc xe phía sau xuống nhanh chóng đỡ ông, ông ta không ngã xuống vũng nước, nhưng bên trong giày ngấm đầy nước, ống quần ướt một đoạn cũng là rất thảm hại.
Thẩm Hoài nhìn thấy vậy trong lòng lại thầm thoải mái.
Điều kiện xã Đằng Du thô sơ, trong sân có vũng nước, ai cũng không thể nói gì.
Tống Bính Sinh cũng không dùng ô che nữa, chạy nhanh đến mái hiên, chào hỏi Ngụy Phúc Minh, sau đó làm như rất bình thường hỏi Thẩm Hoài đứng dưới mái hiên:
- Lần này sao không nghe nói con cũng muốn đến Hoài Sơn?
- Hồ Thư Vệ kéo tôi tới.
Thẩm Hoài lạnh nhạt đáp, giống như bọn họ thật sự cũng không biết hai bên đều trong nhà khách Hoài Sơn.
Thấy Nhâm Mẫn mặc Tây Phục, bộ ngực kéo căng chặt dìu “cha” anh xuống từ xe riêng, Thẩm Hoài mấp máy miệng, không nói gì thêm, cũng không biết người phụ nữ này muốn cái gì.
Nhâm Mẫn cuối cùng không được điều đến văn phòng chính phủ tỉnh, nhưng lại tiến vào Sở nông nghiệp tỉnh, phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật, cũng coi là một người phụ nữ có quyền lực, thấy cô ta ở dưới ánh đèn không có một nếp nhăn nơi khóe mắt, rất khó tưởng tượng ra năm nay cô ta đã bốn mươi tuổi rồi.
Mọi người ở dưới mái hiên chào hỏi mấy câu, sau đó liền lên lầu dùng tiệc rượu.
Tống Bính Sinh dường như trước mặt người ngoài muốn cố gắng tỏ ra quan hệ cha con bình thường với Thẩm Hoài, sau khi nhập tiệc thì thỉnh thoảng hỏi một chút về tình hình Hoài điện đông tống, Thẩm Hoài thì không đáp trả một câu nào.
Khi cơm nước xong xuôi, Tống Bính Sinh lại như vô tình nói một câu:
- Mấy hôm trước bí thư Chung tìm bố nói chuyện một lần. Bí thư năm Chung sau đang có dự tính đề cử con kiêm nhiệm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa, bố nói với bí thư Chung, con hiện tại tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, vị trí hiện tại cũng rất cao rồi, không có gì không tốt đối với sự phát triển của con sau này.
Thẩm Hoài bỏ đũa trong tay, nhìn “người cha” một cái, giọng điệu rất nhạt nói:
- Ồ, bí thư Chung không tìm con nói chuyện này.
Dường như hoàn toàn không để tâm tới chức vụ ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa, lại hỏi một câu:
- Bí thư Chung tìm bố để nói chuyện này ạ?