Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 11

Sở Minh Giai nhìn Từ Thâm, làm lơ bé gái mang mặt mũi dữ tợn nằm bò trên đầu Từ Thâm. Cô đẩy bàn tay Hàn Phong Thần đang nắm chặt vạt áo của mình ra, cầm ảnh đi tới bên cạnh Từ Thâm, đưa cho anh ta: “Bây giờ cô gái này đang ở đâu, cậu biết không?”

Vào giây phút Từ Thâm nhìn thấy tấm hình kia, con ngươi anh ta co lại, trong mắt thoáng qua kinh hoảng. Anh ta nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Sở Minh Giai: “Tại sao cô có bức ảnh này?”

Sở Minh Giai nhướng mày: “Đương nhiên là lấy được từ chỗ này, chẳng lẽ anh còn chưa biết chỗ này là chỗ nào?”

Người phụ nữ đứng trong góc khổ sở nhìn Từ Thâm, ánh mắt cô ấy vẫn nhìn chằm chằm Từ Thâm, trong thần sắc phức tạp có vẻ mong đợi, đồng thời cũng có căng thẳng và sợ hãi.

Hàn Phong Thần nhìn Sở Minh Giai, lại nhìn bé gái cưỡi trên đầu Từ Thâm, rồi lại nhìn người phụ nữ mặc váy trắng đang đứng trong góc.

Cậu nuốt nước miếng, rợn tóc gáy, im như thóc.

Cậu đứng sát bên cạnh Sở Minh Giai. Cậu cả Hàn từng không tin quỷ thần và hận nhất là phong kiến mê tín, lúc này, cuối cùng cảm nhận được sức mạnh của quỷ quái.

Cậu thương hại nhìn Từ Thâm, trong lòng lặng lẽ đốt một ngọn nến cho anh ta.

Từ Thâm nhìn tấm hình, nghi ngờ quan sát căn nhà. Căn nhà này cũ nát, mờ tối, chật hẹp, là nhà cũ của mấy thập niên trước, vách tường đã có màu đen và vàng ố, cửa sổ cũng rỉ sét loang lổ.

Cho dù bản thân anh ta sa sút nhất thì cũng chưa bao giờ sống trong căn nhà như vậy, anh ta không biết chỗ này là chỗ nào.

Từ Thâm xụ mặt, nhìn chằm chằm Sở Minh Giai: “Đây chính là kịch bản hôm nay của các cô? Vì nâng đỡ Hàn Phong Thần, có phải nhà họ Hàn các cô đóng phim nhiều quá rồi không?”

Hàn Phong Thần ở sau lưng Sở Minh Giai thò đầu ra, chỉ vào Từ Thâm: “Anh đang nói hươu nói vượn cái gì! Ông đây...”

Cậu đối diện với tầm mắt của bé gái trên đầu Từ Thâm, âm thanh sợ hãi suýt bị lệch tông. Cậu lại rúc đầu về, đè thấp âm thanh nói: “Số của ông đây là nổi tiếng, không cần người ta nâng đỡ! Hơn nữa, cho dù nhà tôi muốn nâng đỡ tôi, vậy vì sao còn kéo theo anh, để đưa độ hot cho anh à? Anh nằm mơ hả?”

Từ Thâm: “...”

Từ Thâm cắn răng: “Hàn Phong Thần!”

Sở Minh Giai thấy đã là buổi tối, nếu tối nay không xử lý xong chuyện này, ngày mai còn phải tiếp tục, vậy quá phiền phức. Dù sao thì ngày mai cũng có việc mà ngày mai phải làm.

Sở Minh Giai đưa tấm hình cho Hàn Phong Thần, nói: “Bảo người ta điều tra bát tự sinh thần của cô gái này.”

Hàn Phong Thần ngơ ngác bị ép nhận lấy tấm hình, nhìn cô gái trong góc tường, nhỏ giọng hỏi: “Không thể hỏi chị ta sao?”

Sở Minh Giai lắc đầu: “Không cần hỏi, cô ta không nhớ.”

Hàn Phong Thần: “...”

Phòng livestream: [...]

[Luôn cảm thấy bọn họ đang nói tới chuyện lớn gì đó! Lại muốn điều tra bát tự sinh thần!]

[Nhìn biểu cảm của Thần Thần đi, không giống diễn phim, đề nghị ban ngành đặc thù của quốc gia tham gia!]

[Trong số mọi người có mặt ở đó, hình như là trừ bà Hàn, tất cả mọi người đều đầy vẻ kinh hoàng. Có phải trong góc tường kia có ai đang đứng không?]

...

Hàn Phong Thần không dám nói nhảm nhiều, để cậu cả Hàn điều tra ai đó còn không phải là như vẩy nước thôi sao?

Hàn Phong Thần gọi cho người quản lý Hách Lam.

Sau khi phòng livestream của Hàn Phong Thần hot là bị trang video đẩy lên trang đầu, một loạt người xem tràn vào đó, từ khóa tạm thời là #Hai mẹ con trong suốt# #Rốt cuộc ở góc tường có người không?# và các từ khóa bị đẩy lên đỉnh hot search.

Rất nhiều cư dân mạng bắt đầu phân tích hình chụp màn hình của người hâm mộ, dựa theo ánh mắt, động tác, biểu cảm của Hàn Phong Thần và Sở Minh Giai cùng với Từ Thâm để phân tích, chắc chắn ở vị trí góc tường còn một “người” nữa.

Không chỉ là như vậy, có một bình luận được nhiều like cũng phân tích như thế này:

[Trong lúc Sở Minh Giai và Từ Thâm nói chuyện, Hàn Phong Thần trốn sau lưng cô ấy, liên tục nhìn lên đầu Từ Thâm. Vả lại, lúc Hàn Phong Thần phản bác Từ Thâm, ánh mắt tiếp xúc với đỉnh đầu của Từ Thâm là lập tức đi lui ra sau vì sợ, động tác và biểu cảm đó tuyệt đối không thể nào là đóng phim; cho nên trên đầu của Từ Thâm rất có thể là có một người nữa; kết hợp tình tiết đã được phát triển trước đó, hai người trong số đó mà không bị nhìn thấy là một đôi mẹ con, cho nên tôi hợp lý nghi ngờ đứa bé đáng thương ngồi xổm ở góc tường, một người phụ nữ đã chết treo trên đỉnh đầu Từ Thâm.]

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, bình luận này đã được mười ngàn lượt like, có thể thấy là độ hot trong phòng livestream của Hàn Phong Thần cao cỡ nào.

Hơn một triệu người xem ngồi hóng ở trong phòng livestream của Hàn Phong Thần không phải vì để xem Từ Thâm, càng không phải vì để xem Hàn Phong Thần, bọn họ chỉ muốn biết chuyện này còn phát triển thế nào.

Cho dù đây là kịch bản, vậy thì biên kịch vô cùng xuất sắc, sự hồi hộp và mồi câu đều rất tuyệt vời.

[Tay nhỏ vung lên, toàn là mìn! Cho dù là kịch bản, tôi cũng ngồi hóng nhé, đúng là quá xuất sắc.]

[Bất ngờ là kỹ thuật biểu diễn của Từ Thâm và Hàn Phong Thần lại đáng gờm như thế, xem ra Từ Thâm rất có hy vọng lấn sân sang đóng phim.]

...

Đạo diễn Trương Tùng cảm thấy khủng hoảng, mặc dù chương trình hot rồi, nhưng ông ta cảm thấy chương trình này không hề đơn giản và an toàn như ban đầu đã nghĩ.

Chủ yếu là ông ta không có dự liệu được bà Hàn lại có bản lĩnh như vậy!

Trương Tùng lập tức gọi điện thoại cho mấy đại sư từng tiếp xúc trước kia, muốn hỏi thăm hành trình của bọn họ, xem có thể mời thêm hai đại sư đến trấn giữ hay không.

Bây giờ có tiền hay không đã không quan trọng nữa rồi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn hết thảy.

Từ Thâm ngồi trên ghế sô pha, cười khẩy nhìn Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần: “Mấy người muốn điều tra cô ta, vậy gọi tôi tới đây để làm gì?”

Sở Minh Giai đang xem tư liệu về cô gái do Hàn Phong Thần gửi tới. Hàn Phong Thần ngẩng đầu nhìn anh ta cả một ngày, cạn lời: “Nghe nói gần đây đang anh suy nghĩ tới việc lấn sân sang đóng phim, hướng tới màn ảnh lớn mà phát triển.”

Từ Thâm nhướng mày: “Đúng thì thế nào?”

Hàn Phong Thần thật tâm thật ý đề nghị: “Tôi cảm thấy anh hoàn toàn có thể làm người chủ trì bán hàng trên tivi. Anh xem thử anh đi, giả vờ ngu và bản lĩnh bịa chuyện đầy miệng quả thực là hạng nhất.”

Từ Thâm tức giận đứng lên: “Hàn Phong Thần!”

Hàn Phong Thần lại “vèo” một cái trốn ra sau lưng Sở Minh Giai.

Từ Thâm: “...”

Từ Thâm tức giận, tên Hàn Phong Thần này bình thường đã chuồn nhanh như vậy rồi, trước mặt mọi người mà cũng dám đánh nhau với anh ta, kết quả là bây giờ ngay trước phòng livestream, cậu lại làm ra vẻ sợ anh ta!

Hàn Phong Thần quá biết cách giả vờ!

Không phải Hàn Phong Thần sợ Từ Thâm, mà là bé gái trên đầu anh ta quá kinh khủng!

Gương mặt của bé gái đã biến thành màu xanh, cứ như thế này mãi, Hàn Phong Thần cảm thấy cô bé sắp mọc rễ rồi nảy mầm.

Má ơi, ghê quá!

Sở Minh Giai xem tư liệu về cô gái trong điện thoại di động mà Hàn Phong Thần tìm người tra được.

Thật ra không cần điều tra, sau khi độ hot phòng livestream của Hàn Phong Thần dần tăng cao, tư liệu về cô gái đã bị rất nhiều người moi ra.

Cô gái tên là Lâm Tiêu, 20 tuổi, là bạn học của Từ Thâm. Hai người đã từng là thực tập sinh ở trong cùng một công ty, thậm chí từng cùng tham gia một chương trình giải trí lựa chọn tài năng.

Lâm Tiêu xinh đẹp ngọt ngào, ban đầu độ hot rất cao, nghe nói công ty cũng đã chuẩn bị sẽ cho cô ấy và hai chàng trai khác tạo nhóm rồi ra mắt công chúng.

Chẳng qua sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tiêu đột nhiên biệt tích, nhanh chóng biến mất trong giới giải trí.

Một idol còn chưa ra mắt công chúng biến mất, căn bản không có bất cứ ai phát hiện ra manh mối, chẳng qua Sở Minh Giai lại nhìn thấy một tin tức.

“Tiền huỷ bỏ hợp đồng của Lâm Tiêu là một triệu do Từ Thâm trả giúp?”

Sở Minh Giai quay sang nhìn Từ Thâm.

Trên gương mặt Từ Thâm thoáng qua vẻ không được tự nhiên, anh ta không ngờ bản thân chỉ theo chân Hàn Phong Thần tham gia chương trình giải trí thám hiểm, vậy mà một chút chuyện cũ của bản thân và mối tình đầu đã bị moi ra hết.

Vậy thì mấy chuyện phía sau...

Từ Thâm cưỡng ép bản thân bình tĩnh, gật đầu: “Đúng vậy, lúc ấy cô ta không rõ tung tích, công ty tìm thấy người nhà của cô ta, nhưng bố mẹ của cô ta đều đang ở nông thôn, cũng không biết tin tức của con gái. Vả lại, bọn họ cũng không biết chuyện trong giới giải trí, đối với bọn họ mà nói, số tiền huỷ hợp đồng một triệu lại càng khó như lên trời. Lúc ấy, tôi vừa hay ký hợp đồng được ra mắt công chúng nên cầm tiền thưởng trả giúp cô ta.”

Chuyện cũ liên quan đến Lâm Tiêu, Từ Thâm luôn bưng bít kín kẽ, không dám tiết lộ chút nào.

Cho nên, trừ công ty ra, hầu như không ai biết mối quan hệ giữa anh ta và Lâm Tiêu.

Cho dù bây giờ bị Sở Minh Giai đào ra, anh ta cũng không sợ. Dù sao anh ta không hề bạc đãi Lâm Tiêu, là Lâm Tiêu mất tích, anh ta bị ép chia tay. Tiền huỷ hợp đồng của Lâm Tiêu cũng là anh ta trả, mà anh ta không hề rêu rao chuyện này ra ngoài.

Nếu thao túng dư luận tốt, chuyện này chỉ sẽ hữu ích đối với anh ta.

Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Từ Thâm bình tĩnh lại.

Song, Sở Minh Giai không hề hỏi vì sao anh ta trả một triệu, mà nói: “Cậu nợ cô ấy không chỉ là một triệu.”

Từ Thâm: “???”

Các khán giả: “...”

Từ Thâm xụ mặt: “Cô đang nói bậy gì đấy? Tôi không nợ cô ta một đồng nào cả.”

Sở Minh Giai nhìn anh ta, trong mắt mang theo chán ghét: “Khí vận của một người tốn nhiều tiền hơn nữa cũng mua không được, mà cậu chỉ tốn một triệu.”

Từ Thâm: “!!!”

Hàn Phong Thần khiếp sợ rồi, cậu kinh ngạc nói: “Khí vận gì? Từ Thâm lại làm ra được chuyện loại này á?”

Từ Thâm vừa giận vừa sợ: “Chó má thiệt chứ, mấy người đang nói hươu nói vượn cái gì đấy! Phỉ báng, tôi muốn kiện các cô tội phỉ báng!”

Sở Minh Giai nhìn người phụ nữ vẫn đang hoang mang đứng ở góc tường: “Có phải phỉ báng hay không thì biết ngay, bây giờ chúng ta đi tìm chỗ chôn Lâm Tiêu.”

“Cái gì?”

Từ Thâm lại kinh hãi, vẻ mặt hốt hoảng mang theo vẻ không tin nổi: “Cô nói chỗ chôn của Lâm Tiêu? Cô ta, cô ta chết rồi?”

Từ Thâm trợn tròn mắt, vẻ mặt và giọng điệu không giống như giả vờ.

Mặt Sở Minh Giai tỏ vẻ thương hại nhìn anh ta, cô lắc đầu rồi xoay người đi ra ngoài.

Hàn Phong Thần bị bé gái nằm trên cổ Từ Thâm dọa sợ không nhẹ, hầu như dán sát vào Sở Minh Giai mà đi ra ngoài. Cậu không muốn ở lại chỗ quỷ quái này thêm một giây nào nữa!

Giang Mãnh cũng theo sát, anh nhìn thấy Hàn Phong Thần càng kề sát Sở Minh Giai thì lại càng không vừa mắt.

Tên nhóc này đúng là quá sợ hãi, nhát gan vô dụng, còn kề sát sơn chủ như vậy nữa chứ, trọng điểm là sơn chủ không bài xích.

Nghĩ tới lúc đầu, cho dù khoảng cách giữa anh và sơn chủ gần hơn một chút thôi, sơn chủ cũng đã trừng mắt nhìn anh.

Giang Mãnh mím chặt môi, máy quay quy mô nhỏ chỉ quay Sở Minh Giai, ở chỗ này của anh, Hàn Phong Thần chính là người qua đường Giáp.

Phòng livestream: [A a a, chuyện gì thế, ý vừa rồi là sở dĩ Từ Thâm hot như vậy là bởi vì mượn vận của Lâm Tiêu sao?]

[Có khả năng là khí vận của Lâm Tiêu tốt, đạt được vị trí được ra mắt công chúng, mà Từ Thâm luôn rất xui xẻo, không thể được ra mắt công chúng, cho nên, vì để đạt được cơ hội được ra mắt công chúng, anh ta đi đường ngang ngõ tắt?]

[Má ơi, suy nghĩ vô cùng đáng sợ, nếu đây thật là kịch bản, tôi đành nói Từ Thâm hi sinh rất lớn.]

[Bọn họ muốn đi đâu vậy, ngay trong đêm đi đào mộ sao? Không thể nào, không thể nào, thật sự kích thích như vậy sao?]

[Bây giờ đã là mười một giờ khuya, chương trình đủ to gan! Mười hai giờ khuya đi lên núi ma đào mộ!]

[A a a a a, tay trái thập tự giá, tay phải bùa hộ mệnh, tôi còn xem tiếp được!]

...

Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần cùng với Từ Thâm ngồi ở phía sau xe, Giang Mãnh ngồi ở ghế phụ, bọn họ lái một chiếc xe nhỏ đi tới Kỳ Sơn.

Bây giờ, thị trấn nhỏ mà bọn họ đang ở nằm trong dãy núi Kỳ Sơn. Quả thực dãy núi Kỳ Sơn quá lớn, mà lần này, chỗ bọn họ phải đi là một ngôi làng phụ thuộc thị trấn nhỏ.

Đường xe chỉ chừng nửa tiếng.

Hàn Phong Thần không ngờ Từ Thâm sẽ lên xe, lúc này, bên trái của cậu là Sở Minh Giai, bên phải là Từ Thâm.

Bé gái còn nằm trên cổ Từ Thâm, sắc mặt của bé gái xanh đen, Hàn Phong Thần sợ hãi, sắc mặt nhợt nhạt.

Cậu đứng sát vào Sở Minh Giai, hết sức chê bai nhìn Từ Thâm nói: “Anh lên đây làm gì?”

Sắc mặt Từ Thâm nhợt nhạt, nhưng vẫn coi như còn bình tĩnh. Dù sao thì ngay trước phòng livestream, anh ta không thể quá mất lịch sự.

“Không phải cậu gọi điện thoại bảo tôi tới?”

Hàn Phong Thần trợn trắng mắt: “Tôi bảo anh đến đây, nhưng không bảo anh lên xe.”

Từ Thâm lạnh mặt, không nói nữa.

Sở Minh Giai nói Lâm Tiêu đã chết, anh ta quả thật không ngờ, cũng vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn có một chút xíu khổ sở.

Nhưng càng nhiều hơn là hoảng sợ.

Lâm Tiêu chết rồi! Lâm Tiêu, cô ta chết rồi?

Sao chết được?

Không thể nào, đại sư kia từng nói mượn vận chỉ ảnh hưởng vận may của người khác, sẽ không ảnh hưởng tuổi thọ!

Cái chết của Lâm Tiêu chắc chắc không liên quan đến anh ta!
Bình Luận (0)
Comment