Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 17

Năm đó, Tống Tích nghèo rớt mồng tơi, lớn tuổi mà còn chưa lập gia đình, cả ngày ở trong thôn không có chuyện làm, ham ăn biếng làm.

Cho nên lúc đó có người tìm ông ta, bảo ông ta làm người trung gian thì ông ta nhận lời không chút do dự, dù sao đối phương trả thù lao rất cao.

Trừ đứa con của Lưu Hồng, thật ra ông ta còn làm người trung gian rồi mua bán tận mấy đứa.

Tống Tích và Tống Quế đánh nhau một trận, lúc này mặt mũi của hai người đã sưng lên, bị cảnh sát tách ra, một lần nữa thẩm vấn.

Từ trong đối thoại của hai người, cảnh sát lấy được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Tống Tích bị một đạo sĩ giang hồ mua chuộc, phối hợp với đạo sĩ giang hồ, biết rõ Lưu Hồng đã mang thai bảy, tám tháng, không thể phá thai, còn nói đứa bé thứ ba của bà ta là sát tinh khắc cha khắc mẹ, bảo bà ta phá thai.

Tống Quế và Lưu Hồng do dự không quyết định được, phá thai là không thể nào rồi, nếu không Lưu Hồng sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy sau đó, Tống Tích lại nói đứa bé thứ ba của bà ta là một bé gái, không muốn phá thai thì chi bằng đưa cho người ta hoặc là dứt khoát bán đi, như vậy thì sẽ không nguy hiểm cho mẹ và người nhà, còn có thể lấy được một khoản tiền.

Nhưng lúc đó dưới quê có rất nhiều bé gái bị vứt bỏ, không ai bằng lòng bỏ tiền mua một bé gái, cho dù đưa người ta thì chưa chắc có người muốn.

Vì vậy, Tống Tích nói ông ta biết một người rất có tiền, vợ nhiều năm không mang thai được nên rất muốn có một đứa con, bảo đạo sĩ nói tốt vài câu, có khi bọn họ sẽ tiêu tiền. Đến lúc đó Tống Quế cho ông ta một chút tiền trà nước là được.

Vì vậy, Tống Quế cứ vậy mà đồng ý bán đứa bé thứ ba. Vào ngày sinh đứa bé, nhà giàu kia sắp xếp người đến trông nom từ rất sớm, ngày đó mưa như trút nước, đứa bé ra đời lúc nửa đêm, hầu như không ai biết chuyện này.

Đến giờ Tý nửa đêm, đứa bé mới cất tiếng khóc chào đời, Lưu Hồng yếu ớt ngủ mê man, mà bà đỡ bế đứa bé lại giao cho người mua ôm đi.

Cho dù là Tống Quế thì cũng không nhìn thấy đứa bé.

Trong lòng Tống Quế nghi ngờ, dù sao cho dù biết là con gái, ông ta vẫn muốn nhìn một cái. Nhưng nghi ngờ của ông ta rất nhanh bị đè xuống, bởi vì đối phương cho ông ta thêm hai trăm ngàn tệ ngay tại chỗ.

Đối với Tống Quế lúc đó, hai trăm ngàn tệ quả là một mức giá trên trời, bán một đứa con gái được bấy nhiêu tiền, ông ta quả thực vui tới phát điên.

Tống Quế nhớ đến chỗ này, hốc mắt đỏ bừng: “Lúc ấy, Tống Tích còn tìm tôi đòi hai chục ngàn tệ tiền trà nước, tôi cũng cho rồi.”

Tống Quế nói đến chỗ này, vô cùng tức giận: “Tên khốn kiếp này, ông bắt tay với người ngoài để gạt tôi, còn vô liêm sỉ tìm tôi đòi tiền!”

Cảnh sát: “Sau này làm sao ông biết đứa bé là con trai? Đứa bé làm sao mà chết?”

Tống Quế đưa tay lau mắt, tức giận nói: “Bọn họ dẫn đứa bé đi được ba bốn ngày, đột nhiên có một buổi khuya nọ, người mua đứa con nhà tôi lại đưa đứa bé về. Ông ta vô cùng tức giận, mắng tôi một trận, còn ném đứa bé xuống đất bảo tôi trả tiền lại.”

Nghĩ đến tình cảnh năm đó, Tống Quế vẫn còn tức giận muốn hộc máu.

Nửa đêm ngày đó cũng là ngày mưa to, đối phương mặc một bộ tây trang, ôm đứa bé rồi nhìn từ trên cao xuống, sau đó vứt đứa bé xuống đất, chỉ vào lỗ mũi của ông ta nói: “Không phải nói là con gái sao? Tại sao là bé trai?”

Tống Quế bị hỏi tới ngẩn ra, ông ta khó tin mở miệng: “Cái gì? Bé trai gì?”

Lúc ấy ông ta vô cùng hối tiếc, hối tiếc mình bị hai trăm ngàn làm cho đầu óc mê muội, không đi xem thử giới tính của đứa bé sơ sinh.

Đối phương cười khẩy: “Ông còn giả vờ đúng không?”

Tống Quế điên cuồng lắc đầu: “Tôi không có! Nếu như là bé trai, sao tôi có thể bán cho ông được! Đó là con trai tôi đấy!”

Tống Quế đột nhiên kịp phản ứng, sau đó tiến lên ôm lấy đứa bé sơ sinh ở dưới đất để xem giới tính, quả thật là bé trai.

Song, trên gương mặt ông ta còn chưa để lộ bất ngờ được một giây, lại đột nhiên phát hiện ra kỳ lạ: “Đứa bé bị gì thế? Nó sao thế?”

Đối phương lạnh nhạt nói: “Buổi tối hôm ôm đi mắc mưa, bị viêm phổi nặng nên không được cứu.”

Tống Quế: “...”

Một lúc lâu Tống Quế không nói nên lời, không biết là khiếp sợ nhiều hơn hay là đau lòng nhiều hơn.

Con chết rồi, đối phương cũng không thật sự muốn tìm Tống Quế để đòi tiền, mắng ông ta một trận rồi bỏ đi. Hai trăm ngàn mua mạng của con trai Tống Quế.

Ban đầu Tống Quế không tin đứa con chết rồi, cuối cùng nhớ đến phải tin tưởng khoa học, nên đi bệnh viện xét nghiệm ADN.

Chuyện này là nút thắt trong lòng Tống Quế, ông ta vô cùng đau khổ. Nhiều năm như vậy rồi, trừ lúc ấy ông ta tìm Tống Tích cãi cọ rồi nói ra thì vẫn giữ kín như bưng, không nói với bất cứ người nào.

Nhiều năm qua, trong lòng Lưu Hồng luôn rất áy náy, không chỉ áy náy đứa bé thứ ba của mình, bà ta còn cảm thấy áy náy với chồng của mình. Với truyền thống tư tưởng của dân quê, bà ta cảm thấy mình nên sinh cho chồng một đứa con trai, mà chồng cũng rất muốn có con trai, nhưng cố tình bọn họ không sinh ra con trai.

Đối với việc này, Tống Tích ở bên cạnh cũng vô cùng cạn lời, ông ta nói: “Chuyện này tôi không biết thật. Tôi chỉ là người trung gian hỏi Tống Quế giúp đối phương xem có bán con hay không? Đại sư tính ra là con gái, tôi cũng cho rằng là con gái, ai biết là con trai. Đứa bé đã chết rồi, đồng chí cảnh sát ơi, cho dù tôi muốn đòi tiền, thì tôi cũng không phải loại người táng tận lương tâm. Đứa bé nhỏ như vậy, tôi cũng không đành lòng.”

Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần đang ở phòng bên cạnh xem camera nghe tới chỗ này quả thực là tức chết.

Hàn Phong Thần cười khẩy: “Ông ta ăn nói bậy bạ, ông ta không đành lòng? Ông ta không đành lòng mà ông ta làm người trung gian, kiếm đồng tiền vô lương tâm này?”

Lưu Quân làm tài xế của chương trình, đã hơn bốn mươi tuổi, có hai đứa con, ông ấy lắc đầu thở dài: “Đáng hận nhất vẫn là người mua đứa bé. Một đứa bé khỏe mạnh, anh ta mua thì mua đi, cho dù không cần nữa thì cũng có thể trả đứa bé lại hoặc là đưa đến viện mồ côi. Tại sao phải làm đứa bé đang sống sờ sờ bị chết chứ?”

Trẻ sơ sinh vừa ra đời yếu ớt như vậy, mới ra khỏi cơ thể ấm áp của mẹ đã rất sợ lạnh, không lấy chăn bọc lại thì thôi đi, còn khiến cho nó bị dầm mưa, còn bị viêm phổi.

Lưu Quân: “Viêm phổi nặng, vậy phải chậm trễ bao lâu mới đi chữa trị đây? Ôi.”

Một đứa bé có linh khí cứ như vậy không còn nữa.

Lúc mấy người nói chuyện với nhau, vò quỷ nhỏ vẫn ở bên cạnh lắng nghe. Lưu Quân không biết, nhưng Hàn Phong Thần biết, cậu quả thực không khỏi thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Giang Mãnh.

Không có lý do gì khác, cũng bởi vì lúc này vò quỷ nhỏ đang ngồi trên cổ Giang Mãnh, tay trái cầm sô cô la, tay phải cầm kẹo que, trên người mặc yếm đỏ mới tinh, dưới chân đi một đôi giày đầu hổ, đang vui vẻ cắn tay trái, liếm tay phải.

Hàn Phong Thần một lời khó nói hết nhìn vò quỷ nhỏ, vừa rồi cậu còn lo lắng lời mà bản thân và Lưu Quân nói ra sẽ làm cho vò quỷ nhỏ khổ sở. Bởi vì Sở Minh Giai từng nói, mặc dù vò quỷ nhỏ vừa sinh ra đã chết, nhưng nó dừng chân ở nhân gian nhiều năm, cộng thêm bản thân vô cùng có linh khí, lúc này đã khai trí, cái gì cũng biết.

Nhưng Hàn Phong Thần nhìn thấy dáng vẻ của vò quỷ nhỏ thì hình như không hề đau khổ.

Giang Mãnh trầm giọng nói: “Loài người đúng là quá ngu ngốc.”

Chỉ là lời nói bừa của một đạo sĩ, bọn họ lại hoàn toàn tin tưởng. Hơn nữa, nếu như không phải con chết rồi, bọn họ cũng sẽ không hề nghi ngờ.

Sở Minh Giai: “Mua sai giới tính của đứa bé sơ sinh chỉ là cái cớ của bọn họ thôi. Ngay từ ban đầu, người mua đứa bé đã biết Lưu Hồng mang thai con trai, khí vận của đứa bé mạnh mẽ, tương lai sẽ có thành tựu vô cùng lớn; vì mượn vận, thỏa mãn lòng riêng của mình, lúc này bọn họ mới bố trí cái bẫy này.”

Lúc đó, khu vực Kỳ Sơn thường xuyên có ma quỷ lộng hành, các thôn dân bản xứ nơm nớp lo sợ, nghi thần nghi quỷ. Đột nhiên có một đạo sĩ tới nhà chỉ vào bụng của bà ta nói đứa bé này là thiên sát cô tinh khắc cha khắc mẹ, chắc hẳn cho dù là ai thì cũng sẽ bị gạt. Dù có là người sáng suốt thì cũng sẽ nửa tin nửa ngờ.

Hàn Phong Thần nghe tới chỗ này thì kinh ngạc: “Ý chị là bọn họ cố ý để cho đứa bé dầm mưa, giết chết đứa bé?”

Hàn Phong Thần chau mày, tức giận nói: “Vì sao nhất định phải giết chết?”

Lưu Quân cũng nói: “Người sống không thể mượn vận à?”

Nếu có thể mượn vận của người sống, thì không cần giết người đúng không?

Trước đó, Lâm Tiêu là như vậy, đứa bé bây giờ cũng là như vậy.

Sở Minh Giai nhìn vò quỷ nhỏ mà không nói chuyện.

Dĩ nhiên mượn vận của người sống được, nhưng chỉ cần con người còn sống là sẽ không ngừng tiêu hao khí vận của mình. Vì để đạt được sức mạnh càng thuần túy mạnh mẽ, có người sẽ sử dụng phương pháp cực đoan này.

Dĩ nhiên đây là tình huống cực kỳ hiếm thấy.

Thời đại bây giờ, đạo sĩ chân chính cũng không còn mấy, ai còn hiểu được chuyện mượn vận?

Những đạo thuật này, cho dù là lúc trước cũng thuộc về cấm thuật.

Trong phòng thẩm vấn, Tống Tích còn đang giải thích: “Tống Quế tìm tôi xong thì tôi đi tìm đạo sĩ kia ngay. Đạo sĩ bày tỏ Tống Quế gián tiếp hại chết con trai của mình, âm đức bị tổn hại, mà con trai của ông ta lại có nhiều linh khí, có khi sẽ quay về báo thù. Biện pháp giải quyết tốt nhất là chôn ở chỗ không nhìn thấy ánh mặt trời để phong ấn, phía trên sử dụng bài vị thần linh để trấn áp, như vậy thì không có sơ sót.”

Tống Quế bị đạo sĩ này lừa gạt một lần, dĩ nhiên không tin tưởng ông ta nữa, vì vậy tự đi tìm một đạo sĩ khác, kết quả là đạo sĩ khác lại giải thích giống với đạo sĩ trước như đúc.

Tống Quế trái lo phải nghĩ, nghĩ đến bản thân cũng không đắc tội người nào, người khác cũng không cần thiết hãm hại ông ta như vậy, vì vậy tin lời đạo sĩ nói. Ông ta bỏ hài cốt của đứa bé vào hũ tro cốt rồi phong ấn ở trong hầm trú ẩn.

Quả nhiên, những năm qua, nhà bọn họ rất thuận lợi, không hề xảy ra chuyện kỳ lạ gì.

Song, ông ta không biết đối phương bảo ông ta phong ấn đứa bé ở trong hầm trú ẩn là bởi vì trận pháp mượn vận phải ở trong tổ trạch của đứa bé thì mới có hiệu quả tốt nhất. Sử dụng thần vị trấn áp vì lo lắng linh khí của đứa bé quá lớn, Tiểu Thất Quan (*) Tụ Linh trận không phong ấn được thằng bé.

(*) Thất Quan là một thuật ngữ trong thuật Mao Sơn.

Cứ như vậy mà năm năm qua, cho đến ngày nào đó, nửa đêm Lưu Hồng nghe thấy âm thanh “lộc cộc”, lúc này, người nhà mới khủng hoảng.

Lưu Hồng muốn tìm bà đồng hỏi thử rồi xử lý chuyện này, Tống Quế chột dạ không cho bà ta đi.

Sau này, chương trình “Đoán xem ngài ấy ở đâu” đi tới huyện Kỳ Sơn, thông báo rộng rãi có thể tiếp nhận ủy thác để xử lý sự kiện linh dị giúp mọi người. Lưu Hồng xúc động nên đã ghi danh.

Thẩm vấn sự việc đến chỗ này, một phần chân tướng đã lộ ra.

Bây giờ, vấn đề khó khăn nhất là tìm khách hàng cùng với đạo sĩ hại người kia.

Có manh mối về đạo sĩ, cũng có thể bắt được, nhưng người mua là kẻ chân chính hại đứa bé chết đi thì không dễ tìm.

Bởi vì ở trong mắt của Tống Quế và Tống Tích, người mua lại là người khác nhau, vóc người cùng với đặc điểm ngũ quan cũng hoàn toàn khác nhau.

Ba bốn giờ sáng, mấy người Sở Minh Giai mới đi ra cục Cảnh sát. Sau khi ngồi vào xe, Hàn Phong Thần tức giận tới nỗi không buồn ngủ. Cậu không dám nói chuyện với Giang Mãnh, Lưu Quân lại phải lái xe, đành hỏi Sở Minh Giai: “Chị ơi, người mua thật sự chỉ có một người thôi sao? Vì sao trong mắt Tống Tích và Tống Quế, bọn họ có khác nhau xa vậy?”

Đối phương có tiền, có phải là vệ sĩ của ông ta hoặc là quản gia của ông ta không?

Nhưng căn cứ tuyến thời gian cùng với lời khai của hai người, cảnh sát lại kiên định cho rằng hai người không có đặc trưng giống nhau thực tế là cùng một người.

Giang Mãnh yên lặng thật lâu, đột nhiên thấp giọng mở miệng nói: “Có phải người này là diễm quỷ không?”

Diễm quỷ giỏi vẽ da, có một ngàn khuôn mặt. Vả lại, mỗi lần gặp đám người Tống Quế thì đều vào nửa đêm và ngày có mưa to, tổng hợp lại quả thật rất có khả năng.

Sở Minh Giai từ chối cho ý kiến.

Nhưng Hàn Phong Thần nghe mà rợn cả tóc gáy. Cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại nói: “Vậy Lâm Tiêu lần đó thì sao? Cũng là diễm quỷ? Có cùng một “người” không?”

Lần đó, hình như Lâm Tiêu không phải là ngày mưa to, cũng không phải nửa đêm.

Dĩ nhiên bởi vì lần Lâm Tiêu bày trận thì không ai ở tại hiện trường, cho nên cũng không có biện pháp xác nhận điểm này.

Quay lại khách sạn, cũng gần năm giờ rồi, trời sắp sáng, tất cả mọi người không có tâm trạng nói chuyện nữa. Cuối cùng Sở Minh Giai có thể ngủ trong phòng khách sạn của mình mà không cần chen chúc trong một căn phòng ma với Hàn Phong Thần.

May mà lần này nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, chương trình thấy Sở Minh Giai lại tạo ra náo động, không chỉ chiếm đoạt hot search, còn một lần nữa bị mời vào đồn cảnh sát.

Phòng livestream của Sở Minh Giai bị khóa một ngày. Ban ngày, lúc hai tổ khách mời khác đang livestream làm nhiệm vụ, tổ của Sở Minh Giai đều đang ngủ.

Mấy triệu khán giả hôm qua đã xem Sở Minh Giai và Giang Mãnh đào mộ đều hóng hớt phần sau. Ngày hôm sau, vất vả lắm mới chờ đến lúc phòng livestream của Sở Minh Giai được mở, mọi người lập tức tràn vào phòng.

[A a a a a, cuối cùng phòng livestream của chị Sở cũng được mở rồi! Cuối cùng cũng được mở rồi! Tôi đã chờ đợi trong đau khổ!]

[Hôm qua đào mộ thế nào rồi? Hôm nay có thể xem tiếp không?]

[Ủa??? Chuyện gì thế? Chị Sở đang ngủ á? Chuyện hôm qua tiến triển như thế nào rồi?]

[Thần Thần cũng đang ngủ, xem ra hôm qua bọn họ nhất định bận việc rất khuya.]

[Chị Sở bận việc rất khuya, tôi tin, còn về Thần Thần...]

[Lầu trên hơi quá đáng rồi nha! Chẳng lẽ nhóm tạo bầu không khí không mệt hả?]

[Lúc này người thông minh đã đến @Đồn cảnh sát huyện Kỳ Sơn hóng thông báo rồi.]

...

Liên quan đến thời gian Tống Quế mua bán trẻ sơ sinh, ban đầu có nên thông báo cặn kẽ hay không, đồn cảnh sát và người của ban ngành đặc thù có suy nghĩ khác nhau.

Đặc phái viên của ban ngành đặc thù không chủ trương công bố toàn bộ sự việc với người xem, bởi vì chuyện này liên quan đến mượn vận. Trong thời gian ngắn đã xuất hiện hai việc mượn vận, bọn họ lo lắng các khán giả sẽ khủng hoảng.

Nhưng cục cảnh sát giải thích là chuyện này đã thông qua phòng livestream mà bị mấy triệu người xem biết rồi. Lúc này, nếu che giấu, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, các khán giả sẽ càng khủng hoảng hơn, thậm chí tin đồn nổi lên bốn phía, đến lúc đó cải chính tin đồn cũng phải tốn sức.

Cho nên, cảnh sát tiến hành thông báo chuyện Tống Quế bị đạo sĩ lừa bán con với các khán giả.

Trong thông báo không nói rõ chuyện mượn vận, nhưng cũng không che giấu, mà là đơn giản thông báo quá trình của cả sự kiện.

Đồng thời, lúc ấy còn có năm, sáu đứa bé bị bán thông qua người trung gian là Tống Tích, cảnh sát đang cố gắng truy đuổi. Lúc tiến hành thông báo, cảnh sát còn tag tài khoản của Sở Minh Giai, cảm ơn cô Sở đã trợ giúp.

Cách năm, sáu năm, “sự kiện bán con tại Kỳ Sơn” một lần nữa leo lên tiêu đề báo, đè hot search Sở Minh Giai đào mộ xuống mà đi lên top một.

Mặc dù Sở Minh Giai không thi hành nhiệm vụ, nhưng cô chỉ livestream đi ngủ mà cũng có trên một triệu người xem tràn vào phòng tặng bom, tặng tên lửa cho cô.

Độ nổi tiếng còn cao hơn một vài ngôi sao đang hot.
Bình Luận (0)
Comment