Trần Duẫn đứng ở cửa đền thần, tóc tai của cô bé rối bù, mặc áo thun màu xanh da trời và quần ngắn bị giặt phai màu. Hàn Phong Thần đoán có lẽ bộ quần áo này là bộ quần áo mà anh trai Trần Minh của cô bé mặc lúc nhỏ.
Trần Duẫn khoảng mười một hoặc mười hai tuổi, nhưng cô bé rất gầy, nhìn giống tám, chín tuổi.
Trần Duẫn mắc bệnh tự kỷ, cô bé không thích tiếp xúc với người khác, càng không thích nói chuyện với người khác. Lúc này, cô bé đứng ở trong đền ma âm u tối tăm, nhưng không hề có biểu cảm sợ sệt.
Hàn Phong Thần bội phục trước dũng khí của cô bé, nói khẽ với Sở Minh Giai: “Thì ra mắc bệnh tự kỷ sẽ to gan như vậy sao?”
Sở Minh Giai nhìn Trần Duẫn, thăm dò: “Sao em tới đây?”
Trần Duẫn không trả lời, cô bé chỉ đứng ngây ra ở cửa đền thần như thể không nhìn thấy bọn họ.
Hàn Phong Thần cũng hỏi nhỏ: “Có phải bố em dẫn em tới không?”
Trần Duẫn vẫn không nói chuyện, cô bé đột nhiên xoay người, hai tay cầm lấy vò nhỏ, sau đó ngồi lên nó như ngồi trên ghế.
Tất cả mọi người: “...”
Vò nhỏ: “...”
Vò quỷ nhỏ vốn là quần chúng hóng hớt, giờ đây bị ép mà ngơ ngác, bị người ta xem là ghế ngồi mà cũng không dám lên tiếng. Nhóc đành co ro ở trong vò, sử dụng âm thanh yếu ớt cầu cứu: “Sơn chủ đại nhân, sơn chủ đại nhân, cứu, cứu mạng! QAQ”
Tất cả mọi người: “...”
Hàn Phong Thần cứng ngắc cười một tiếng, yên lặng lui ra sau mấy bước cho đến khi lui ra sau lưng Sở Minh Giai, lúng túng nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Thì ra đối phương là một bà hoàng, là cậu thiển cận rồi.
Sở Minh Giai cũng bất ngờ, bởi vì Trần Duẫn thật sự là người bình thường. Trên người cô bé không có hơi thở tà ma, thật sự là một cô bé bình thường.
Có lẽ cô bé trời sinh có mắt âm dương, có thể nhìn thấy thứ mà người thường không thể nhìn thấy.
Có vài người bẩm sinh có âm khí nặng, có thể đi giữa hai giới âm dương, nhưng bởi vì trái với đạo trời, hơn phân nửa kiểu người như vậy sẽ có một vài khuyết điểm, ví dụ như mắt mù, chân què, câm điếc các thứ.
Sở Minh Giai nhìn Trần Duẫn, từ bỏ trao đổi với cô bé. Ba người đứng ngay tại chỗ, không được bao lâu thì nghe thấy ở chỗ không xa có tiếng của chó cảnh sát truyền đến, cùng với đủ loại ánh sáng mạnh của đèn pin.
Rốt cuộc Hàn Phong Thần cũng thở phào được rồi, cảm thấy nửa bước chân đã bước vào cõi âm của mình, cuối cùng cũng thu về được rồi.
“Tốt quá rồi, cuối cùng các chú cảnh sát cũng đến rồi.”
Quả thực Hàn Phong Thần muốn khóc rồi: “Bọn họ có chính khí, nhất định có thể xua tan âm khí!”
Sở Minh Giai: “...”
Hàn Phong Thần lại đè thấp âm thanh: “Chị ơi, có một vấn đề quấy nhiễu em rất lâu rồi, luôn muốn hỏi chị.”
Sở Minh Giai: “Hỏi đi.”
Hàn Phong Thần nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi ngay trước phòng livestream: “Vì sao em lại nhìn thấy mấy thứ này vậy? Trước kia em không nhìn thấy mà.”
Kể từ hôm cậu đi xuống sân thượng thì có thể nhìn thấy chúng.
Sở Minh Giai nhìn xuống cánh tay cậu, ho khan một tiếng: “Em quên là em đeo chuỗi hạt của chị à?”
Hàn Phong Thần: “???”
Hàn Phong Thần mới chậm chạp hiểu ra, chợt nhảy bắn lên: “Cái gì? Không phải chị nói chuỗi hạt này bảo vệ em sao?”
Lúc ấy, cậu còn cảm động rất lâu bởi vì chuỗi hạt này đấy!
Kết quả cũng bởi vì chuỗi hạt này, cậu mới có thể nhìn thấy mấy đồ vật kỳ quái?
Hàn Phong Thần nhìn chuỗi hạt, vẻ mặt đau đớn khôn xiết.
Phòng livestream: [Ha ha ha ha, biểu cảm của Thần Thần buồn cười thật đấy, vẻ mặt đáng thương vì bị lừa tình.]
[Chuỗi hạt này ghê gớm vậy sao? Chị Sở bán không? Đầu chó jpg.]
[Quỳ xin chị Sở cho đường link, tôi thật sự rất muốn trải nghiệm!]
[Bắt đầu từ tối nay, có lẽ sẽ có một đống người của huyền môn tìm chị Sở mua chuỗi hạt. Dẫu sao dù những người đó là người của huyền môn, nhưng có rất nhiều người không đủ đạo hạnh. Chuỗi hạt của chị Sở giúp bọn họ một việc lớn luôn á!]
[Cười chết mất, mấy người nói muốn mua, mua, mua ơi, mua được thật rồi thì mấy bạn dám đeo không? Nếu muốn nhìn thấy thứ gì đó thật, thì đừng bị hù chết ngay tại chỗ nha.]
...
Sở Minh Giai nhìn Hàn Phong Thần: “Em đeo cái này, mấy thứ đó không thể hại em. Nếu không đeo, em không nhìn thấy thì sẽ gặp ác mộng, sẽ đi lên sân thượng, em sợ không?”
Hàn Phong Thần: “...”
Hàn Phong Thần dứt khoát đẩy chuỗi hạt đã cởi một nửa về chỗ cũ: “Chuỗi hạt này quá đẹp, cởi ra em còn không nỡ á, hí hí.”
Sở Minh Giai: “...”
Lúc mấy người nói chuyện, cảnh sát huyện Kỳ Sơn cùng với các đặc phái viên của ban ngành đặc thù cũng tìm tới đây.
Bọn họ nhờ thôn dân địa phương dẫn đường, đi theo tuyến đường mà đám người Sở Minh Giai đi rồi tìm một đường để tới đây. Bởi vì trời tối quá, đường núi khó đi, bọn họ lại đi xin cảnh khuyển, chuyến leo núi này không dễ dàng, mười mấy cảnh sát và đặc phái viên thở hồng hộc vì mệt.
Lúc cảnh sát nhìn thấy Trần Duẫn thì kinh ngạc nói: “Trần Duẫn? Sao cô bé cũng ở chỗ này?”
Trên cơ bản cảnh sát huyện đều biết Trần Duẫn, bởi vì cô bé thường xuyên đi lạc. Hai năm trước, Trần Minh còn tới báo án, cảnh sát đi tìm giúp. Sau này, Trần Minh không báo án nữa, mỗi lần em gái đi lạc, cậu ấy đều tự mình đi ra ngoài tìm cô bé.
Ba người tại hiện trường, một người là sơn chủ, một người còn vị thành niên, Giang Mãnh tự đi lên ứng phó với mấy câu hỏi của cảnh sát.
Trần Lập té xuống núi đã được bác sĩ đi theo khám quá và băng bó. Bởi vì không bị thương nặng, cho nên không để cho ông ta nằm trên cáng, đánh thức ông ta xong thì cho ông ta ăn uống rồi để ông ta đi theo cảnh sát xuống núi.
Sau khi Trần Lập tỉnh dậy còn rất hoang mang. Ông ta nhìn thấy cảnh sát ở chung quanh thì sợ hãi giơ hai tay lên, căng thẳng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã rất lâu không đến tiệm đấm bóp ở trên phố, tại sao các anh lại tới bắt tôi? Không phải lần trước tôi đã viết giấy bảo đảm rồi sao?”
Mọi người: “...”
Đồng chí cảnh sát cạn lời: “Lần này tìm ông không phải bởi vì chuyện trong tiệm đấm bóp kia.”
Trần Lập chột dạ: “Vậy là vì chuyện gì?”
Đồng chí cảnh sát: “Ông có muốn xem thử bây giờ ông đang đứng ở đâu rồi mới nói chuyện không?”
Trần Lập hoang mang hai giây, phản ứng chậm chạp nhìn chung quanh, ngay sau đó bị cảnh tượng âm u ở xung quanh núi dọa sợ tới mức sởn hết gai ốc. Ông ta chỉ mặc áo lót và quần đùi, bị gió núi lạnh giá thổi một cái, gương mặt trắng bệch.
“Tôi, sao tôi ở chỗ này vậy?!”
Ông ta hốt hoảng chất vấn: “Là các anh dẫn tôi tới nơi này sao?”
Đồng chí cảnh sát: “Chúng tôi không rảnh vậy đâu.”
Trần Lập: “...”
Trần Lập hoang mang nhìn chung quanh, lại hỏi: “Ủa? Bạn gái tôi đâu? Tôi nhớ vừa rồi cô ấy lái xe đến đón tôi mà.”
Mọi người: “...”
Hàn Phong Thần thở dài: “Hết cứu rồi, dẫn đi đi.”
Cảnh sát chỉ vào Trần Duẫn, hỏi Trần Lập: “Đây là con gái ông phải không?”
Lúc này, Trần Lập mới nhìn theo ánh mắt của cảnh sát, nhìn thấy Trần Duẫn lặng lẽ đứng ở trong góc, Trần Lập lập tức biến sắc. Ông ta chán ghét mang theo tức giận: “Sao mày ở chỗ này? Mày nói đi, có phải lại là mày giở trò quỷ không? Có phải lại là mày dọa bạn gái tao chạy mất không?”
Mọi người: “...”
Trần Lập lạnh mặt, đi khập khiễng tới bên cạnh Trần Duẫn muốn đánh cô bé: “Tao biết lại là mày mà! Mày là đồ vô dụng bỏ đi!”
Cảnh sát đứng bên cạnh Trần Duẫn lập tức ngăn cản Trần Lập, không cho ông ta đánh cô bé. Cảnh sát cũng tức giận: “Con bé là con nít thì biết cái gì? Ông làm bố, lúc này không quan tâm cô bé có bị thương hay không, có sợ hay không thì thôi đi, ông còn đánh người nữa hả?”
Trần Lập rất sợ cảnh sát, bị cảnh sát quát một câu thì ông ta không dám nữa. Ông ta có vẻ nhát gan, nhưng vẫn chán ghét nhìn chằm chằm Trần Duẫn, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, các anh không biết đấy. Nó là một con ngốc, anh biết cái quái gì đâu, nó biết sợ là còn ổn đấy chứ. Cho dù nó không biết, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này, các anh nói nó chạy tới đây một mình để làm gì? Đây không phải là muốn chết sao? Còn đổ tội lên đầu tôi nữa chứ, con mẹ nó tôi đúng là thiếu nợ nó mà...”
Trần Lập hùng hổ bị cảnh sát đưa đi. Lần này, có bốn người trong ban ngành đặc thù đến đây, bọn họ tìm Sở Minh Giai để tìm hiểu tình hình thực tế.
“Rốt cuộc tối này có chuyện gì thế? Chuyện mượn vận có manh mối chưa?”
Sở Minh Giai không giấu giếm, cô cần mượn sức của người trong ban ngành đặc thù để sớm tra rõ chuyện trong Kỳ Sơn.
Sở Minh Giai: “Có, nhưng không bắt được, để nó chạy rồi.”
Sắc mặt của các đặc phái viên nghiêm túc: “Nó sẽ chạy đi đâu đây? Giỏi ngụy trang như vậy, còn có thể lẫn vào trong nhóm người để giao lưu với người khác. Thế này thì đáng sợ quá.”
Đối với diễm quỷ, Giang Mãnh khá quen thuộc. Dù sao trước kia anh tuần tra Kỳ Sơn, dạng tà ma ác linh gì mà chưa từng gặp.
Giang Mãnh: “Nó muốn hòa mình vào đám người, cũng cần có điều kiện nhất định.”
Mặc dù diễm quỷ giỏi vẽ da, nhưng việc này cũng không thể trở thành điều kiện cho cô ta đi tới nhân gian. Nơi đông người thì dương khí thịnh, tà ma đều hành động tránh đám đông.
Giang Mãnh: “Nó muốn đi lại giữa nhân gian, né tránh sự lùng bắt của chúng ta, khả năng lớn nhất là đổi chác với người có ham muốn, trói buộc bằng khế ước, trở thành linh hồn khế ước của đối phương.”
Như vậy thì cô ta sẽ có thể ký sinh trên người đối phương, lấy được sự thờ cúng của đối phương để sử dụng cơ thể của đối phương, tiêu hao khí vận của đối phương.
Sắc mặt của đặc phái viên nghiêm túc: “Như vậy thì chẳng phải là mò kim đáy biển à?”
Giang Mãnh ngầm thừa nhận lời giải thích của anh ta, quả thật là mò kim đáy biển.
Người lập khế ước với diễm quỷ, chắc chắn bản thân có ham muốn. Diễm quỷ lợi dụng loại ham muốn này để đạt thành khế ước với đối phương. Đối phương cam tâm tình nguyện, như vậy thì ngay cả đạo trời trừng phạt, nó cũng có thể tránh thoát được.
Rất nhiều kẻ hung thần ác sát sống nhờ vào khí vận của người khác. Khi bọn chúng tích lũy được nhiều khí vận thì có thể tránh được trừng phạt của đạo trời, tránh được nỗi khổ luân hồi.
Sở Minh Giai luôn im lặng ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ mà nói: “Cũng không phải là mò kim đáy biển, thật ra không khó tìm như vậy đâu.”
Đôi mắt của đặc phái viên sáng lên: “Cô Sở biết làm sao để tìm ra à?”
Sở Minh Giai: “Trước khi cô ta bỏ chạy đã bị gãy một cánh tay. Đầu tiên chúng ta có thể khóa vào những người có tay phải có vấn đề hoặc là không linh hoạt.”
Không linh hoạt thì hơi rộng, nhưng đối phương giỏi ngụy trang, cho nên vẫn phải tỉ mỉ quan sát.
Đôi mắt của đặc phái viên sáng lên: “Như vậy sẽ có thể loại bỏ được phần lớn đối tượng.”
Mặc dù bây giờ bọn họ không thể khoanh vùng người hiềm nghi.
Sở Minh Giai trầm tư: “Năng lực của diễm quỷ cũng chỉ có mấy điểm đó, vẽ da, thao túng người giấy. Có lẽ các anh nên ưu tiên điều tra những người làm về trang điểm, thẩm mỹ hoặc nghề cắt giấy.”
Nhưng trên thực tế, chỉ vẻn vẹn những điểm này thì cũng đã rất rộng rồi. Ví dụ như trang điểm, thẩm mỹ, các blogger có video thì còn ổn, nhưng làm sao có thể khoanh vùng mấy người đi làm bình thường và vô danh đây?
Loại trừ các cô gái làm nghề trang điểm, thẩm mỹ, có thể còn có một số cô gái đơn thuần yêu thích cái đẹp, vì để đổi lấy sự xinh đẹp mà lập khế ước với diễm quỷ cũng rất có khả năng.
Cắt giấy cũng thế. Người có thể làm điều này đều là một vài nghệ thuật gia lớn tuổi. Bọn họ đi điều tra đối phương, hiển nhiên là không có lý do chính đáng.
Chuyện này xuất hiện đường cùng, hiển nhiên mọi người không nghĩ tới được.
Đặc phái viên bắt tay với cảnh sát, đã bắt đầu tìm người hiềm nghi. Tất cả mọi người đều ảo não thở dài, chỉ có Sở Minh Giai đầy bình tĩnh.
Hàn Phong Thần nhìn cô, phát hiện là cho dù cô gặp phải chuyện gì thì gương mặt luôn bình tĩnh, như thể trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó cô.
Hàn Phong Thần thấp giọng hỏi: “Chị ơi, con diễm quỷ kia, chúng ta có thể tìm được không?”
Sở Minh Giai gật đầu: “Được.”