Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 29

Trương Minh đang hôn mê bị Lưu Quân và Hàn Phong Thần đỡ vào phòng khách, đặt anh ta nằm xuống giường.

Khi đặc phái viên của ban ngành đặc thù tới cửa, cũng chỉ nhìn thấy Lưu Quân và Hàn Phong Thần, mà hai người quan trọng nhất đều không ở đây.

Đặc phái viên chau mày hỏi: “Sở đại sư đâu rồi?”

Đại sư không ở đây, ai phối hợp với bọn họ phá án?

Hàn Phong Thần xụ mặt, sắc mặt tồi tệ. Cậu nhìn đặc phái viên mặc đồng phục cảnh sát, gương mặt nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đi bệnh viện rồi, nói là một lát nữa mới về.”

Lưu Quân ngồi bên cạnh Hàn Phong Thần khẽ nói: “Ôi, không phải Sở đại sư đi với Giang Mãnh tới bệnh viện thôi sao? Cậu không đến mức xụ mặt như vậy chứ?”

Hàn Phong Thần lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Lưu Quân: “Sở đại sư là vợ Hàn Cẩn Phong, tôi là con trai Hàn Cẩn Phong. Bây giờ, chị ấy và người đàn ông khác cùng đi ra ngoài, chú nói xem vì sao tôi xụ mặt?”

Lưu Quân hoang mang: “Đúng nhỉ? Cô ấy là vợ của bố cậu, cũng không phải là vợ của cậu, cậu tức giận như vậy để làm gì? Không phải bố cậu rất hờ hững à?”

Hàn Phong Thần: “...”

Đậu xanh! Hàn Phong Thần tức giận nhìn Lưu Quân, lời chú ấy nói hình như cũng có lý một chút. Hàn Phong Thần cũng cho bị chỉnh cho cạn lời.

Sở Minh Giai dẫn Giang Mãnh ngồi xe của chương trình đi tới bệnh viện. Bác sĩ nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh mà khiếp sợ: “Vết thương sâu như vậy, sao bây giờ mới đến?”

Giang Mãnh nhìn Sở Minh Giai: “Đến nhanh nhất có thể rồi.”

Thật ra anh không muốn đến.

Vết thương rất sâu, bác sĩ rất lo lắng. May mà máu ngừng rồi, có thể bắt đầu xử lý vết thương cho anh: “Phải khâu bao nhiêu mũi cho cậu đây trời.”

Ngay cả bác sĩ cũng đã nói vậy, vậy là phải khâu rất nhiều mũi.

Bác sĩ tiêm thuốc tê cho anh, Giang Mãnh chau mày: “Không cần thuốc tê.”

Bác sĩ khiếp sợ: “Không cần? Một lát nữa phải khâu đấy.”

Giang Mãnh nhìn về phía Sở Minh Giai ở chỗ không xa đang xem điện thoại di động, suy nghĩ một chút, lại nói: “Thôi, cho thuốc tê đi.”

Đợi Giang Mãnh băng bó kỹ vết thương trên cánh tay rồi đi ra, Sở Minh Giai phát hiện cánh tay phải của anh khá lạ, cô chau mày: “Bàn tay cậu sao thế?”

Tốt xấu gì cũng là Thiên Hành Dạ Xoa đứng đầu trăm quỷ, sao băng bó cánh tay xong lại biết thành như vậy rồi?

Sở Minh Giai: “Phế rồi?”

Giang Mãnh: “...”

Giang Mãnh không đổi sắc mặt mà nói: “Đau quá, bác sĩ cho thuốc tê, hiện giờ cánh tay còn cứng.”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh mấy lần với vẻ kỳ lạ, chậm rãi nói: “Đau?”

Giang Mãnh gật đầu, vành tai đỏ bừng.

Sở Minh Giai nhìn anh, lại nhìn cánh tay anh rồi yên lặng mấy giây. Dường như trước giờ, cô chưa bao giờ nghĩ Giang Mãnh sẽ sợ đau, cho nên mất một lúc cũng không nghĩ ra được nên nói gì.

Hai người mặt đối mặt yên lặng mấy giây, Sở Minh Giai xoay đầu đi: “Đi về trước đã.”

Vành tai Giang Mãnh còn đỏ, anh gật đầu, âm thầm nghĩ đúng là đầu óc của mình động kinh rồi, thế mà lại ở bên cạnh sơn chủ giả vờ yếu đuối kêu đau. Hi vọng sơn chủ có thể quên đi chuyện vừa rồi, nếu không thì sau này, chuyện này sẽ trở thành lý do để sơn chủ chê cười mình.

Tài xế đưa bọn họ quay lại khu của Thố Thố La Ti. Vừa xuống xe, Sở Minh Giai nhìn thấy bên cạnh khu dân cư có một cửa hàng tiện lợi, cô tạm ngừng bước chân một lát, đổi hướng đi vào cửa hàng tiện lợi.

Giang Mãnh sửng sốt, cũng đi vào theo.

Sau đó, anh nhìn thấy Sở Minh Giai lấy hai chai sữa bò ngọt trong tủ ấm ra, một chai vị đào vàng, một chai vị dâu. Cô quét mã trả tiền, sau đó, đưa vị đào vàng cho Giang Mãnh.

Giang Mãnh: “...”

Giang Mãnh ngẩn người nhìn Sở Minh Giai, Sở Minh Giai nhướng mày: “Sao thế? Không thích? Vậy cậu uống vị dâu nhé?”

Giang Mãnh sợ hết hồn, anh nào dám giành sữa bò ngọt vị dâu với sơn chủ!

Giang Mãnh lắp bắp nói: “Đây, đây, đây là mua cho tôi sao?”

Sở Minh Giai thả sữa bò ấm áp vào tay Giang Mãnh, xoay người ra ngoài.

Cô dùng ống hút chọc sữa bò vị dây ra, thỏa mãn hút hai ngụm, lúc này mới xoay người nhìn Giang Mãnh.

Trong tay Giang Mãnh còn cầm chai sữa ngọt vị đào, yên tĩnh đi bên cạnh không nói một lời. Thỉnh thoảng, anh cúi đầu nhìn sữa bò trong tay, ai không biết thì còn cho rằng anh đang cầm châu báu gì đó.

Sở Minh Giai quan sát biểu cảm của Giang Mãnh, hơi muốn cười, nhưng cô không để lộ ra. Giang Mãnh vẫn giống trước kia, không hề thay đổi.

Sở Minh Giai lấy cùi chỏ của bên tay cầm sữa bò huých anh, hỏi: “Không uống à? Không thích?”

Vành tai Giang Mãnh còn đỏ, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ biểu cảm, chỉ căng thẳng nói: “Tôi, không phải tôi không thích.”

Vì vậy, Sở Minh Giai nhìn anh: “Để lát nữa sẽ lạnh mất.”

Giang Mãnh cúi đầu, tay trái cầm sữa bò, tay phải còn tê, nhưng trước ánh mắt của Sở Minh Giai, anh đổi sang dùng cánh tay phải cầm sữa bò, tay trái cắm ống hút vào, thận trọng uống một ngụm.

Sở Minh Giai nhìn anh một lát, đột nhiên hỏi: “Còn đau không?”

Giang Mãnh: “???”

Giang Mãnh có chút vừa mừng vừa lo vì được quan tâm. Anh chợt xoay đầu nhìn Sở Minh Giai, vẻ mặt khiếp sợ không che giấu được bất ngờ.

“Sơn chủ, cô...”

Giang Mãnh căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng vẫn không hỏi gì hết.

Thôi vậy, nếu hỏi rồi, sơn chủ nhất định sẽ phủ nhận.

Trong lòng anh biết là được, chắc chắn là bởi vì anh kêu đau, cho nên sơn chủ mua sữa ngọt để dỗ dành anh!

Chắc chắn là vậy rồi.

Hai người còn chưa tới dưới lầu, Sở Minh Giai đã nhận được cuộc gọi của đặc phái viên: “Sở đại sư, tình huống của Trương Minh lạ lắm.”

Trương Minh vốn ngủ mê man rất yên ổn, bác sĩ cũng không kiểm tra ra vấn đề gì. Nhưng vừa rồi, anh ta đột nhiên co giật, hơn nữa trợn trắng mắt, cả gương mặt xanh xao, mọi người ở đó đều bị tình trạng đột ngột xảy ra dọa sợ không nhẹ.

Hàn Phong Thần là người duy nhất tại hiện trường có thể nhìn thấy quỷ quái. Cậu nhìn xung quanh, chắc chắn bản thân không nhìn thấy gì cả. Trải qua lần đánh nhau trước đó, bây giờ trong nhà của Thố Thố La Ti đã vô cùng sạch sẽ, không có tà ma nào hết.

Cho nên tình huống của Trương Minh rất kỳ lạ.

Bác sĩ không kiểm tra ra được, đành khẩn cấp tìm Sở Minh Giai, hi vọng cô có thể về trợ giúp bác sĩ cứu người.

Sở Minh Giai không trêu Giang Mãnh nữa, cúp điện thoại xong thì dẫn Giang Mãnh nhanh chóng chạy vào thang máy.

Đặc phái viên và Hàn Phong Thần đã đợi ở cửa, trong tay Lưu Quân còn cầm camera livestream. Livestream của bọn họ vẫn luôn không gián đoạn, chẳng qua bởi vì Sở Minh Giai đi bệnh viện, cho nên lượt xem hạ xuống.

Đặc phái viên mặc đồ cảnh sát, không ai biết thật ra bọn họ không phải cảnh sát, mà là thành viên của ban ngành đặc thù.

Một người đàn ông đi đầu chau mày nói: “Sở đại sư, tôi cảm thấy biểu hiện của anh ta lạ lắm, vô cùng giống với một trường hợp trước kia chúng tôi từng gặp phải.”

Sở Minh Giai hỏi: “Tình huống như nào?”

Vẻ mặt của đặc phái viên nghiêm túc: “Có thể anh ta bị ký sinh rồi.”

Đúng vậy, ký sinh, không phải sinh vật sống ký sinh, mà là ma quỷ ký sinh nhờ vào khế ước chuyên môn nào đó của cõi âm.

Loại chuyện này vô cùng hiếm gặp, nhưng đặc phái viên làm việc trong ban ngành đặc thù nhiều năm, nên đã từng gặp vô số chuyện quỷ dị.

Thần sắc Sở Minh Giai nghiêm túc: “Đợi tôi đến đó xem thử trước.”
Bình Luận (0)
Comment