Ông Tần làm việc cho nhà họ Hàn hai mươi mấy năm, từ đời mẹ của Hàn Cẩn Phong cho đến đời con Hàn Phong Thần, một nhà ba đời người đều chịu ân huệ của ông Tần.
Ông Tần có danh lợi và quyền thế, đã ẩn cư rất lâu.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải người bất kính với mình như vậy.
Mặc dù tuổi tác của ông Tần đã cao, nhưng vẫn rất khôn khéo. Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm lưng Sở Minh Giai, lại nhìn Giang Mãnh cũng không để ý đến mình, ánh mắt lập lòe.
Ông ta quay đầu lại, ôn tồn hỏi Hàn Cẩn Phong: “Người này là bà Hàn tôi chọn giúp cậu?”
Ông Tần nói lời hay, cố ý nói là ông ta chọn giúp Hàn Cẩn Phong, như vậy thì người thông minh đều biết phải cảm ơn ông ấy.
Mà, Sở Minh Giai cũng không biết ơn.
Hàn Cẩn Phong không ngờ tới thái độ của Sở Minh Giai sẽ như vậy, hơi lúng túng: “Đúng vậy.”
Hàn Cẩn Phong giới thiệu với Sở Minh Giai một lần nữa, trong giọng nói mang theo ám chỉ: “Tiểu Sở, người này chính là ông Tần.”
Lúc này, Sở Minh Giai mới quay đầu nhìn ông Tần. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nét mặt của Ông Tần ngạo mạn, song, lúc nhìn thấy Sở Minh Giai, con ngươi của ông ta mở to, đầy vẻ bất ngờ. Ông ta chỉ bàn tay khô gầy vào Sở Minh Giai: “Cô, cô...”
Cũng không biết là ông ta bất ngờ hay là kinh hoàng, bàn tay chỉ vào Sở Minh Giai run rẩy: “Cô không phải cô ta!”
Giang Mãnh nghe thấy lời nói này thì lập tức quay đầu lại, đôi mắt màu xanh đen nhìn chằm chằm ông Tần.
Ông Tần bị Giang Mãnh nhìn chằm chằm thì nhìn sang, một lần nữa kinh ngạc: “Anh!”
Bàn tay ông ta lại chỉ vào Giang Mãnh.
Nhưng lần này, ông ta “anh” rất lâu, cuối cùng không nói được gì.
Sở Minh Giai nhìn hai tay ông Tần có khí đen thì mỉm cười: “Ông Tần, cả đời này, rốt cuộc ông muốn thứ gì nhỉ?”
Sắc mặt ông Tần u ám nhìn chằm chằm Sở Minh Giai: “Bà Hàn hỏi tức cười thật, mong muốn kiếp này, tôi sớm đã có được rồi.”
Sở Minh Giai: “Vậy à? Nếu đã có được thứ mà ông theo đuổi, vậy ông còn bôn ba như vậy làm gì?”
Ông Tần: “...”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Sở Minh Giai không khách sáo nói: “Tôi thấy ấn đường của ông Tần đã chuyển sang màu đen, không có chuyện gì thì vẫn nên ít ra ngoài thôi.”
Ông Tần: “...”
Hàn Cẩn Phong nghiêm mặt: “Tiểu Sở! Đừng nói bậy.”
Sở Minh Giai nhìn khí đen ở trên đầu ông Tần, nhún vai.
Thuật sĩ giang hồ coi bói cho người ta thích nói nhất cái gì mà “ấn đường anh chuyển sang màu đen, sắp bị vận xui”, nhưng thực ra khi ấn đường một người biến thành màu đen, hơn phân nửa là không xa cái chết.
Trên người ông Tần có thi khí, rất giống với những người trước kia tràn vào trong khách sạn.
Cho nên Sở Minh Giai mới không cho ông ta sắc mặt tốt.
Người không có ham muốn trong lòng vốn dĩ không thể trúng chiêu.
Giang Mãnh nghe Hàn Cẩn Phong trách Sở Minh Giai thì sắc mặt sa sầm, xoay người rồi hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Cẩn Phong.
Hàn Cẩn Phong: “...”
Ông Tần nhịn rồi lại nhịn, lúc này mới nén được cơn tức ở ngay ngực.
Bởi vì ông ta giỏi xem tướng mạo, cho nên liếc mắt đã nhìn ra tướng mạo của Sở Minh Giai ở trước mắt không giống với trước kia.
Trước kia, mặc dù bát tự của “Sở Minh Giai” kia có thể giúp đỡ Hàn Phong Thần, ông ta nhìn một cái là có thể nhìn thấu vận mệnh của cô ta.
Nhưng vận mệnh của người trước mắt mơ hồ, không thông suốt, cho dù ông ta làm đại sư huyền môn mấy chục năm vẫn không nhìn rõ được.
Giang Mãnh ở bên cạnh cũng vậy. Nếu nhất định muốn ông ta phán mệnh, thì mệnh của Giang Mãnh là đại hung đại sát.
Nhưng người có mệnh này bình thường chỉ đi lại ở cõi âm, không thể nào sống trên đời được...
Chính vì vậy, lúc này, ông Tần khá kiêng kỵ đối với Sở Minh Giai và Giang Mãnh. Thậm chí ông ta nghi ngờ có phải Sở Minh Giai bị tà ma gì đó dính lên người hay không?
Sở Minh Giai đột nhiên nói một câu: “Dừng xe!”
Tài xế giật mình, nhanh chóng dừng xe bên lề đường.
Trong lòng Hàn Cẩn Phong lo lắng cho sự an toàn của Hàn Phong Thần. Anh ấy vốn còn hi vọng ông Tần giúp đỡ, kết quả bây giờ Sở Minh Giai không khách sáo với ông Tần, chắc chắc ông Tần tức giận rồi.
Cũng không biết còn đồng ý ra mặt không nữa.
Hàn Cẩn Phong xụ mặt: “Tiểu Sở, rốt cuộc em đang làm gì?”
Sở Minh Giai nhìn Hàn Cẩn Phong: “Ông Hàn, chuyện của Phong Thần, tôi cũng có trách nhiệm. Anh yên tâm, tôi sẽ dẫn cậu ấy bình an trở về mà không có việc gì. Còn ông Tần này, bây giờ tôi muốn mời ông ta xuống xe.”
Hàn Cẩn Phong nhìn ông Tần, nén lửa giận nhìn Sở Minh Giai: “Ông Tần đã giúp đỡ cho nhà họ Hàn rất nhiều. Từ nhỏ Phong Thần đã được ông ấy giúp phán mệnh bày trận, cho nên mới có thể an toàn tới bây giờ. Không phải em cũng nói rồi sao? Ông Tần quả thật rất tốt.”
Lần trước Hàn Cẩn Phong tìm tới chương trình để gặp Sở Minh Giai, Sở Minh Giai quả thật còn rất thưởng thức ông Tần.
Ngay cả bùa hộ mệnh mà ông Tần vẽ ở trên gáy của Hàn Phong Thần, cô cũng xem qua rồi, cũng vô cùng thưởng thức.
Kết quả không ngờ lúc này mới là lần đầu tiên gặp mặt, cô đã muốn đuổi ông Tần xuống xe.
Cho dù ông Tần không phải người của huyền môn, vậy ông ta cũng là một trưởng bối hơn bảy mươi tuổi. Dù thế nào đi nữa thì Sở Minh Giai cũng không nên nửa đường đuổi người ta xuống xe được.
Song, lúc này, Sở Minh Giai như một đứa nhóc tuỳ hứng: “Tôi không muốn, tôi muốn ông ta xuống xe ngay. Tôi không thích ông ta.”
Sở Minh Giai: “Còn nữa, ấn đường của ông ta biến thành màu đen, nói không chừng lúc nào đó sẽ gặp bất trắc. Lỡ như liên lụy chúng ta thì làm thế nào đây?”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Đúng là càng nói càng vô lý, càng nói càng quá đáng.
Vẫn là ông Tần thân thiện, ông ta bất đắc dĩ xua tay, nói với Hàn Cẩn Phong: “Nếu bà Hàn không hoan nghênh tôi, có lẽ bình thường tôi đã đắc tội cô ấy rồi. Không biết mà thôi, không sao! Tổng giám đốc Hàn, nếu bà Hàn không cần tôi giúp nữa, vậy tôi về trước. Hi vọng là chậm trễ lâu như vậy, Phong Thần không sao cả.”
Sắc mặt của Hàn Cẩn Phong càng khó coi hơn, anh ấy nhìn chằm chằm Sở Minh Giai, giọng vẫn khá khách sáo: “Tiểu Sở, chuyện của Phong Thần quan trọng.”
Ý nói cô có thể đừng quậy nữa được không.
Sở Minh Giai không nói chuyện, mà hứng thú nhìn chằm chằm ông Tần.
Đúng là không ngờ, ông Tần hơn bảy mươi tuổi rồi mà còn tỏa ra mùi trà khắp nơi. Đúng là mở mang tầm mắt.
Ông Tần kiêu ngạo, lúc này, cho dù Sở Minh Giai thỏa hiệp, Hàn Cẩn Phong níu kéo, ông ta cũng không có khả năng tiếp tục ở lại, lúc này muốn dẫn đồ đệ của mình rời đi ngay.
Hàn Cẩn Phong vội xuống xe, muốn tiếp tục níu kéo ông Tần, nhưng không ngờ ông Tần nghiêm túc xua tay nói với Hàn Cẩn Phong: “Tổng giám đốc Hàn không cần nói nhiều, duyên phận giữa tôi và nhà họ Hàn đã hết. Sau này, tổng giám đốc Hàn tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Hàn Cẩn Phong khiếp sợ, không ngờ ông Tần “chăm sóc” nhà họ Hàn, nhiều năm qua lại dứt khoát vạch rõ giới hạn với nhà họ Hàn.
Nhiều năm qua, ông Tần không gặp ai, chỉ chịu gặp người nhà họ Hàn, giúp nhà họ Hàn xem bói đổi vận. Anh ấy còn cho rằng ở chỗ ông Tần, nhà họ Hàn là đặc biệt.
Hàn Cẩn Phong lạnh mặt, lần này là thật sự tức giận. Anh ấy kéo cà vạt, lại lấy tay vò đầu, chậm rãi thở ra hai lần, xác nhận bản thân sẽ không mất khống chế mới xoay người đi về phía xe của mình.
Sở Minh Giai đột nhiên đi xuống xe, một tay của cô xách gậy đánh bóng chày, một tay đút vào trong túi áo ngủ màu hồng, nghiêm mặt nhìn con đường mà ông Tần rời đi. Trước khi Hàn Cẩn Phong chất vấn, cô gằn giọng nói: “Đừng mở miệng, đừng nói chuyện.”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Lúc này, Giang Mãnh đi tới, trong tay cầm hai tiểu nhân được gấp bằng giấy vệ sinh.
Sở Minh Giai hỏi anh: “Có thể thi triển thuật truy tung không?”
Mặc dù Giang Mãnh còn chưa khôi phục, nhưng chỉ cần sơn chủ có nhu cầu, anh chắc chắn làm được.
“Sơn chủ yên tâm, hai Thức Thần nhỏ mà thôi.”
Nói xong, Giang Mãnh hất hai tiểu nhân trong tay đi. Hai tiểu nhân gặp gió thì to lên, một tiếng sột soạt vang lên, mở ra rồi biến thành một con người có kích thước như người bình thường, sau đó nhanh chóng đi tới con đường đen thui mà ông Tần rời đi.
Hàn Cẩn Phong xem mà ngây người.
Tiểu nhân trong tay Giang Mãnh thật sự được anh gấp bằng khăn giấy trên xe.
Sau đó, Hàn Cẩm Phong thật sự nhìn thấy tiểu nhân chạy đi mất.
Lửa giận của Hàn Cẩn Phong bởi vì ông Tần vừa rời đi đã tiêu tan sạch sẽ.
Lúc này, anh ấy nhìn Sở Minh Giai và Giang Mãnh giống như gặp quỷ.
Sở Minh Giai xoay đầu nhìn Hàn Cẩn Phong: “Ông Hàn, vừa nãy thất lễ rồi, khiến cho anh tức giận, thật là ngại quá.”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Hàn Cẩn Phong lập tức lui ra sau hai bước.
Cảm ơn nhé, lời xin lỗi của Sở Minh Giai, anh ấy thật sự không nhận nổi.
Sở Minh Giai giải thích với anh ấy: “Anh có nghĩ tới thành phố Nam có nhiều người như vậy, nhưng ông Tần chỉ bằng lòng trợ giúp anh không? Nhiều năm qua, không rời đi cũng không bỏ mặc, thậm chí được người ngoài gọi là “quốc sư của Hàn thị”?”
Hàn Cẩn Phong: “Ông Tần có mối quan hệ cá nhân với mẹ tôi.”
Mối quan hệ cá nhân là nghiêm túc, từ lúc còn trẻ hai người bọn họ đã biết nhau, còn là bạn tốt.
Sở Minh Giai cười: “Mẹ anh thờ phụng Đạo gia nhiều năm, bà ấy quen biết nhiều đại sư huyền môn như vậy, can thiệp vận mệnh của con người quá nhiều, tiết lộ thiên cơ, cưỡng ép đổi vận. Chẳng lẽ không ai nói với bà ấy là sẽ bị trời phạt?”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Hàn Cẩn Phong im lặng.
Không cần mẹ anh ấy nói, bản thân anh ấy cũng biết vấn đề này.
Chẳng qua ông Tần bằng lòng trợ giúp nhà họ Hàn, trong lòng ông ta nhất định đã nắm chắc. Nếu quả thật bị trời phạt, có khi ông Tần đã sớm rời nhà họ Hàn.
Sở Minh Giai nhìn con đường đen thui: “Ông Tần dốc sức hai mươi mấy năm cho nhà họ Hàn các anh, trừ tà đổi vận thay các anh, chỉ điểm giang sơn cho các anh. Giờ đây, nhà họ Hàn có tài phú vô tận, mạng giàu sang của bản thân anh cũng có một phần là công lao của ông ta.”
“Cho nên, ông ta đã làm nhiều như vậy vì nhà họ Hàn các anh. Ngày nào đó, nếu muốn nửa cái mạng của người nhà họ Hàn, ông ta cũng không đến mức bị trời phạt đúng không? Dù gì công lao và tội lỗi cũng bù trừ cho nhau mà, anh nói có đúng không? Ông Hàn?”
Sở Minh Giai càng nói, sắc mặt Hàn Cẩn Phong càng kém.
Anh ấy nhìn Sở Minh Giai với ánh mắt phức tạp, đường đường là chủ của thế gia giàu nứt đố đổ vách tại thành phố Nam, tổng giám đốc Hàn có thể hô mưa gọi gió ở trong giới thương nghiệp, lúc này, bị Sở Minh Giai nói mà hết hồn hết vía.
“Tiểu Sở,” Hàn Cẩn Phong chau mày: “Bây giờ tôi chỉ muốn xác nhận sự an toàn của Phong Thần.”
Cho dù anh ấy đã phái vô số người đi tìm, thậm chí điều động cả thám tử, nhưng trước mắt vẫn không có tin tức nào được gửi về.
Mà ông Tần đã rời đi, anh ấy đành hỏi Sở Minh Giai, hi vọng Sở Minh Giai có thể có biện pháp. Dù sao thì anh ấy cũng luôn xem phòng livestream của Sở Minh Giai, biết cô quả thật vô cùng lợi hại.
Sở Minh Giai an ủi anh ấy: “Yên tâm, chỉ cần tìm được hang ổ của ông Tần là có thể tìm được Hàn Phong Thần.”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Giang Mãnh đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: “Con súc sinh này chạy khá nhanh.”