Quả nhiên lúc Giang Mãnh còn chưa tới sơn cốc, binh đoàn người giấy đột nhiên nhảy ra từ trong bóng tối. Tất cả người giấy đều là cô gái mặc đầm đỏ cầm dao, chúng nó gặp gió là nở ra, sột soạt rồi trưởng thành, sau đó nhào về phía Giang Mãnh đang đứng.
Đây là chiêu Lưu Hoa trong thuật Thao Túng của diễm quỷ, nhưng diễm quỷ đã bị Sở Minh Giai hoàn toàn diệt trừ, người hiện đang nắm giữ loại thuật Thao Túng này rất có thể là kẻ xúi giục sau lưng.
Sở Minh Giai xụ mặt, lẳng lặng nhìn Giang Mãnh bị vây công, bị nhốt trong sơn cốc nên tiến thoái lưỡng nan. Chẳng biết từ lúc nào mà Giang Mãnh đã đánh rơi chiếc mũ, lúc này, trên mặt anh đã xuất hiện vảy màu xanh đen.
Sở Minh Giai chau mày, cô đè tay lên trên kết giới. Kết giới có thể nhốt người khác vốn cũng không nhiều, đây thuộc về cấm thuật, nhất định sẽ có tâm trận. Nếu đủ thời gian, Sở Minh Giai từ từ phá giải cũng không phải là không được.
Nhưng bây giờ thời gian của cô đã không nhiều.
Hai tay của Sở Minh Giai đột nhiên nắm chặt rồi đè mạnh lên trên kết giới, mặc dù thần lực của cô đã không thể so sánh với ngàn năm trước, nhưng bản thể Sơn Thần của cô vẫn còn. Cô cũng muốn xem thử rốt cuộc là ai mới nhốt cô được!
Kết giới cứng như sắt thép, vì để trói cô, đối phương quả thật hao hết tâm tư. Lực tấn công lớn làm tóc và quần áo của Sở Minh Giai bị gió thổi phồng lên, ở trong dòng khí hỗn loạn, núi đá cỏ cây chung quanh đều bị cuốn lên theo, gió núi xào xạc quét qua sơn cốc, phát ra tiếng vù vù đáng sợ.
Sở Minh Giai cắn chặt hàm răng, cho dù cánh tay truyền đến cảm giác nóng bỏng như bị phỏng, cô vẫn không lùi nửa bước.
Kết giới như đang được rót vào sức mạnh, chống lại Sở Minh Giai định xông ra khỏi kết giới.
Lúc này, tiếng ầm ầm trong sơn cốc truyền đến, Sở Minh Giai nhìn sang, bất ngờ phát hiện sơn cốc cao lớn bị con chồn to chém thành hai nửa!
Nhìn từ phương hướng của Sở Minh Giai, sơn cốc vốn có sáu đỉnh lúc này biến thành bảy đỉnh!
Thì ra vậy, kế hoạch của bọn chúng là như vậy!
Hai tay Sở Minh Giai đè mạnh lên trên kết giới, mạnh tới nỗi kẽ móng tay rỉ máu.
Cuối cùng kết giới bị cô xé ra một kẽ hở, Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh ở xa rồi hô to: “Giang Mãnh!”
Giang Mãnh đang bị binh đoàn người giấy vây công bỗng chấn động, chợt xoay đầu ở giữa không trung trong sơn cốc mà nhìn về phía Sở Minh Giai.
Chỗ đó là phương hướng của thành phố ma quỷ, sương đen đang lượn quanh, khi ánh mặt trời tảng sáng xuất hiện, làn sương dày đặc trong thành phố ma quỷ đang dần dần tan ra.
Song, Giang Mãnh lại không nhìn thấy bóng dáng Sở Minh Giai.
Nhưng vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy tiếng của Sở Minh Giai.
Sơn chủ đang gọi anh!
Đôi mắt của Giang Mãnh lập tức biến thành màu xanh da trời thăm thẳm, vảy trên gương mặt phủ đầy gương mặt, sừng rồng màu đen mọc trên đầu.
Nhìn từ hướng của Sở Minh Giai thì có thể rõ ràng nhìn thấy một con kỳ lân đen hung dữ, mạnh mẽ ngút trời đang gầm thét ở trong sơn cốc, rồi lao về phía cô.
Đây là nguyên hình của Giang Mãnh, một hung thần màu đen, bẩm sinh mang theo sát khí nguy hiểm.
Lúc kỳ lân đen xông tới đây, người giấy ở chung quanh lập tức đuổi theo. Vô số người giấy ở trên không trung đánh về phía kỳ lân đen đang gắng sức chạy nhanh về trước.
Cho dù bị người giấy tấn công, cả người đều là vết thương, nhưng bước chân của kỳ lân đen không hề dừng lại.
Trong lòng của anh chỉ có sơn chủ, nghĩ rằng sơn chủ có thể sẽ gặp nguy hiểm, anh không dám dừng bước chân của mình. Anh nhất định phải nhanh hơn nữa, càng nhanh hơn một chút nữa, dù sao thì sơn chủ cũng chỉ có anh mà thôi.
Thấy kỳ lân đen sắp rời khỏi sơn cốc xông tới thành phố ma quỷ, con chồn vốn đang đứng xem không thể bình tĩnh được nữa. Nó lập tức lao ra sơn cốc, cắn về phía bụng của kỳ lân đen.
Trên người kỳ lân đen đầy vảy cứng, làn sương đen sát khí đậm đặc bao quanh nó. Con chồn cắn một cái, hàm răng sắc bén không thể làm nát vảy kỳ lân, mà bị sát khí đánh cho nguyên thần chấn động.
Con chồn thầm nghĩ không tốt, nó đã đánh giá thấp thực lực của kỳ lân đen. Con này trời sinh đã là vật hung ác, vốn đứng đầu hung thần ác sát, dạo chơi ở ngoài lục đạo, lúc lánh đời thì thế đạo an ổn, lúc xuất thế thì làm hại con người.
Sở dĩ con kỳ lân đen này không làm chuyện ác là bởi vì sát khí của nó đã bị Sơn Thần phong ấn, nó thần phục dưới chân Sơn Thần, chỉ nghe Sơn Thần sai khiến, ngàn năm qua hầu như biệt tích.
Cho nên, yêu quái như con chồn và diễm quỷ không biết đến sự lợi hại của ác ma năm đó tại Kỳ Sơn, mới không hề coi kỳ lân đen ra gì.
Bây giờ, con chồn nhận thức được sâu sắc nó căn bản không phải là đối thủ của kỳ lân đen!
Con chồn nhả miệng ra lập tức định bỏ trốn, song, kỳ lân đen không thể cho nó cơ hội này được.
Kỳ lân đen nhanh chóng xoay người lại đập móng vuốt vào lưng con chồn, sau khi con chồn bị đè mạnh xuống đất, kỳ lân đen lại nhanh như chớp đạp thêm một cú nữa lên cổ con chồn.
Con chồn bị sát khí của kỳ lân đen bọc lấy, cổ bị đạp mạnh, nó điên cuồng vùng vẫy thét chói tai, nỗi sợ cái chết khiến nó mở to mắt, lông trên cơ thể dựng đứng.
Binh đoàn người giấy hiển nhiên muốn cứu con chồn, song, kỳ lân đen coi thường công kích của bọn chúng, đôi mắt đột nhiên đỏ ngầu, móng trước của nó đè chặt cổ con chồn xem nó vùng vẫy thét chói tai, tứ chi điên cuồng vùng vẫy ở trên mặt đất, cuối cùng con chồn cũng dừng không vùng vẫy nữa.
Kỳ lân đen không hề thả móng trước đang đè con chồn ra, nó nâng móng trước khác lên, móng vuốt sắc bén lộ ra rồi bổ mạnh xuống dưới, máu tươi lập tức văng ra khắp nơi, đầu của con chồn bị nó chặt rơi.
Con chồn chết rồi, binh đoàn người giấy ở chung quanh tạm ngừng động tác một lát, ngay sau đó, chúng nó đột nhiên mất khống chế rồi biến thành giấy đỏ nhẹ bẫng tung bay rơi trên đất.
Cả người kỳ lân đen đều là vết thương chồng chất lên nhau, bởi vì quá nhiều người giấy, mặc dù vảy của nó cứng, nhưng có mấy chỗ vẫn bị chém trúng. Trên người nó có rất nhiều máu, có của nó, cũng có của con chồn, nhưng nó không thèm để ý tới việc này.
Nó nhanh chóng chạy như điên, chợt xông về phía cổng lớn của thành phố ma quỷ!
Một tiếng “ầm” vang lên, kết giới của thành phố ma quỷ vốn đã bị Sở Minh Giai xé ra một vết, kỳ lân đen mới tông vào là kết giới của thành phố ma quỷ lập tức rách tung tóe.
Kỳ lân đen nhìn thấy Sở Minh Giai hoàn hảo và không hao tổn gì đứng ở đó thì lập tức thở phào, nó bỗng nhiên mất thăng bằng, chân trước của nó mềm nhũn quỳ xuống đất.
Sở Minh Giai nhìn kỳ lân đen bị thương khắp người mà không nói gì, cô sải bước xông lên trước, giang hai cánh tay ra ôm lấy kỳ lân đen!
Kỳ lân đen giống như một chú chó to xác bị thuần phục, lúc này ngoan ngoãn để Sở Minh Giai ôm, sát khí ngưng tụ trên người được thu lại sạch sẽ, để lộ lớp vảy phát sáng, trơn mượt và xinh đẹp.
Sở Minh Giai dịu dàng vuốt ve lớp lông cổ của nó một lát, khẽ nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”
Sở Minh Giai không có nhà. Bây giờ, cô cũng không định quay về nhà họ Hàn nữa, Giang Mãnh đã lang thang trong nhân gian được một ngàn năm, không có chỗ ở cố định, bây giờ đã thuê nhà rồi, nhưng anh không hề xem chỗ đó là nhà mình.
Lúc này, Sở Minh Giai nói là phải về nhà, trong lòng hai người ăn ý biết là đối với bọn họ chỉ có một ngôi nhà thôi, đó là ngôi đền thần mà bọn họ cùng sinh sống với nhau ngàn năm trước.
Mặc dù bây giờ đền thần bị người ta gọi là đền ma, bên trong rất lâu không được cúng bái, rất hiếm vết người, không có cách nào để cho con người sống được, nhưng vào giờ phút này, hai người bọn họ chỉ muốn lẳng lặng quay về một lát mà thôi.
Kỳ lân đen im lặng cõng Sở Minh Giai. Sở Minh Giai nhìn thi thể của con chồn, nhìn người giấy màu đỏ trải rộng khắp vùng núi hoang vu, vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, đuổi theo sự kiện mượn vận cho đến chỗ này, thật ra đã không có gì đáng để tiếp tục nữa.
Bởi vì cô đã có câu trả lời.
Lúc quay lại ngôi đền thần đổ nát, kỳ lân đen hết sức mệt mỏi thả Sở Minh Giai ở trong đền thần, còn mình thì đi ra cửa nằm xuống.
Mặc dù bị thương khắp người, nhưng nó vẫn không quên phải bảo vệ Sơn Thần.
Sở Minh Giai ngồi bên cạnh nó, dựa nghiêng vào bụng kỳ lân đen, cô khẽ nói: “Trước kia tôi từng nói là vảy của cậu cứng quá, lạnh quá, dựa vào không thoải mái, cho nên từ lúc đó, cậu không thường biến về nguyên hình nữa.”
Đôi mắt xanh biển của kỳ lân đen chột dạ lóe sáng, nó hơi cúi đầu, không dám nhìn Sở Minh Giai.
Qua một lát, Sở Minh Giai mới thở dài: “Có phải cậu không thể biến về lại hình người không?”
Kỳ lân đen vẫn không nói chuyện.
Thật ra anh đã sớm không có cách nào tự khống chế được nữa, ở trong thời gian một ngàn năm qua, anh không chỉ mất một nửa thần lực mà Sơn Thần cho anh, thậm chí anh cũng sắp tiêu hết linh lực của mình rồi.
Bây giờ, anh không thể biến thành hình người mà chỉ là một con dã thú mà thôi. Anh thậm chí còn không thể xuất hiện ở trước mặt người khác, bởi vì đối với loài người bây giờ mà nói, hình thù của anh quả thực quá mức thần kỳ, có khi còn dẫn đến rất nhiều phiền phức.
Dù là thần linh hay là yêu ma, một khi mất đi và hao hết linh lực thì cũng chỉ có thể đi vào trong núi sâu rừng hoang rồi tìm một sơn động, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Sở Minh Giai khẽ nói: “Cậu không thể ngủ say, tôi vừa thức tỉnh, cậu đã đi ngủ, thế này có hợp lý không?”
Kỳ lân đen bị nói trúng tim đen, không khỏi chột dạ.
Anh rất nhanh lấy đuôi nhẹ nhàng trấn an Sở Minh Giai, anh sẽ không ngủ say, bởi vì anh không nỡ bỏ lại Sở Minh Giai một mình.
Trước kia, Sơn Thần đã nói rồi, cô chỉ còn anh mà thôi, anh tuyệt đối không thể bỏ mặc sơn chủ.
Sở Minh Giai gối đầu lên kỳ lân đen rồi nhắm mắt lại, lúc tờ mờ sáng, cô nghỉ ngơi một lát.
Ở trong sáng sớm tinh mơ, cô khẽ nói với vị thần bảo vệ của mình: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cứu cậu, cậu rất nhanh có thể biến về lại Giang Mãnh đẹp trai rồi.”
Kỳ lân đen không hiểu những gì Sở Minh Giai nói, nhưng Sở Minh Giai nhanh chóng sử dụng hành động để nói với anh.
Ngay lúc mặt trời mới dâng lên, Sở Minh Giai đứng lên nói với kỳ lân đen: “Cậu biết chuyện mà tôi hối hận nhất lúc bị nhốt trong kết giới là gì không?”
Kỳ lân đen ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai đưa tay phải ra rồi cười nói: “Đó chính là vậy mà tôi không lập khế ước với cậu.”
Bất kể là khế ước chủ tớ, khế ước thầy trò hay là một cái gì khác đi nữa, vậy mà cô và Giang Mãnh không hề được ràng buộc vào nhau.
Rõ ràng cô và Giang Mãnh mới là mối quan hệ thân cận nhất kia mà, Giang Mãnh đã làm thần bảo vệ cho cô hơn tám trăm năm.
Sở Minh Giai: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta bôn ba mệt nhọc như vậy, nếu có thể biết là cô ta sớm hơn một chút, thì cậu cũng chẳng cần phải chịu mấy vết thương này.”
Nói xong, trên bàn tay phải của Sở Minh Giai đột nhiên xuất hiện một ký hiệu khế ước, đó chính là khế ước chủ tớ giữa cô và La Tang.
Ban đầu, bọn họ đều bị lừa, đều cho rằng La Tang đã chết.
Cũng tới bây giờ Sở Minh Giai mới nghĩ tới việc này, nếu khế ước vẫn còn, chắc hẳn La Tang không chết mới đúng.
Lúc kỳ lân đen nhìn thấy con dấu khế ước, như chợt hiểu ra chuyện gì đó, nó chợt đứng lên gầm thét một tiếng rồi nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ! La Tang, cô ta...”
Sau khi Sơn Thần mất tích, Giang Mãnh sử dụng đủ loại biện pháp để đi tìm sơn chủ. Lúc ấy, La Tang cũng giúp đỡ, sau này, linh lực của La Tang càng ngày càng yếu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến về lại người giấy.
Bởi vì cô ta là thị nữ coi cửa của Sơn Thần, là người mà Sơn Thần tín nhiệm nhất, thậm chí còn xuất hiện ở bên cạnh Sơn Thần sớm hơn Giang Mãnh, cho nên Giang Mãnh luôn rất tin tưởng La Tang.
Làm người thân cận nhất bên cạnh Sơn Thần, Giang Mãnh không thể trông coi Sơn Thần, nhìn La Tang dần dần hao hết linh lực, Giang Mãnh không cách nào trơ mắt nhìn cô ta chết đi.
Cuối cùng Giang Mãnh đã có cách cứu cô ta.
Cho nên, Giang Mãnh chuyển một nửa thần lực mà Sơn Thần cho anh cho La Tang, La Tang có được một nửa thần lực của Sơn Thần, vốn dĩ có thể thoát khỏi trói buộc đối với người giấy, trở thành bán thần rồi sống tiếp. Nhưng lúc đó La Tang không có biện pháp nào chịu đựng được thần lực to lớn kia, vì vậy, cơ thể nổ tung rồi chết ngay trước mắt Giang Mãnh.
Đây cũng là nguyên nhân Giang Mãnh tin chắc cô ta đã chết, bởi vì việc này, Giang Mãnh đau khổ rất lâu, anh cảm thấy là mình hại chết La Tang.
Song, bây giờ, Sở Minh Giai nói với anh là La Tang chưa chết?
Kỳ lân đen tỏ vẻ khiếp sợ, hoang mang và khó hiểu.
Sở Minh Giai sờ đầu Giang Mãnh để trấn an: “Cô ta có lòng tính kế cậu, cậu mắc lừa cũng là bình thường, chung quy cũng do cậu quá hiền lành.”
Sở Minh Giai: “Ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ cô ta có ý định muốn thay thế tôi.”
Một người giấy sống sót nhờ vào chủ nhân, quỷ hầu đê tiện nhất trong quỷ giới, có một ngày muốn thay thế Sơn Thần. Cô ta không chỉ muốn thôi, thậm chí trải qua ngàn năm, cô ta còn cách cánh cửa thành công một bước chân nữa kìa.