Phòng Livestream Cá Mắm

Chương 47

Desert Eagle có uy lực cùng sức sát thương cực lớn, không một khẩu súng tầm thường nào có thể sánh được. Đi kèm với đó, nó còn nổi tiếng với độ giật, nhiều người không thể chịu nổi.

Vậy mà đám người kia dám huênh hoang mang nó bên người, quá là coi thường pháp luật.

Theo kinh nghiệm né đạn dày dặn, Phương Trường không dám dừng lại mà tiếp tục lăn thêm mấy vòng nữa. Đúng như dự đoán, chân sau vừa rời đi, khoảng đất ở chân sau đã nổ ra một lỗ lớn. Tầm chục viên đạn sượt qua bắp chân Phương Trường găm thẳng vào mặt sàn, bụi đất văng mù mịt.

Người đàn ông được gọi là lão Tam nghiến răng cười lạnh.

Sau mấy phát súng, độ giật lớn khiến cánh tay của gã phải chịu tổn thương không nhỏ, nhưng gã cũng đâu còn tâm trí để ý đến. Gã không tiếp tục bắn Phương Trường nữa, chỉ nhẹ nhàng buông một câu: "Né giỏi đấy."

Như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gã dựa vào tường xoay xoay súng.

Đột nhiên, vào thời khắc mà mọi người không ngờ tới, gã nổ súng thẳng vào má phải của bé gái bên cạnh Lưu Hiểu Hàn.

Đường đạn với lực sát thương lớn bắn thẳng vào xương gò má chưa phát triển hết của bé gái sẽ thế nào?

Không phải nghĩ, chắc chắn dung nhan của bé sẽ bị hủy hoại hoàn toàn !!!

Bé còn nhỏ, đời còn dài lắm !! Đứa bé vô tội biết bao !!!

Ngay khi Phương Trường thấy gã không thèm để ý đến cậu nữa thì đã có một linh cảm không lành. Thấy gã nhắm thẳng vào phía bé gái kia, máu điên của Phương Trường xộc lên óc, cơ hồ răng cũng nghiến đến nát luôn.

Thời khắc này thì mấy quy định chó má kia có là gì !??

Phương Trường rút từ trong phòng livestream một khẩu súng laser, mặc kệ mọi ánh mắt khiếp sợ khi thấy nó còn lơ lửng giữa không trung của mọi người mà bắn thẳng vào cổ tay đang cầm khẩu Desert Eagle của gã ta.

Tia laser đánh thẳng vào cổ tay lão Tam làm chệch quỹ đạo bay của đạn, gã không chịu nổi sức giật nữa, người đập thẳng vào bức tường phía sau.

Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Tốc độ laser cực nhanh, lão Tam bị bắn trúng chỉ thấy tê rần, những người khác chỉ thấy mơ hồ có ánh sáng lóe qua.

Mấy người phía sau Phương Trường lặng lẽ rút con dao ra, chờ thời hành động.

Bầu không khí cơ hồ như ngưng đọng lại.

Nếu Phương Trường chỉ có một mình thì việc nghiền nát đám cặn bã này không thành vấn đề.

Nhưng ở đây còn Lưu Hiểu Hàn và bé gái kia nữa, Phương Trường bắt buộc phải phân tán sự chú ý. Cậu nhận ra, lẽ nào đối phương không nhận ra sao? Thế là bọn chúng chuyển mục tiêu lên người hai cô bé.

Phương Trường bị dồn đến đường cùng.

Nếu đã như vậy thì gϊếŧ quách lũ súc sinh này đi !!!

Cho tới nay, đúng là Phương Trường đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, đã từng đánh người đến trọng thương nhưng cậu vẫn giữ riêng cho mình một ranh giới nhất định: Không thể tùy tiện kết thúc sinh mệnh của bất kì ai, cho dù người đó có làm tổn thương đến cậu !!!

Giả dụ như Trịnh Hưng Sâm, gã rất tồi tệ đúng không? Vậy nên Phương Trường bắt gã trả giá bằng một cánh tay chứ chưa bao giờ có ý định lấy mạng gã.

Mặc dù Phương Trường cũng từng có ý nghĩ gϊếŧ người thật đấy, nhưng đến lúc xuống tay thì trong lòng lại do dự.

Nhưng đến thời khắc này rồi, làm gì còn thời gian để cậu do dự nữa !!!

Đôi mắt Phương Trường hằn lên những tia máu, cả người rực rực sát khí như bước ra từ cõi âm ti địa phủ. Cậu chầm chậm giơ súng lên, nhắm thẳng vào trán lão Tam.

Một giây trước khi đạn bay ra khỏi nòng, đôi mắt của Phương Trường đột nhiên tối sầm.

Bất tri bất giác bị một đôi tay rắn chắc ôm vào lòng, Phương Trường nhất thời luống cuống tay chân, vùng vẫy muốn đẩy đối phương ra. Càng vùng vẫy càng bị siết chặt, Phương Trường lên gối hạ bộ nhưng bị đối phương nhẹ nhàng chặn lại. Một tay hắn lại dịu dàng đỡ gáy Phương Trường, đem cằm cậu gác lên bả vai hắn.

Giữa lúc ngỡ ngàng luống cuống đến nhẫn nhục chịu đựng, một giọng nói thanh lãnh vang lên: "Đừng cử động, hít thở sâu vào, điều chỉnh linh khí đi, cậu bắt đầu có dấu hiệu sinh tâm ma rồi đấy."

..... Boss đại nhân !??

Phương Trường sững sờ, cũng không phản kháng nữa, cứ mặc cho Lệ Minh Viễn ôm vào lòng.

Bàn tay đỡ gáy Phương Trường dịu dàng chuyển dần xuống vỗ lưng tựa như là động viên rồi ghé sát tai cậu mà than thở: "May mà tôi thấy nhiều cuộc gọi nhỡ nên mới tới đây. Bằng không nếu hóa tâm ma thật thì ai đền cậu cho tôi đây? Có biết đồ đệ khó kiếm lắm không? Làm sao mới có thể để cho cậu nhớ được câu "Đừng vọng động mới sống lâu" đây?

Giọng Lệ Minh Viễn có chút bất đắc dĩ: "Tuy rằng tu đạo không cấm gϊếŧ người, nhưng không nên làm trái lòng mình. Nếu đã không muốn gϊếŧ, vậy thì đừng gϊếŧ. Cương quyết muốn vượt qua ranh giới của bản thân ư? Không sinh ra tâm ma mới là lạ. Cậu là đồ đệ của tôi, nếu lần sau gặp phải mấy chuyện tương tự thì nhớ phải ngẫm về nỗi khổ tâm của sư phụ một chút, được không ??."

Lúc này Phương Trường đã điều hòa được khí tức, nghe boss đại nhân trách cứ, đột nhiên cảm thấy rất oan ức, "Tôi gọi điện thoại mà anh có thèm nghe đâu !!!"

Lệ Minh Viễn: "...."

Sau một hồi im lặng, Lệ Minh Viễn "Ừ" một tiếng: " Lần sau sẽ không thế nữa."

Ôm đồ đệ nhà mình vào lòng, Lệ Minh Viễn hiếm thấy mà thất thần. Hắn cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, nhưng chắc chắn thứ cảm xúc này không phải tâm ma.

Ngay tại vị diện hôm qua cũng thế, chỉ vì một câu "Cẩn thận" của đồ đệ mà thất thần, quên luôn trong người đang mang Phong Linh châm, dẫn đến việc linh khí hỗn loạn để cho con súc sinh kia lợi dụng sơ hở tấn công. Kết cục, tay trái của Lệ Minh Viễn bị tổn thương nặng nề.

Loại sai lầm ngu xuẩn này chưa bao giờ Lệ Minh Viễn hắn phạm phải.

Vì thấy mình quá ngu nên vị boss đại nhân này ghét bỏ bản thân mà bế quan tự bức độc ra ngoài, không thèm nhờ người nữa.

Kết quả, bế quan rồi Lệ Minh Viễn quên luôn máy điện thoại đang tắt nguồn, mặc kệ đồ đệ ngoài đó.

Sau hai ngày suy nghĩ, vị sư phụ đại nhân này rất nghiêm túc mà vẽ ra kế hoạch huấn luyện cho đồ đệ ngốc nghếch nhà mình. Chờ ném cậu ta vào một phòng livestream thích hợp đã rồi hắn mới yên tâm bế quan tu luyện được.

Kết quả lại thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của đồ đệ nhà mình ....

Phương Trường đột nhiên phát hiện ra tay trái của boss đại nhân có chút kỳ lạ, liền vồn vã hỏi thăm: "Boss đại nhân?? Tay anh làm sao vậy ??"

Lệ Minh Viễn: "..."

Bầu không khí lại tiếp tục im lặng.

"Không sao"

"Không là không thế nào? Sao tay anh lại thành ra thế này? Bị thương sao??"

Lệ Minh Viễn: "Không sao, câm miệng, nói nữa là trừ tiền lương này !!"

Phương Trường:... ? ? ? ? ? Tôi có ở trong phòng livestream đâu?"

Lệ Minh Viễn: "Tiền giặt khô là hơi âu phục."

Phương Trường: "....." FUCK... Quên mất âu phục boss đại nhân mặc không thân thiện với ví tiền của quần chúng nhân dân !!

Phương Trường: "Vâng."

Ừ hử một tiếng, Phương Trường giãy khỏi vòng tay boss đại nhân. Bây giờ cậu mới biết mọi người xung quanh đã ngất xỉu hết rồi.

Lệ Minh Viễn thấy sự quan tâm của đồ đệ nhà mình không ở cánh tay của hắn nữa thì rất hài lòng "Nhớ, không muốn gϊếŧ người thì đừng có gϊếŧ."

Phương Trường nghe vậy có chút tức giận: "Thế thì hời cho bọn chúng quá rồi. Chỉ có bị giam giữ rồi tử hình thôi sao?? Chết êm ái quá!!"

Lệ Minh Viễn đẩy gọng kính, như một trưởng bối hiền từ mà xoa đầu Phương Trường: "Chỉ chết thôi thì đúng là hời cho bọn chúng thật. Bây giờ tử hình đều xử bắn, quá nhẹ nhàng. Nhân tiện hôm nay sư phụ tặng cho cậu một bài học luôn, đã tu đạo là phải tận dụng pháp thuật chứ."

Phương Trường nháy mắt với sư phụ nhà mình một phát.

Lệ Minh Viễn lấy ra một cây gậy gỗ, lại lấy luôn cái điện thoại của Phương Trường. Đột nhiên, chiếc điện thoại kia biến thành những sợi dài mỏng trong suốt, từng sợi cuốn dần lấy cây gậy gỗ kỳ lạ.

Boss đại nhân gõ vào mi tâm của mỗi người một cái, lại giải thích: "Đây là hai lớp phép thuật. Lớp thứ nhất là kéo dài không gian và thời gian, một khi ứng nghiệm, mỗi giây cuộc đời bọn chúng sẽ cảm thấy dài đằng đãng như mười năm. Lớp phép thuật thứ hai là mộng cảnh, tất cả bọn chúng sẽ là nhân vật chính trong những video mà cậu tìm được trên website kia."

Phương Trường giật mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt dữ tợn của lão Tam: "Nói cách khác, bọn họ sẽ phải chứng kiến những gì từng làm với nạn nhân ứng lên người mình thôi sao?"

"Thủ đoạn bọn chúng làm với nạn nhân thế nào thì bọn chúng sẽ cảm nhận y hệt thế, cảm giác đau đớn cũng giống vậy, không hề thay đổi."

Phương Trường: "Một giây bằng... mười năm?"

Lệ Minh Viễn cười cười, gật đầu: "Đúng vậy".

Phương Trường thở phào: "Vậy mới đáng với những gì bọn chúng gây ra chứ. Tội nghiệt nặng như vậy sao có thể nhẹ nhàng buông xuôi rồi chết được !!"

————

Lão Tam mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện, liền giật mình mở mắt.

Ơ?? Sao gã lại ở đây?? Không phải gã đang chuẩn bị bắn chết con chuột nhắt kia sao??

Theo bản năng giơ tay lên, lão Tam mới phát hiện mình đang bị trói.

Khung cảnh xung quanh rất quen thuộc, và gã đang nằm trên tấm nilon thấm máu nạn nhân!!

Đằng kia, anh em của gã đang xì xào gì đó.

Lão Tam: "Chúng mày làm sao vậy? Thả tao ra !"

Nghe lão Tam hét lớn, mấy người kia ngừng nói chuyện. Một người trong bọn rút con dao gỉ sét ra, lấy khăn lau một lượt, đi tới bên giường cắt từng thớ thịt của lão Tam xuống....

Một thằng khác cầm sẵn kim phẫu thuật, thế là vừa cắt vừa khâu. Bọn chúng cũng chẳng tốt bụng đến mức chuẩn bị sẵn thuốc tê cho.

Sống không bằng chết.

Lão Tam thề, nếu trong tay gã là một khẩu súng, gã sẽ không do dự mà tự tử, không phải trải qua ác mộng này nữa.

Hóa ra.... Tiếng hét của các nạn nhân mà vô cùng gã thích thú không dễ nghe như vậy.

Hóa ra....Đây là nỗi đau mà các nạn nhân phải chịu sao?

Cuối cùng, đối phương cũng chịu dừng tay.

Lão Tam chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì có một người cầm thanh sắt nóng đi tới.

Gã như chìm sâu vào tuyệt vọng, với tư cách là một người tham dự, gã biết thanh sắt kia đại biểu cho một cuộc tra tấn đẫm máu, tàn khốc bắt đầu.

Nếu được chết, gã sẽ không chút do dự mà chọn chết đi, như vậy còn suиɠ sướиɠ hơn.

——————

Những người này phải chịu sự tra tấn trong những ác mộng đó không biết đến bao giờ mới thoát được.

Mà chuyện đó không đến lượt Phương Trường quan tâm, cậu cũng không rảnh để biết.

Boss đại nhân đúng là mở ra một thế giới cho Phương Trường chứng kiến mà.

Có điều....

Muốn học pháp thuật nhưng chỉ sợ boss đại nhân buồn vui thất thường, hứng lên trừ tiền thì chết.

Hiện tại cậu xoắn xuýt vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment