Phần 4. Giao dịch
1
Cuối tháng là thời điểm khó khăn nhất đối với tôi, tất cả các ứng dụng cho vay đều thúc giục tôi phải trả khoản vay vào thời điểm này, toàn bộ số tiền lương vất vả kiếm được của tôi đều bị tiêu hết trong chớp mắt.
Tôi thở dài, nhìn số dư chỉ còn ba chữ số, bật camera lên, thậm chí không thể giả vờ mỉm cười trước số lượng người xem đáng thương kia.
“Thật là, khi nào mới nổi tiếng được đây, đồ nói dối Thẩm Tố Hoa.”
Trong lòng thầm mắng chị điều hành hội, mặt lạnh lùng bắt đầu khiêu vũ, dù sao cũng chỉ có bấy nhiêu người xem thôi, tùy tiện lừa gạt đi.
Tôi nhớ lại lời chị điều hành đã nói qua điện thoại cách đây vài ngày, bảo tôi hãy học cách phục vụ khán giả.
Ôi, sao tôi có thể làm một việc kinh tởm như vậy được chứ? Nếu cho tôi tiền thì quên đi, nhưng ai cũng keo kiệt muốn chết, một món quà mười đồng mà còn tiếc không muốn tặng, muốn tôi đón ý nói hùa hả? Mơ đi!
Tôi không khỏi cười khẩy, lúc này điện thoại di động trên bàn reo lên.
“Ai lại gọi cho mình vào lúc này nhỉ?”
Tôi trả lời và nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai.
“Xin chào, là cô Kim Linh Linh sao? Có chuyện muốn nói với cô.”
“Ừm… là tôi, còn anh là?”
“Tôi là An Bình, cảnh sát đã tới vào mấy ngày trước.”
“Ồ ồ ồ, tôi nhớ ra rồi, anh có chuyện gì vậy?”
“Là thế này.” Anh ta dừng lại và nói: “Hai ngày qua, chúng tôi đã kiểm tra giám sát căn hộ nơi cô ở và khu vực lân cận, phát hiện vào đêm cô nhận được phần tay bị chặt, có một đối tượng khả nghi đã vào tiểu khu An Hoa nơi cô ở từ cổng phía Tây, đến nay vẫn chưa ra. Trước mắt rất nghi ngờ anh ta là kẻ giết người trong vụ án này, chúng tôi đã tìm kiếm trong toàn bộ tiểu khu, nhà để xe dưới lòng đất và những nơi có thể ẩn náu khác, nhưng không tìm thấy gì.”
Giọng điệu bình tĩnh của anh ta khiến tôi cảm thấy lạnh cả người, tôi mở miệng hỏi:
“Người đó là ai? Là quản lý phòng livestream của tôi à?”
“Chúng tôi chưa thể nói chắc chắn, chỉ là nghi ngờ thôi.”
Tôi hít một hơi:
“Nói cách khác, kẻ sát nhân đang ẩn nấp trong khu phố nơi tôi ở? Anh vẫn chưa bắt được hắn à?”
“Ừm.”
Tôi gần như ngạt thở, da đầu tê dại một trận, tôi nhìn lại ban công tối tăm, tên biến thái đó đã từng đến đây một lần, lỡ hắn lại muốn đến tìm tôi thì sao?
“Vậy nên tôi muốn nhờ cô giúp một chút.”
“Nhờ tôi hỗ trợ ư?” Tôi tràn đầy nghi ngờ.
“Bởi vì cô là người duy nhất có thể liên lạc với hắn.”
Tôi hiểu ngay ý anh ta:
“Anh muốn tôi dụ hắn ra ngoài để anh bắt hắn?”
“Cô thật thông minh, hẳn là rất thích hợp làm công tác điều tra tội phạm.”
Tôi thậm chí còn không cười nổi trước câu đùa giỡn của anh ta. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Muốn tôi hẹn hò với một tên sát nhân biến thái à?! Tôi không muốn!
Không muốn, không muốn, không cần!
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, lòng đầy phản kháng, nắm chặt điện thoại và không nói nên lời.
An Bình thấy tôi im lặng liền nói thêm:
“Đương nhiên, cô không muốn cũng có thể hiểu được. Đây chỉ là một yêu cầu, tôi tin tưởng chúng tôi sớm muộn gì cũng có thể bắt được tội phạm, nhưng... nếu cô có thể hợp tác, sẽ giảm bớt rất nhiều độ khó cho việc bắt giữ của chúng tôi, tôi sẽ rất biết ơn cô.”
Tôi vẫn không nói.
Bên kia khẽ thở dài:
“Trước tiên cô cứ suy nghĩ đã, nếu muốn giúp thì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ bàn phương án cụ thể với cô sau. Ngoài ra, chúng tôi đã triển khai lực lượng cảnh sát để kiểm soát hoàn toàn tiểu khu của cô. Một khi có tình huống gì đó, chúng tôi có thể bắt giữ ngay lập tức, không cần phải lo lắng về tình hình an toàn đâu.”
Nói xong anh ta cúp điện thoại.
“Không cần phải lo lắng về tình hình an toàn?”
Kể từ sự việc vừa rồi, hầu như đêm nào tôi cũng bị mất ngủ, suy nhược thần kinh, thậm chí bị ảo giác thính giác nghiêm trọng.
Tôi không còn dám phơi quần áo ngoài ban công nữa mà chuyển hết vào nhà, thà bị ẩm mốc còn hơn ra ban công lần nữa.
Tôi cầm điện thoại và ngồi trước camera rất lâu, trong thâm tâm tôi biết mình nên hợp tác với cảnh sát để dụ rắn ra khỏi hang, nhưng tôi quá sợ hãi.
Lúc này, một bình luận lướt qua màn hình:
“Linh Linh của tôi, em bị sao vậy?”
2
Tôi nhìn mình trong gương, không thể tin rằng khuôn mặt gầy gò, ốm yếu này thực ra là khuôn mặt của chính mình. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mệt mỏi, đỏ bừng và sưng tấy đó như thể đang nhìn một người xa lạ.
Tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn trong gương, nhìn kỹ lại, tôi thấy một bóng đen gầy gò từ một góc phía sau bước ra, chậm rãi đi về phía tôi.
Tôi hét lên một tiếng chói tai, đột ngột quay đầu lại!
Nhưng không thấy gì cả.
“Sao lại thế này?”
Tôi kinh hãi quay lại nhìn vào gương. Thứ đó càng ngày càng gần tôi hơn. Nó loạng choạng đi đến từ phía sau, từ từ giơ hai cánh tay khô héo về phía tôi.
Khi tôi quay lại lần nữa, phía sau tôi vẫn chẳng có gì cả.
Lông tơ của tôi dựng đứng, gần như bật khóc, từ từ nhìn lại gương, kinh ngạc kêu thành tiếng!
Trong gương, bóng đen đang đứng sau lưng tôi, ôm chặt lấy eo tôi!
Hai chân tôi nhũn ra, ngã bệt xuống đất.
Không có chuyện gì xảy ra.
Không có bóng đen nào cả.
Phải mất vài phút tôi mới nhận ra rằng mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
Những ngày gần đây, trạng thái tinh thần của tôi ngày càng tệ hơn, ảo giác, ảo giác kéo dài vô tận, nỗi sợ hãi bủa vây tôi suốt đêm ngày. Đêm nào tôi cũng vượt qua trong hoảng loạn, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì tôi cũng sẽ điên mất.
Tôi lau nước mắt trên mặt rồi nhấc điện thoại lên, trên màn hình hiện ra một chuỗi con số và ghi chú:
“Cảnh sát An”.
Tôi thở dài và quay số điện thoại.
“Tút…”
Nhạc chuông vừa vang lên, đầu bên kia đã trả lời cuộc gọi:
“Xin chào, Kim Linh Linh?”
“Ừ, là tôi. Tôi... đã suy nghĩ kỹ và quyết định hợp tác với anh để truy bắt tội phạm.”
“Được rồi, cảm ơn cô rất nhiều! Vậy để tôi chỉ cho cô cách thực hiện cụ thể…”
Tôi im lặng lắng nghe, nghĩ: Có lẽ chỉ sau khi bắt được tên sát nhân biến thái này, mình mới thực sự yên tâm và trở lại cuộc sống bình thường.
Tôi mở WeChat, nhấp vào ảnh hồ sơ màu đen, gửi tin nhắn đi:
“Có ở đó không?”
Đối phương lập tức trả lời: “Không phải tôi đã nói là tôi luôn ở đây sao? Linh Linh của tôi sao vậy?”
Tôi cảm thấy khó chịu và trả lời:
“Lúc trước anh đã giúp tôi xử lý tên biến thái trộm đồ lót của tôi, cảm ơn.”
“Phải vậy chứ.” Hắn thêm vào một biểu tượng cười hì hì đằng sau.
Tôi chậm rãi gõ câu này lên màn hình:
“Gần đây anh có rảnh không? Tôi có thể đãi anh một bữa được không?”
Hắn im lặng một lúc rồi trả lời:
“Em muốn hợp tác với cảnh sát để bắt tôi phải không?”
Tôi sửng sốt và nhanh chóng trả lời:
“Sao có thể như vậy được? Anh đã giết người vì tôi. Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi.”
Không trả lời.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, vài phút trôi qua chậm rãi nhưng tôi vẫn nóng lòng chờ đợi câu trả lời.
“Hắn sẽ không bao giờ trả lời tin nhắn nữa phải không?”
Tôi chợt có chút lo lắng và gõ lại cho hắn:
“Hay là chúng ta nói chuyện điện thoại nhé? Tôi muốn đích thân nói lời cảm ơn.”
An Bình đã đề cập trước đó rằng nếu không thể hẹn gặp nghi phạm, cũng có thể thử nói chuyện với hắn qua điện thoại, chỉ cần cuộc gọi kéo dài hơn năm phút, cảnh sát có thể xác định được vị trí cụ thể của hắn.
Bên kia vẫn không trả lời tin nhắn.
Bầu trời dần tối, tôi nhìn mặt trời lặn ở phía chân trời, dần dần cảm thấy hy vọng thành công ngày càng mỏng manh.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay tôi đột nhiên vang lên, tôi giật mình vì tiếng chuông:
“Chẳng lẽ hắn gọi à?!”
Tôi vội vàng bắt máy, trong tai nghe có giọng một người phụ nữ:
“Xin chào? Kim Linh Linh, tôi là chị Thẩm đây.”
Chị điều hành? Tại sao chị ấy lại gọi cho tôi?
“Ừm... Là thế này.”
Giọng chị ấy có chút do dự, tựa như rất khó để nói ra những lời tiếp theo:
“Cô có nghĩ buổi livestream của mình diễn ra tốt đẹp không?”
Tôi không biết chị ấy muốn nói gì, nhưng tôi có một cảm giác không tốt.
“Gần đây công hội chúng ta cũng đã suy nghĩ nội bộ, cảm thấy có thể cô không thích hợp với ngành nghề này, cho nên…”
Tôi hiểu ý chị ấy. Chị ấy muốn sa thải và chấm dứt hợp đồng với tôi!
Tôi vừa trả xong khoản vay, cả người từ trên xuống dưới không có nổi 500 tệ (~1,7 triệu VNĐ), nếu chấm dứt hợp đồng vào lúc này không phải chết chắc sao?! Không được, không bao giờ!
Tôi vội vàng nói: “Chị Thẩm, em biết em làm không tốt lắm, nhưng… em vẫn có thể chăm chỉ học tập…”
Chị ấy ngắt lời tôi ngay:
“Chúng ta đã livestream lâu như vậy, một số vấn đề tôi đã nói với cô không chỉ một hai lần mà bản thân tôi cũng có chút khó chịu, cô thực sự không thể thay đổi được, chúng ta đừng làm khó nhau nữa, cô nghĩ sao?”
Lời nói của chị ấy như một gáo nước lạnh dội vào đầu tôi, tôi vội cầu xin:
“Chỉ cần… cho em một cơ hội nữa thôi? Em sẽ phục vụ theo ý người xem.”
Chị Thẩm thở dài, lạnh lùng nói:
“Được.”
Vành mắt tôi dần đỏ lên, tôi bắt đầu hối hận vì sao ngay từ đầu mình đã không chú ý đến buổi livestream và cố gắng hết sức để sắp xếp lời nói sao cho phù hợp.
“Thực ra…”
Chị Thẩm lên tiếng trước:
“Công ty chúng ta còn có một lĩnh vực kinh doanh livestream khác, bọn tôi nghĩ rằng cô có thể phù hợp hơn với việc này.”
“Cái gì?”
“Ừ... Cô rất xinh đẹp, có dáng người tốt. Hiệu quả livestream kém chủ yếu là do kỹ năng tương tác kém. Loại livestream này không cần tương tác, cô chỉ cần hợp tác với những người khác để hoàn thành đủ thời lượng livestream là được.”
“Vậy, đó là gì?” Cách nói nửa vời của chị ấy khiến tôi hơi lo lắng.
“Ừm… Cô có chịu cởi quần áo livestream không?”
“Cút!”
Tôi vừa mở miệng chửi rủa, vừa định cúp điện thoại thì nghe chị Thẩm nói:
“Một vạn tệ (~35 triệu VNĐ) một lần livestream.”
Tay tôi ngừng nhấn nút tắt máy.
Một vạn tệ, trong ba tháng tôi không thể kiếm được nhiều như vậy. Một buổi livestream kiếm được bao nhiêu tiền?
Tôi không dám nghĩ xa hơn nữa.
Thấy tôi im lặng, chị Thẩm lại nói:
“Giá cả có thể thương lượng, lúc livestream không cần phải lộ mặt.”
Mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch, không nói nên lời một lúc lâu.
Giọng nói từ ống nghe như một con rắn độc, đi thẳng vào tai tôi và lấp đầy nó bằng chất độc đầy cám dỗ:
“Ừ, nói chuyện điện thoại không tiện, ngày mai đến công ty chúng ta nói trực tiếp, có thể livestream riêng tư để thử nghiệm.”
Chị ấy cúp điện thoại, tôi ngồi trên giường hồi lâu không động đậy mà lòng cứ phập phồng. Thật kỳ lạ, tôi đã nghĩ mình sẽ từ chối thỏa thuận nhục nhã này, nhưng tôi không thể nói không.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn và chìm vào dãy núi xa xa, bóng dáng của tôi trong bóng tối thật gầy yếu và khô khốc.
Tôi bấm vào WeChat thì thấy avatar đen trả lời tin nhắn:
“Không cần gọi, bởi vì tôi ở ngay bên cạnh em, Linh Linh của tôi.”
3
Tôi bước ra khỏi phòng livestream với đôi mắt đỏ hoe, cảm giác như linh hồn của mình đã bị rút cạn.
Tôi thở hồng hộc chạy vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, đây là người hay là quỷ? Nước mắt làm chảy mascara, để lại những vệt đen chảy dài trên mặt.
Mở vòi nước, để nước lạnh tạt vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình. Dùng bàn tay xoa mạnh, mong có thể rửa sạch đi cảm giác xấu hổ, oán hận, tủi nhục.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình thật tốt trước gương, tôi xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Đẩy cửa văn phòng điều hành ra, chị Thẩm ngồi sau bàn ngẩng đầu liếc nhìn tôi:
“Sao lại chỉ live có năm phút?”
Tôi lạnh lùng nói:
“Tôi không chấp nhận được, các người tìm người khác đi.”
Chị ấy mỉm cười, cúi đầu không nói chuyện.
Tôi hỏi: "Lúc phát sóng thử không được chiếu ra ngoài nhỉ? Không ai thấy chuyện vừa xảy ra đúng không?”
“Đương nhiên.” Chị bình tĩnh nói.
“Được rồi, vậy không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”
Tôi xoay người định rời đi thì chị Thẩm lại gọi tôi lại:
“Từ từ.”
Tôi vừa quay đầu thì thấy chị ta mỉm cười giả tạo:
"Lúc nãy phát sóng thử quả thật không được công khai, nhưng toàn bộ quá trình cô livestream đều được quay lại.”
“Gì cơ?”
Ghi hình? Đầu tôi cảm giác như bị đánh vào, bàn tay của tôi nắm chặt lại, run rẩy:
"Chị ghi hình buổi livestream của tôi? Không phải chị nói không ai xem được sao?!”
Chị ta gật đầu:
“Đúng thật là chưa ai xem qua, đoạn video này tạm thời chỉ được lưu trữ riêng trên tài khoản cloud của công ty và sẽ vĩnh viễn không được phát ra bên ngoài. Tất nhiên……”
Cô dừng lại một chút:
“Nếu cô nhất quyết muốn chấm dứt hợp đồng, chúng tôi cũng không thể đảm bảo quyền riêng tư của video.”
"Ý chị….là gì?” Mắt tôi dần nóng lên.
“Cô cũng được coi là một người thông minh, hẳn phải hiểu ý của tôi chứ? Nếu cô có thể tiếp tục livestream khỏa thân, đãi ngộ hay gì đó đều có thể thương lượng tốt. Nếu cô muốn rời đi chúng tôi cũng không ngăn cản cô, chẳng qua là đoạn video vừa nãy cô phát sóng thử nghiệm……”
Cô ta liếc nhìn tôi từ đầu đến chân:
“Thân hình xinh đẹp non trẻ như vậy, không chia sẻ lên mạng thì thật đáng tiếc.”
“Cô!!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Các người đây là đang phạm pháp, tôi, tôi phải báo án.”
Chị Thẩm cười lạnh, đưa tay:
“Hoan nghênh, cô đi đi, thật chờ mong cha mẹ, người thân, đồng nghiệp, bạn bè trông thấy bộ dạng vừa nãy của cô.”
“Cô……Sao lại như vậy!?……”
Nước mắt của tôi trào ra, cảm giác trời đất tối sầm lại, hận không thể giết chết người phụ nữ ghê tởm này ngay lập tức.
Cô ta thấy tôi ngồi phịch xuống dưới đất, ra vẻ thở dài, nói:
“Cần gì phải ra vẻ khó coi như vậy, cô coi đây như một công việc thì chả phải tốt rồi sao? Nói thật, mức lương này đã cao hơn không biết bao nhiêu công việc rồi, bao nhiêu người tranh làm còn không được. Nếu tôi trẻ lại và tuổi nhất định tôi cũng sẽ làm, haizz……. Cũng không hiểu tại sao ông chủ lại chỉ nhìn trúng cô, nhất quyết muốn ký hợp đồng với cô.....”
“Tiền lương……”
Tôi ngơ ngác lẩm bẩm giống như một con rối gỗ:
“Tiền lương là bao nhiêu?”
“Không phải lúc nãy nói rồi sao? Một lần livestream một vạn, live xong thì trả tiền.”
“Được.”
Tôi đứng lên, lau khô nước mắt:
“Tôi làm.”
“Như này không phải được rồi sao.”
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt chị Thẩm lần nữa, háo hức lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn bàn, đặt ở trên bàn:
“Cô ký bản hợp đồng này trước đã, công việc chi tiết thì thảo luận sau.”
“Được.”
Tôi nhìn cũng không thèm nhìn, cầm bút ký lên tên của mình.
Chị ấy mỉm cười đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ, Kim Linh Linh.”
Tôi cũng cười rộ lên rồi nắm chặt tay của cô ấy:
“Hợp tác vui vẻ.”