Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 121



Nhìn thấy những động tác này của anh ta, trán tôi toát mồ hôi lạnh, trong cả chiếc xe chỉ có tôi biết rõ cửa sau tại sao không đóng được.

Không phải là trục trặc máy móc, mà là lệ quỷ mặc đồ đỏ kia bị kẹt ở cửa, người cô ta muốn giết còn chưa có giết được, oán khí khó tiêu tan.

Tôi ở trong livestream nhìn thấy rất rõ, lệ quỷ đó cuối cùng là bị Viên Phong cưỡng ép đuổi xuống, hơn nữa cô ta còn chưa đi xa, gương mặt bị mái tóc che đi dán sát vào cửa kính của cửa xe, đầu không ngừng đập vào cửa xe.

Chiếc xe lăn bánh, tôi vốn tưởng rằng trạm này có thể bình an vượt qua, nhưng không ngờ chuyện khủng khiếp thật sự mới vừa bắt đầu.


Còn chưa ra khỏi trạm thì chiếc xe bus số 14 lại dừng lại.

Hành khách trên xe trở nên nghi hoặc: “Sao không lái? Đi mau!”
Tài xế run rẩy đứng dậy từ ghế lái, gương mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài xe.

“Sao vậy?” Tôi có hơi khẩn trương, dù sao cách trạm cuối đã rất gần rồi, đứng dậy chạy đến cửa trước nhìn thì cũng bị ảnh tượng trước mặt dọa giật mình.

Cách đầu chiếc xe bus số 14 chỉ mấy cm có một thai phụ nằm ở đó!
Không, nói chính xác nên là thi thể của một thai phụ, chiếc váy bầu màu vàng bị máu nhuốm đỏ, hai mắt trợn trừng, nhìn trừng trừng về phía trong xe.

“Ôi trời ạ! Cậu đâm người ta rồi!” Ba công nhân say rượu nhìn thấy thi thể nằm trên đất, cuối cùng cũng bị dọa tỉnh.

Người phụ nữ tóc uốn đó chỉ liếc nhìn thì hét lên chạy ra đuôi xe: “Dương Nhu! Không phải tôi hại chết cô! Không liên quan đến tôi! Không liên quan đến tôi!”
“Đây cũng không phải là tôi đâm! Vừa rồi từ xa chỉ nhìn thấy bóng đen mơ hồ, tôi còn tưởng là tấm gỗ, lái đến gần nhìn lại mới biết là người!” Tài xế bị dọa đến mức nói chuyện không lưu loát, vừa lau mồ hôi vừa giải thích.


Viên Phong, tài xế và ba công nhân đứng ở đầu xe đưa mắt nhìn nhau, nhất thời ai cũng không có chủ ý gì.

“Phần mặt sưng phù tụ máu, thời gian chết chắc vào mười mấy tiếng trước.

” Tôi cầm điện thoại nói với tài xế: “Không cần hoảng, có thể vòng qua cô ta rồi lái đi không?”
“Cách quá gần, chiếc xe cũ này sẽ trượt về trước, chỉ cần vừa lái chắc chắn sẽ nghiền qua thi thể.

” Tài xế không ngừng xua tay, tôi lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi: “Hơn nữa có một chuyện tôi muốn nói với các anh…”
Tài xế nuốt nước bọt: “Bác tài già lái chiếc xe này nói với tôi, tuyệt đối không được dừng ở một trạm quá 5 phút, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.


“Sẽ xảy ra chuyện gì?” Tôi và Viên Phong đồng thanh hỏi.

“Tôi cũng không biết, bác tài vào đêm hôm qua trước khi chế đã gọi điện cho tôi…” Nói đến đây, sắc mặt của tài xế trở nên càng khó coi.


“Không dễ làm rồi.

” Tôi nhíu mày nhìn ra bên ngoài, mỗi một trạm ít nhiều chỉ dừng 5 phút, nhưng bây giờ người chết chặn đường, chắc chắn là không thể lái tiếp.

“Mọi người mau nghĩ cách, đã qua bốn phút rồi!”
Thời gian trôi qua từng giây, bây giờ không thể do dự, tôi sau khi trầm ngâm rồi nói: “Mấy người đàn ông chúng ta cùng xuống xe, chuyển thi thể ra.


“Chuyển thi thể sao?” Mấy người đều hít một ngụm khí lạnh.

.


Bình Luận (0)
Comment