Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 125



“Do sắp kết hôn cho nên tôi cũng cần tiền gấp, mới bất đắc dĩ nhận tuyến này, nếu như sớm biết xảy ra chuyện này, cho dù anh có đánh chết tôi tôi cũng sẽ không đến đây.

” Trong giọng nói của tài xế mang theo tiếng khóc nức nở, nghe không giống như là đang nói dối.

“Nếu như mày dám đùa giỡn với ông đây, đừng có trách dao trắng đi vào dao đỏ đi ra!” Viên Phong hung dữ nói xong, sau đó thu hồi con dao lại, đi đến bên cạnh tôi: “Anh có chủ ý gì không, tôi thấy anh trông có vẻ rất bình tĩnh, có phải là anh đã biết gì đó?”
“Tôi không phải là thần tiên, có thể có cách gì được chứ?” Tôi nắm chặt tay của Y Y: “Xe buýt dừng nửa đường cũng không phải là chuyện gì, anh cho tài xế lái xe trước đi, lái vòng qua thi thể của người phụ nữ mang thai, nói không chừng chạy một lát nữa là có thể rời khỏi nơi này.



Đến nước này rồi cũng chỉ có thể làm thử, nhưng mà nửa tiếng đồng hồ sau, trên mặt mọi người lại hiện lên vẻ u ám.

“Lại trở về?”
Biển quảng cáo to lớn ở bên đường bên ngoài cửa sổ, vườn hoa hồng hoang vu trông chẳng khác gì nghĩa trang đào xới để chờ chôn xe buýt số 14.

“Làm sao bây giờ đây?”
“Các người ngoại trừ nói làm sao bây giờ đây, còn biết nói lời nào khác nữa không? Dùng đầu óc của mình mà suy nghĩ đi, trên chiếc xe này cũng không phải chỉ có một mình tôi!” Sắp đến trạm cuối cùng thế mà lại gặp phải loại chuyện quỷ che đường, trong lòng của tôi cũng kìm nén một cơn lửa giận.

Kiến Nghiệp cúi đầu xuống, dường như là còn đang suy nghĩ tới anh trai của mình, Vương Xuân Phú cầm mặt dây chuyền phật quan âm ở trên cổ, đọc kinh văn mà không có ai nghe hiểu, chỉ có Viên Phong đứng ở đầu xe, biểu cảm trên mặt âm tình bất định.

“Đúng rồi, trên chiếc xe này không chỉ có một mình anh, nhưng mà nếu nói thì biểu hiện của anh là trông bình thường nhất.

” Viên Phong đút bàn tay vào bên túi trái, tôi nhớ rõ con dao lò xo của anh ta đặt ở bên túi trái.


“Biểu hiện của tôi không bình thường hả?” Viên Phong lại bắt đầu hoài nghi tôi, cái này làm tôi dở khóc dở cười.

“Không sai! Kể từ lúc anh vừa mới bước lên xe thì biểu hiện đã bắt đầu bình tĩnh, mỗi một chuyện anh làm ra đều có mục đích, tôi nghi ngờ anh cũng không phải là không có đạo lý.

” Từ đầu đến cuối, tôi với Viên Phong điều duy trì một khoảng cách 2m trở lên, anh ta có thể ung dung ra khỏi vòng pháp luật dưới tình huống bị truy nã, chắc chắn không thể tách rời với cái tính cẩn thận của anh ta.

Bị anh ta nói như vậy, mấy người còn lại ở trong xe cũng bắt đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, chỉ có Y Y là kiên trì đứng cùng một chỗ với tôi.

“Tôi có từng làm chuyện gì làm tổn thương các người chưa?” Liếc mắt nhìn những người sống xấu xa ở trong xe: “Là do bản thân các người đã đẩy mình vào con đường chết.


“Có lẽ là anh sẽ không làm tổn thương bọn họ, nhưng mà tôi cảm thấy chắc là anh sẽ gây bất lợi cho tôi.

” Viên Phong dựa vào cửa trước xe buýt: “Anh là cảnh sát, trước đó lúc đánh nhau với tôi, mặc dù anh không dốc hết sức, nhưng mà có một vài động tác lại không có cách nào thay đổi được, đó là động tác đánh tay không chỉ có cảnh sát hình sự mới luyện.



Không ngờ Viên Phong lại nhạy cảm như thế, “Tôi là cảnh sát thì có liên quan gì tới anh? Ngày hôm nay tôi chỉ trông chừng con giúp cho bạn của mình, đưa cô bé này đến chỗ mẹ của nó, đây mới chính là nhiệm vụ quan trọng nhất.


Bây giờ chỉ có thể hiểu rõ nhưng giả hồ đồ, có thể kéo dài một lát thì nên kéo dài một lát, chỉ cần Viên Phong còn muốn mạnh sống, thế thì lúc này sẽ không trở mặt với tôi.

“Chú ơi, chú là cảnh sát!” Ở trong xe, người hưng phấn nhất phải kể tới Y Y, xem ra là cảnh sát nhân dân trong mắt của cô bé có địa vị rất cao.

“Đồng chí cảnh sát, vậy anh nói xem bây giờ nên làm cái gì đây?” Quả nhiên là thân phận cảnh sát được sử dụng rất tốt, thái độ của Vương Xuân Phú đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy.

.


Bình Luận (0)
Comment