Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 7



“Không thể xem thường được, nếu như địa chỉ mà Hạ Gia Ý cung cấp là thật, vậy thì ở đây rất có thể là hiện trường đầu tiên mà anh trai của cô ta bị giết.

Nói cách khác, bây giờ mình đang ở trong một căn phòng đã từng xảy ra một vụ án giết người.


Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, bóng đèn lúc sáng lúc tối trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng lập lờ, tôi thoáng thấy an tâm.

“Có ai không?” Rõ ràng là đèn được mở, nhưng mà cách bày biện ở trong phòng lại mang đến cho người ta một ảo giác như đã bị bỏ chế rất lâu.


Tôi giẫm trên tấm thảm ẩm thấp và rách nát, cảm giác thì lại giống như là đang giẫm phải tóc trên máu đông.

Sàn nhà ở dưới chân phát ra âm thanh cọt kẹt, thỉnh thoảng trong lỗ hổng còn có thể nhìn thấy một hai xác chết của côn trùng không biết tên.

Bộ bàn ghế ở giữa căn phòng được khắc những dòng chữ kỳ lạ, có chỗ còn có dấu móng tay dài hằn lại, có vẻ như những người ngồi ở đó đã chịu phải một sự tra tấn cực đoan và thống khổ.

Đi vào trong cùng, bốn chữ Underworld Show được vẻ ở trên tường bằng màu sơn đỏ như máu, mới đầu cũng không có gì, nhưng mà nhìn một hồi lâu cứ cảm thấy trong những con chữ bao hàm cả sự dữ tợn và quỷ dị.

“Phẩm màu hoặc là nước sơn thông thường để lâu ngày sẽ vón thành cục rồi rơi xuống, mà màu sắc trở nên tối hơn, trong đỏ có nâu, hình như đây là đặc điểm chỉ máu mới có…”
Trên bức tường ở bên trong còn có một cánh cửa nhỏ, tìm kiếm ở bên ngoài không có kết quả, tôi tò mò đẩy cửa ra.

“Xịt” Nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, tôi hít một ngụm khí lạnh, thân thể cứng lại ở cửa.

Trong căn phòng không tính là quá lớn lại có đặt một cái bàn thờ màu đen dài khoảng 2 m, ở một bên bàn có ba người ngồi đó.

Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, giống như người dẫn chương trình mà tôi đã nghĩ trước đó, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ lạ đó là ba người bọn họ đều đeo mặt nạ giấy, thoạt nhìn cứ như là ba con búp bê giấy.


“Anh đến đây để phỏng vấn?” Người ở chính giữa giống như là robot, giật giật ngẩng đầu lên, giọng nói bị ép trầm xuống như thể đang mở một chiếc hộp gỉ sắt.

“Đúng vậy, tôi đến đây phỏng vấn.

” Không thể đoán ra chi tiết từ ba người trước mặt, nói không chừng đây chính là hung thủ đã giết chết anh của Hạ Gia Ý, tôi nhất định phải giữ tỉnh táo trước mặt một tên sát nhân máu lạnh như thế.

“Tôi vô tình nhìn thấy tờ quảng cáo của quý công ty, cảm thấy vô cùng hứng thú với Underworld Show của các người.

Trong thời đại internet, tôi tin tưởng rằng chỉ có sáng tạo cái mới, tìm kiếm sự khác biệt thì mới có thể thành công, cho nên tôi muốn đầu quân cho công ty các người.

” Tùy cơ ứng biến, cho lừa xuống núi, vì để tăng thêm sức thuyết phục, tôi đặt tờ giấy nhăn nhăn nhúm nhúm trên cái bàn thờ màu đen.

“Cảm thấy hứng thú à?” Ba người nhìn nhau, không biết có phải là ảo giác của tôi không nữa, hình như là cái mặt nạ giấy ở trên mặt của bọn họ lộ ra một nụ cười không rét mà run.

“Anh có thể tìm tới nơi này, cũng coi như là có duyên, nhưng mà streamer của Underworld Show không phải là chuyện mà người sống có thể làm.

” Hai tay người đàn ông đeo mặt nạ chống cằm: “Tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề được không?”

“Có thể có thể.

” Tôi mặt không đổi sắc, mấy năm trước bị học viện cảnh sát đuổi học, tôi đã cầm sơ yếu lý lịch chạy hết tất cả các bộ phận nhân sự trong các công ty lớn ở Giang Thành, tôi đã tổng kết được kinh nghiệm của mình thông qua các cuộc phỏng vấn, tôi cũng đã tìm được đáp án để trả lời các câu hỏi mà bọn họ thường hỏi.

Mang theo sự tự tin của mình, tôi mỉm cười gật đầu: “Anh cứ hỏi đi.


“Tên.


“Cao Lãng.

”.


Bình Luận (0)
Comment