Phong Lưu Chân Tiên

Chương 104

Cánh cửa lớn mở ra, ba người vội lách mình qua một bên. Một làn khói nóng khủng khiếp mang theo mùi thuốc nổ nồng nặc tràn ra. Hơn 10 phút sau, khói nóng đã tản ra gần hết, ba người mới từ từ tiến vào.

Trong phòng bao phủ một màn khói mỏng, trên tường có nhiều chỗ bị lõm vào. Thậm chí một vài nơi có dấu hiệu tan chảy. Dương Thiên lúc này đang ôm lấy Đình Đình, an ủi nàng:

- Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta không có tổn hại gì a.

Đình Đình mặt vẫn cúi sát vào ngực Dương Thiên, tuy không bị ảnh hưởng gì từ vụ nổ nhưng nàng vẫn bị kinh hãi gần chết. Thấy ba người bước vào, Dương Thiên khóe miệng lại mỉm cười, sát ý lại lần nữa phóng ra:

- Các ngươi đến đây để chịu chết hay sao. Rất tốt, nếu các ngươi bỏ trốn, ta còn chưa biết phải tìm các ngươi ở đâu đây.

Ba người hoảng sợ đến mức tột cùng, bọn hắn không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt. Nhiều bom như vậy mà Dương Thiên không bị chút vết thương nào, thậm chí ngay cả Đình Đình bên cạnh hắn quần áo cũng không hề có một vết bẩn. Tu Chân giả Kim Đan kỳ cường đại đến trình độ như vậy sao?

Ba người muốn quay người bỏ chạy nhưng phát hiện không thể nào nhấc chân lên được. Mãnh Lôi vẻ mặt phẫn nộ cùng hoảng sợ nhìn về phía Dương Thiên:

- Dương Thiên, làm người phải biết chừa đường lùi. Nếu không cũng đừng trách ta độc ác.

- Vậy sao. Nói cho ngươi biết một việc, những kẻ đắc tội ta đều nói câu đó. Bọn hắn hiện tại đều đang ở dưới địa ngục chờ đầu thai rồi.

Dương Thiên nói xong, nâng ngón tay lên, 3 cái hỏa cầu nhỏ hiện lên. Hỏa cầu nhỏ như vậy, tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể làm được, nhưng lại khiến bọn hắn cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng. Mãnh Lôi tuyệt vọng gào to:

- Dương Thiên, là ngươi ép ta.

Dứt lời, từ trong miệng hắn phát ra những âm thanh lạ, dường như là một loại ngôn ngữ đặc biệt nào đó. Dương Thiên có chút tò mò, liền dừng tay lại để nhìn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì. Lúc này Đình Đình đột nhiên cử động, hai tay ôm lấy cổ Dương Thiên, hôn vào môi hắn.

Biến cố này quá bất ngờ, Dương Thiên cũng không đẩy nàng ra. Đang lúc hắn đang thoải mái tận hưởng, một sinh vật kì lạ theo cổ họng nàng tiến vào cơ thể hắn. Đình Đình lập tức đẩy hắn ra rồi lùi nhanh lại về phía sau.

Dương Thiên nhìn qua Đình Đình khuôn mặt lạnh băng đứng ở một góc rồi lại nhìn Mãnh Lôi:

- Đây chính là con bài bí mật của ngươi?

Ba người Mãnh Lôi không còn bị sát khí đè nén, đứng dậy đắc ý nhìn Dương Thiên:

- Cảm giác bị Thực Thiên Cổ cắn xé cơ thể hẳn là không dễ chịu. Nó trên bảng Cổ độc có thể xếp vị trí thứ 3 a. Tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng nếu để nó xâm nhập vào cơ thể, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng có chỉ có thể nuốt hận mà chết.

Dương Thiên giả vờ đau đớn, cố gắng bước lại ngồi lên cái ghế còn lại trong phòng, vẻ mặt tái nhợt nhìn Mãnh Lôi:

- Thì ra đây là kế hoạch của ngươi. Trước khi ta chết, có thể kể rõ cho ta được nhắm mắt hay không.

Mãnh Lôi nghe Dương Thiên cầu xin, vẻ đắc ý càng đậm. Kim Đan kỳ là đỉnh cao của thế giới này. Nhưng bây giờ, một tên Kim Đan kỳ sắp chết đang phải cầu xin hắn.

- Giết được một tu sĩ Kim Đan kỳ như ngươi quả là một chuyện đáng mừng. Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, cũng không ngại nói cho ngươi biết.

- Từ lần Thanh Vũ ám sát Diệp Vấn Thiên thất bại trở về, bọn ta đã nghi ngờ có chuyện bất ổn. Với thực lực của nàng, nhiệm vụ này nói là thập tử vô sinh cũng không sai. Ngươi nghĩ rằng với thực lực của Thiên Sát, nàng đột phá Trúc Cơ kỳ thì có thể trốn thoát hay sao?

- Không sai, nàng đã bị bọn ta bắt giữ. Sau đó bằng biện pháp đặc biệt từ chỗ của nàng lấy được thông tin về ngươi. Bọn ta đã vô cùng hoảng sợ, không ngờ địa vị của ngươi tại Ám tổ lại cao như vậy, rất có thể là đệ tử chân truyền của mấy vị Hội trưởng.

- Nhưng nếu đã lỡ đắc tội với ngươi, bọn ta biết mình cũng không còn đường lùi. Vậy thì chỉ còn cách trừ khử ngươi. Bọn ta đã thay đổi một đoạn ký ức của Thanh Vũ, sau đó thả nàng trở về tìm ngươi, tìm mọi cách dẫn ngươi đến đây.

“Thay đổi ký ức”, nghe xong 4 từ này, trong lòng Dương Thiên nổi lên một loại tư vị khó hiểu. Hắn sống yên bình quá lâu, đến những pháp thuật cấp thấp như vậy cũng đã quên mất. Thật sự rất bất cẩn.

Mãnh Lôi dừng lại một chút, cảm nhận sự khó chịu của Dương Thiên rồi mới nói tiếp.

- Dựa theo sự cung kính của Diệp Vấn Thiên đối với ngươi. Bọn ta đoán ngươi hẳn phải là Kim Đan kỳ cao thủ, cao thủ như vậy bọn ta dù dốc toàn lực cũng không đối phó nổi. Vì vậy, bọn ta chỉ có thể sử dụng đến nàng.

Mãnh Lôi vừa nói, vừa chỉ tay về phía Đình Đình. Dương Thiên ánh mắt bi thương nhìn qua nàng, hắn và nàng cuối cùng vẫn là kẻ thù của nhau.

- Nàng là người của các ngươi?

- Đúng mà cũng không đúng. Nàng được bọn ta nhận về nuôi từ nhỏ để bồi dưỡng sát thủ. Nhưng bản tính của nàng thiện lương, không thích hợp. Trong môi trường huấn luyện khắc nghiệt, trong con người nàng đã xuất hiện một nhân cách khác. Nhờ có nhân cách này mà nàng mới sống sót qua cuộc huấn luyện.

- Ý người là nàng bị chứng đa nhân cách sao?

- Có thể nói là như vậy.

Dương Thiên hai mắt sáng lên, thì ra là như vậy. Nàng không có lừa dối ta. Mãnh Lôi lại tiếp tục:

- Thanh Vũ cùng Đình Đình đều được bọn ta sắp xếp để gặp ngươi. Để chắc chắn ngươi không có sự đề phòng với nàng, bọn ta đã che dấu nhân cách tà ác kia, để cho ngươi gặp phải nhân cách lương thiện của nàng.

- Bọn ta còn tiến hành thôi miên nàng, khiến cho nàng yêu ngươi say đắm. Dựa theo tính cách của ngươi, hẳn sẽ không từ chối.

Nghe đến đây, Dương Thiên chỉ cười trừ:

- Xem ra các người cũng đã điều tra về ta rất kĩ.

- Địch nhân đáng sợ như vậy, bọn ta có thể không cẩn thận sao. Mọi việc phía sau đó ngươi đều đã biết, như vậy có thể an tâm chết đi rồi chứ.

- Khoan đã, nàng là người của các ngươi. Khi nãy các ngươi nhốt chung ta và nàng lại, không sợ nàng cũng bị nổ chết sao.

Mãnh Lôi nhíu mày, hắn cảm thấy lo lắng, tại sao lâu như vậy Dương Thiên vẫn chưa bị Thực Thiên Cổ giết chết. Hắn nãy giờ là cố ý câu giờ, nếu Dương Thiên trước khi chết liều mạng phản kích, ba người bọn họ rất có thể phải nằm xuống theo.

- Nàng được bọn ta nuôi lớn từ nhỏ, vì bọn ta mà chết thì có gì là sai. Nếu hai ngươi cùng chết thì không thể tốt hơn. Nếu chỉ có nàng chết, đại biểu cho việc ngươi thân cũng đã bị trọng thương, không thể cứu được nàng, khi đó bọn ta liên thủ chẳng lẽ còn không tiêu diệt được ngươi. Còn trường hợp hai ngươi đều qua khỏi, Thực Thiên Cổ là con bài cuối cùng.

- Các ngươi chuẩn bị rất chu đáo a. Nhưng không biết các ngươi có để ý đến một chuyện hay không?

Ba người nhìn nhau rồi lắc đầu, Mãnh Lôi cho là Dương Thiên chỉ đang cố hù dọa bọn hắn:

- Có chuyện gì?

Dương Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên, khuôn mặt trở lại bình thường, nhìn bọn họ với vẻ trêu tức:

- Các ngươi không cảm thấy kì lạ, vì sao Thực Thiên Cổ vào trong cơ thể ta lâu như vậy mà ta vẫn chưa chết?

Ba người thấy cảnh trước mặt liền kinh hãi muốn chết, Mãnh Lôi khóe miệng run rẩy:

- Chẳng lẽ Thực Thiên Cổ không có tác dụng với ngươi.

Không trả lời bọn hắn, Dương Thiên mở miệng phun ra một con côn trùng hình dạng kinh khủng, trên người có đến 3 cái miệng nằm ở vị trí khác nhau. Dùng một quả thủy cầu để rửa miệng, Dương Thiên lắc đầu:

- Thực sự rất bẩn a. Được rồi, hiện tại các ngươi có thể chết.

Mãnh Lôi đột nhiên hét to:

- Đình Đình, ra tay.

Đình Đình vốn vẫn đứng im ở một góc, hai tay đột nhiên xuất hiện hai cây tiểu đao, lao thẳng về phía Dương Thiên. Ba người Mãnh Lôi cũng không để ý đến nàng, vội vàng xoay người bỏ chạy. Đình Đình chỉ là một phàm nhân, có thể tranh thủ được bao nhiêu thời gian cho bọn hắn?

Dương Thiên ngón tay búng nhẹ, một đạo khí màu xanh bay thẳng đến giữa trán Đình Đình rồi biến mất. Hai thanh tiểu đao trên tay rơi xuống, Dương Thiên lập tức tiến lại đỡ nàng. Lần nữa đưa tay lên, 3 tiểu hỏa cầu hướng về phía bên ngoài phóng ra. Rất nhanh, bên ngoài truyền đến những tiếng kêu gào thảm thiết.

Dương Thiên không lập tức giết chết mà muốn bọn hắn chịu đựng đau khổ trước khi chết. Coi như thay NlRQ3n7 Đình Đình trả lợi một ít lợi tức.

Nhìn Đình Đình ngất xỉu trong lòng hắn, Dương Thiên liền dựng lên một đạo kết giới. Hắn muốn chữa bệnh cho nàng.
Bình Luận (0)
Comment