Phong Lưu Chân Tiên

Chương 220

Mở miệng ngáp dài một cái, Dương Thiên từ trên giường nhảy xuống, bước ra mở cửa:

- Tiểu Khiết, không phải 7 giờ bữa tiệc mới bắt đầu sao. Ngươi cần gì phải vội vã như vậy.

Bạch Khiết chạy ra phía sau lưng Dương Thiên, dùng hai tay đẩy hắn đi ra cửa, vừa đi vừa nói:

- Ta muốn mua cho ngươi vài bộ đồ. Ngươi nhất định phải xuất hiện thật lộng lẫy, chứng minh những gì ta nói là đúng.

Trong lòng Dương Thiên nổi lên dự cảm không ổn:

- Ngươi đã nói gì với bọn hắn?

Đã đến nước này, Bạch Khiết cũng không tiếp tục dấu giếm:

- Ta nói với bọn hắn ngươi chính là Bạch Mã hoàng tử của thời hiện đại, ăn mặc đồ vest trắng, lái một chiếc xe hơi đắt tiền màu trắng. Ngươi yên tâm, xe ta đã hỏi mượn của cha, hắn đã đồng ý. Chỉ còn thiếu một bộ vest trắng nữa là phù hợp.

Mặt Dương Thiên so với ăn ớt còn khó coi hơn. Tuy trên người hắn mặc toàn hàng hiệu đắt tiền, nhưng tất cả đều có vẻ khá bình thường. Dương Thiên thích mặc những loại đồ rộng rãi thoải mái, mặc vest thực sự rất gò bó khó chịu.

- Tiểu Khiết, ngươi có thể thay đổi chủ ý hay không, ta cảm thấy đồ vest thì có hơi…

Bạch Khiết dừng lại, giọng nói đáng thương:

- Dương Thiên, hiếm khi nào ngươi mới cùng ta đi chơi, không thể chiều ta một lần sao?

Biết Bạch Khiết đang diễn kịch, bất quá hắn cũng không tiện lật tẩy, đành cắn răng nói:

- Được rồi, chiều theo ý của ngươi. Nhưng ta nói trước, nhất định phải chọn cho ta một bộ thật rộng rãi, thoải mái.

Thấy Dương Thiên đồng ý, Bạch Khiết vui mừng đến nhảy lên, vỗ tay nói:

- Yên tâm, ta đã thay ngươi đặt hàng, chắc chắn sẽ rất hợp với ngươi.

Dương Thiên hơi ngạc nhiên:

- Ngươi biết số đo của ta?

- Đoán.

Một chữ này lại khiến cảm giác bất an lần nữa nổi lên trong lòng hắn.

Nhân loại qua bao nhiêu năm tồn tại và phát triển đã đưa ra một định lý không cần phải chứng minh: “Lời nói của nữ nhân không đáng tin”. Điều này một lần nữa đặc biệt chính xác đối với Dương Thiên, hiện giờ hắn đang bị bó chặt trong một bộ đồ vest, chiếc áo sơ mi bên trong ôm chặt lấy cơ thể, di chuyển khó khăn. Bạch Khiết thì đang đứng gần đó, khiếu nại với chủ tiệm:

- Ta đã dặn dò kĩ các ngươi phải may đúng số đo, tại sao lại thành ra thế này?

- Chúng ta đã làm đúng theo yêu cầu, nếu quý khách không tin thì có thể tự mình kiểm tra.

- Hừ, cần gì phải kiểm tra, bạn trai ta mặc không vừa, chắc chắn là do các ngươi may sai kích cỡ.

Chủ tiệm vẫn bình tĩnh, đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp loại khách hàng không chịu nói lý như Bạch Khiết:

- Vậy ta sẽ mời bạn trai của quý khách lại đây, cởi bộ đồ ra để nhân viên đo thử ngay trước mặt quý khách.

Dương Thiên thay đồ ra, mặc lại bộ đồ cũ khiến hắn rất thoải mái. Lúc này Dương Thiên mới chú ý đến Bạch Khiết vẻ mặt đang tức giận, tiến lại hỏi:

- Có chuyện gì?

- Ta nói bọn họ may sai số đo ta đã đưa, bọn họ lại nói là do lỗi của ta. Đồ mặc chật như vậy, chắc chắn là do bọn họ may sai.

Dương Thiên im lặng không nói gì, hắn biết tính cách của Bạch Khiết, là một đại tiểu thư con nhà giàu đanh đá, kiêu ngạo. Vẻ dịu dàng đáng yêu kia chỉ dành riêng cho hắn mà thôi.

Chuyện này hắn quyết định đứng ở vị trí trung gian, ai đúng ai sai sẽ sớm rõ ràng. Nhân viên mang bộ đồ Dương Thiên vừa mặc ra, dùng thước đo lại ngay trước mặt Bạch Khiết. 8mFEuyd Sau đó chủ tiệm đưa tờ giấy do chính tay Bạch Khiết ghi chú lại trước đây cho nàng:

- Quý khách xem kĩ lại, bọn ta đã may đúng theo yêu cầu ghi trên tờ giấy này.

Bạch Khiết cầm tờ giấy trên tay, gương mặt ngượng ngùng nói:

- Ta đã quan sát rất kĩ, tại sao có thể tính sai được.

Dương Thiên bật cười:

- Chỉ dựa vào quan sát, tính toán sai là chuyện bình thường. Bộ đồ này chúng ta vẫn sẽ trả tiền, nếu ngươi muốn thì cứ mang về nhà làm kỉ niệm.

Đã đến nước này, Bạch Khiết đành nghe theo lời Dương Thiên. Tốn thêm gần nửa tiếng đồng hồ, Dương Thiên cuối cùng chọn được một chiếc áo sơ mi trắng mặc khá thoải mái. Thanh toán tiền xong, Bạch Khiết vội vã hối hắn lái xe đi đến nơi tổ chức buổi tiệc.

Bạn của Bạch Khiết đa số thuộc tầng lớp bình dân, trong nhà không có nhiều tiền. Vì vậy hầu hết các cuộc ăn chơi đều là do nàng bỏ tiền ra chi trả. Việc này khiến Dương Thiên cảm thấy hơi khó chịu:

- Tiểu Khiết, người làm vậy bọn hắn sẽ chỉ chơi với ngươi vì tiền. Nếu như đến một ngày ngươi không còn tiền nữa, bọn hắn sẽ bỏ mặc ngươi.

Bạch Khiết nhìn ra cửa sổ xe, vẻ mặt trầm xuống:

- Ta biết, bọn hắn đi chơi với ta, gọi ta là Bạch Khiết tỷ cũng chỉ để ta thay bọn hắn trả tiền. Nhưng nếu không làm vậy ta thật không biết làm cách nào để có bạn.

Dương Thiên khó hiểu hỏi:

- Ngươi xinh đẹp như vậy, sao lại lo lắng không tìm được bạn?

- Là lỗi của ta. Ngày xưa, khi vừa mới vào trường, ta cùng hai người bạn nhà giàu khác luôn đi chung với nhau, khinh thường những bạn không có tiền trong lớp. Vì vậy bọn hắn cũng từ đó mà chán ghét ta, tìm mọi biện pháp để cách ly ba người bọn ta. Sau đó hai người bạn kia đi du học, để lại ta bơ vơ một mình. Nếu không dùng tiền, những người bạn trong lớp đến giờ có lẽ còn chưa thèm nhìn mặt ta.

Miệng Dương Thiên há ra, định nói cái gì nhưng lại thôi. Chuyện này ban đầu là lỗi của nàng, không trách những người kia được. Đợi một lúc sau, Dương Thiên mới lên tiếng:

- Chờ ngươi học xong cấp 3, lên đại học sẽ có nhiều bạn mới. Không cần phải tiếp tục dùng tiên mua lấy loại tình bạn giả tạo này.

Bạch Khiết quay lại nhìn Dương Thiên, mỉm cười rồi tựa đầu vào vai hắn. Khung cảnh đang rất lãng mạn thì Dương Thiên đột ngột thắng xe lại, có chút xấu hổ nói:

- Hình như đã đến nơi rồi.

Bạch Khiết tỏ vẻ không quan tâm:

- Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta cứ ngồi yên thế này thêm một lúc nữa đi.

Dương Thiên thở dài ra một hơi, có lẽ bản tính đanh đá của nàng chỉ là để che đậy sự yếu đuối và cô đơn trong lòng. Hai người ngồi yên lặng gần 30 phút, Bạch Khiết mới nhìn đồng hồ, hoảng hốt kêu lên:

- A, Dương Thiên, sao ngươi không nhắc nhở ta. Đã hơn 7 giờ rồi.

Dương Thiên bật cười:

- Khi nãy thấy ngươi đang “so deep”, ta không nỡ phá hỏng a.

Bạch Khiết đánh nhẹ vào vai hắn:

- Ngươi còn dám trêu chọc ta, đã trễ giờ, chúng ta mau vào trong thôi.

Nơi tổ chức bữa tiệc làn này Bạch Khiết chọn là một nhà hàng nhỏ nằm ven con sông chảy qua kinh thành. Nhà hàng này không lớn, chỉ cao hai tầng. Bài trí bên trong khá đơn giản, gồm những chiếc bàn gỗ nhỏ cùng ghế đơn. Lên đến lầu hai, Dương Thiên trong thấy một đám học sinh đang xếp nhiều chiếc bàn lại với nhau, tụ tập ngồi ngay cạnh cửa sổ nhìn thẳng ra con sông.

Thấy Bạch Khiết đến, lập tức có hai ba người chạy ra đón nàng:

- Bạch Khiết tỷ, ngươi bình thường đến rất sớm, sao hôm nay lại đến muộn, nhất định phải phạt a.

- Đúng vậy, lát nữa ngươi phải uống với mỗi người một ly để tạ lỗi.

Bạch Khiết tươi cười:

- Được, lát nữa ta cùng các ngươi uống thỏa thích.

Một người chợt để ý đến Dương Thiên đang đứng phía sau, chạy lại trước mặt hắn, nhìn ngắm như đang đánh giá một món hàng hóa:

- Bạch Khiết tỷ, đây chính là Bạch Mã hoàng tử, tài năng hơn người, đẹp trai phong độ, không gì không làm được mà người vẫn hay kể đúng không. Rất đẹp trai a.

Nghe được lời nói của nữ sinh kia, lại có thêm vài nữ sinh chạy đến vây quanh Dương Thiên, trầm trồ suýt xoa:

- Quả thực rất đẹp trai a, nhưng không biết có lợi hại như những gì Bạch Khiết tỷ nói hay không?

- Đẹp trai là đủ rồi, cần gì biết hắn có lợi hại hay không.

- Hừ, lại một cái hoa si, đẹp trai thì sao chứ, có thể mài ra ăn hay sao?

- Đương nhiên có thể, ngươi không biết trai bao cấp cao bây giờ rất giàu sao?

Dương Thiên mặt đen lại, cố nén cảm xúc muốn đánh người. Những người này đều là bạn của Bạch Khiết, tuổi còn nhỏ, hơn nữa đều là nữ nhân. Nếu là một tên nam nhân lạ mặt nào đó, Dương Thiên đã sớm cho hắn đi gặp tổ tiên.

Bạch Khiết đứng ở một bên, nghe được những lời này cũng vô cùng tức giận:

- Là ai vừa nói ra câu đó, mau bước ra đây cho ta.

Cả đám nữ sinh đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, liếc mắt nhìn nhau. Bạch Khiết gằn giọng:

- Ta nói lại lần nữa, ai vừa nói thì mau bước ra đây.
Bình Luận (0)
Comment