Phong Lưu Chân Tiên

Chương 277

Hắn mà Dương Thiên đang nói đến ở đây là ai?

Lùi lại hơn ngàn năm trước, khi Huyết Đồng bị kẻ thù đánh trọng thương, phải dùng một kiếm chém đứt Tu Chân Giới, mang theo mảnh vỡ của nó bay đến đây. Thực Thi Thụ lúc đó chỉ mới là một hạt giống. Huyết Đồng trong quá trình trị thương, không cẩn thận làm rơi một giọt máu vào hạt Thực Thi Thụ này. Do năng lực thiên bẩm, hạt giống Thực Thi Thụ hút toàn bộ giọt máu này vào trong, từ từ luyện hóa, cuối cùng sản sinh biến dị.

Huyết Thần trong quá trình vơ vét mọi tài nguyên của Tu Chân giới vô tình tìm được thứ này. Đáng tiếc hắn còn chưa kịp gieo trồng thì đã bị cường giả Thiên Sơn Thánh Phong vây công, hạt giống từ E2KHRUC tay Huyết Thần được truyền lại cho các đời môn chủ Ma môn, mà hiện nay chính là Liễu Hạc để hắn dùng thứ này xây dựng thế lực. Liễu Hạc bị bốn đại thế lực còn lại áp chế, đau khổ thời gian, vốn không có tâm sức để phát triển thế lực khác. Sự xuất hiện của Mạc Cương khiến hắn xuất hiện một ý tưởng mới.

Liễu Hạc giao lại hạt giống Thực Thi Thụ biến dị cho Mạc Cương, để hắn luyện hóa nó, dùng để mở ra một thế lực mới. Sau khi Thực Thi Thụ được gieo trồng, nó không ngừng luyện hóa tinh hoa ẩn chứa trong giọt máu của Huyết Đồng, linh trí dần được sản sinh. Bề ngoài nó, cắn nuốt huyết nhục tu sĩ để tạo ra linh khí, bên trong ngấm ngầm luyện hóa tinh huyết. Tu vị của Thực Thi Thụ đã sớm đột phá Nguyên Anh kỳ, đồng thời nhận được một phần nhỏ tri thức của thế giới bên ngoài. Nhưng để tránh bị Mạc Cương nghi ngờ, nó vẫn một mực che dấu. Cho đến hôm nay, khi Mạc Cương dùng toàn bộ sức mạnh để giúp nó hóa hình, cộng thêm sự trợ giúp của Dương Thiên, Thực Thi Thụ đã thành công bước vào Phân Thần kỳ.

Nguyên nhân khiến Thực Thi Thụ có thể đột phá rào cản pháp tắc để đột phá cũng rất đơn giản, mấu chốt chính là giọt máu của Huyết Đồng. Năng lượng ẩn chứa bên trong đủ để giúp Thực Thi Thụ chống lại pháp tắc chi lực, đột phá thành công.

Lý do mà Dương Thiên quyết định giết chết nó cũng chính là ở điểm này. Khí tức Huyết Đồng con lưu lại trên người Thực Thi Thụ khiến Dương Thiên rất khó chịu. Tên kia đã giết cả nhà hắn, đem linh hồn của họ luyện hóa thành năng lượng, hoàn toàn tan biến. Khiến cho Dương Thiên dù đã đột phá Chân Tiên cảnh cũng không thể tiến vào Luân Hồi tìm kiếm được.

Huyết Thần còn sống đến giờ là vì 3 nguyên nhân. Thứ nhất, Dương Thiên không muốn tham dự tranh đấu của thế giới này. Thứ hai, hắn chưa từng gặp Huyết Thần lần nào. Thứ ba, Huyết Thần là dành cho Vương Vận, hắn đã hứa sẽ để tên kia cho nàng xử trí.

Thực Thi Thụ thì khác, lúc này nó chỉ còn con đường chết. Nghe được lời nói của Dương Thiên, vẻ tuyệt vọng trong mắt Thực Thi Thụ ngày càng đậm:

- Đại nhân, ngươi nói hắn là ai.

- Là kẻ mà ta muốn phanh thay trăm ngàn lần để hả giận.

Thực Thi Thụ hoảng hốt, vội phủ nhận:

- Ngài chắc chắn đã nhầm lẫn, ta vẫn luôn ở tại đảo Altas này, làm sao có cơ hội gặp gỡ kẻ thù của ngài.

Dương Thiên lắc đầu:

- Không thể nhầm được, cái “hương vị” này, cả ngàn năm qua ta vẫn chưa quên được. Hình như ngươi đã luyện hóa một giọt máu của hắn, nhờ đó vượt qua lực lượng pháp tắc, bước vào Phân Thần kỳ. Nhưng mà, kết cục của ngươi cũng được định sẵn vì nó.

Thực Thi Thụ cuối cùng đã hiểu ra, Dương Thiên vì cái gì mà nhất định phải giết nó. Chống cự là vô ích, bỏ chạy cũng không được, vậy thì chỉ còn một con đường…

Hai mắt Thực Thi Thụ hiện lên sát khí mãnh liệt, khí tức trên người nó bạo động. Đảo Altas cùng Thất Tinh Đảo cũng bị cổ khí tức này làm rung chuyển. Thực Thi Thụ gần như phát điên:

- Dương Thiên, ngươi đã muốn giết chết ta, vậy thì hãy cùng nhau xuống địa ngục làm bạn đi. Ta sẽ…

Thực Thi Thụ chưa nói hết câu đã khựng lại, cơ thể cứng ngắc. Gian nan nhìn xuống cái lỗ máu hình tròn đường kính gần nửa mét trước ngực. Hỏa cầu sau khi đốt cháy Thực Thi Thụ cũng không dừng lại mà lao thẳng xuống biển. Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, nước biển bốc hơi với một tốc độ chóng mặt để lại hơi nước mù mịt bảo phủ cả tám hòn đảo. Chờ hơi nước tan đi, một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy xuất hiện, nước biển đang từ khắp nơi tràn vào, mãi vẫn chưa lấp đầy được. Thực Thi Thụ hai mắt trợn to, nằm trên mặt đất, Hỏa linh lực đang không ngừng thiêu cháy chút sinh cơ còn sót lại của hắn.

Dương Thiên thu hồi Phá Thiên, nhàn nhạt nói:

- Mạng sống của ngươi là do ta quyết định, muốn tự bạo, không có cửa đâu.

Thực Thi Thụ thu hết hơi tàn, từng chữ từng chữ đứt quản:

- Ta, ta… không… cam, cam… lòng.

Hắn nói dứt câu thì hai mắt nhắm lại, tuyệt khí bỏ mình, hiện hình thành một gốc cây khô. Hỏa linh lực tiếp tục thiêu đốt, mãi đến khi thân xác hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.

Dương Thiên đừng từ trên cao nhìn xuống đảo Altas cùng Thất Tinh Đảo. Tuy vị trí hỏa cầu rơi xuống cách nơi này khá xa, nhưng xung lực vẫn phá hủy hơn phân nửa 8 hòn đảo, trong đó có 2 có hai hòn đảo hoàn toàn bị xóa sổ.

- Thất sách, là do ta khống chế không tốt lực lượng a. Lần này trở về nhất định phải bổ sung thêm tính năng này cho Phá Thiên.

- Có bao nhiều người trong gia tộc của Irena bị vụ nổ giết chết đây. Mặc kệ, ta cứ giả vờ như không biết gì là được.

Tính toán xong phương án nói dối, Dương Thiên liền bay trở lại Phi Linh Chu. Món pháp bảo cao cấp này có đặc tính cách âm, người ở bên trong không nghe được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Dương Thiên vừa hiện thân bên trong Phi Linh Chu đã bị bốn người bao vây. Irena là người lo lắng nhất:

- Dương Thiên đại ca, mọi chuyện thế nào rồi?

- Yên tâm đi, mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta mau trở về thôi.

- Vậy còn những người trong gia tộc của ta.

- Đại chiến khó tránh khỏi thương vong, ta đã cố gắng hạn chế thiệt hại xuống mức thấp nhất. Tuy có vài người thiệt mạng nhưng đại đa số đều đã trốn thoát thành công. Bọn hắn tu vị đều từ Trúc Cơ kỳ trở lên, hẳn là không có vấn đề gì.

Irena nghe nói có vài người thiệt mạng, vẻ lo lắng trên mặt càng đậm:

- Liệu cha mẹ của ta có ở trong những người đó hay không? Ta phải đi tìm họ.

Thấy Irena muốn rời khỏi Phi Linh Chu tìm kiếm, Dương Thiên liền ngăn nàng lại, lựa lời an ủi:

- Dưới kia chỉ còn lại một đống đổ nát, ngươi có muốn tìm cũng không được. Chỉ bằng ngươi trở về nhà, nếu bọn họ còn sống nhất định sẽ tìm đến ngươi.

Vừa nói, Dương Thiên đánh mắt với Hạo ca, ra hiệu cho hắn nói đỡ vài lời. Hạo cả hiểu ý, vội chạy tới ôm lấy Irena:

- Dương thiếu nói rất đúng, bọn họ là người tốt chắc chắn sẽ có quý nhân phù trợ, tai qua nạn khỏi. Ta tin bọn họ sẽ sớm tìm gặp chúng ta.

Mã Mãnh cùng Mã Đạt tiếp lời:

- Đúng vậy. Chúng ta mau trở về đi, nói không chừng khi ngươi trở về, bọn họ đã sớm đợi sẵn ở nhà.

Irena hai mắt sáng lên, nắm lấy tay Hạo ca:

- A Hạo, bọn họ nói có thật không, cha mẹ đang đợi ta ở nhà.

Hạo ca gật đầu liên tục:

- Đương nhiên là thật.

- Vậy chúng ta phải mau chóng trở về a.

Dương Thiên thở dài một hơi, hắn biết Irena chỉ đang tìm một cái cớ để tự an ủi mình mà thôi. Nữ nhân này quá đơn thuần, không thích hợp tham dự vào Tu Chân giới đen tối.

- Mọi chuyện đã giải quyết xong, nên quay về thôi. Mã Mãnh, Mã Đạt, hai người các ngươi điều khiển Phi Linh Chu trở về đi.

- Tuân lệnh Dương thiếu.

Hai người đồng thanh hô lên rồi chậm rãi đi ra ngoài. Trải qua những biến động vừa rồi, bọn họ đã không còn quá mặn mà với việc điều khiển món phi hành pháp bảo này nữa. Qua cơn sóng gió sẽ khiến con người trưởng thành hơn. Hai người bọn họ tuổi tác tuy đã cao nhưng đặt ở Tu Chân giới chỉ tính là người mới, còn cần phải rèn luyện rất nhiều.

Phi Linh Chu được khởi động, lóe sáng rồi biến mất khỏi nơi này. Hơn 10 phút sau, một tia sáng màu đen từ chân trời phóng đến. Tia sáng vụt tắt, hiện nguyên hình là một nam nhân áo đen. Hắn nhìn khung cảnh đổ nát, giọng nói run rẩy:

- Đã muộn rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment