Phong Lưu Chân Tiên

Chương 294

Theo tiếng nói của Dương Thiên, đốm lửa cuối cùng chạm vào người Tiêu Viễn. Trong thoáng chốc, nét mặt hắn giãn ra, dường như đã được giải thoát. Vẫn như cũ, không có bất kỳ âm thanh nào, Tiêu Viễn yên lặng biến thành một đám tro tàn, bị Dương Thiên phẩy tay phủi đi.

Vốn định giải quyết bọn chúng, không ngờ kết quả lại thành ra thế này. Thế sự vô thường a. Dương Thiên cảm thán trong vài giây liền rời khỏi, trở về phong Vip số 9.

Lăng Nhã Kỳ thấy Dương Thiên trở về liền lên tiếng trách móc:

- Dương Thiên, ngươi đi vệ sinh ở sao Hỏa hay sao?

- Có chút chuyện ngoài ý muốn, không phải là vẫn chưa bắt đầu sao?

Kim Tinh đại sư đang đứng ngay chính giữa sàn đấu giá phát biểu. Hắn là một người cao gầy, gương mặt bình thường, đáng chú ý là hai mắt lộ ra tinh quang, thu hút ánh nhìn của người khác. Dương Thiên đánh giá người này trong chốc lát rồi lẩm bẩm:

- Sơ bộ thức tỉnh, tên này cũng tính là may mắn a.

Sơ bộ thức tỉnh hay còn gọi là Bán Thức, đó là trường hợp tộc nhân Tam Nhãn Tộc đánh thức được một phần đệ tam nhãn, khai phá một chút năng lực từ đó. Nếu là tại Tam Nhãn Tộc, những người sơ bộ thức tỉnh được xem là xui xẻo. Sau khi sơ bộ thức tỉnh, khả năng hoàn toàn thức tỉnh của họ gần như là con số 0. Trừ phi có kỳ trân dị bảo hỗ trợ, bằng không cả đời cũng chỉ có thể làm người bình thường.

Dương Thiên nói Kim Tinh đại sư may mắn là vì hắn chỉ mới sơ bộ thức tỉnh. Nếu là hoàn toàn thức tỉnh, chắc chắn sẽ giống như Tiêu Viễn, chết trong đau đớn. Tộc nhân Tam Nhãn Tộc mỗi khi thức tỉnh đều cần có trưởng bối bên cạnh hộ pháp, phối hợp với vài loại linh dược đặc biệt mới mong thành công.

Dựa theo danh tiếng về Kim Tinh đại sư, tên này hẳn đã sơ bộ thức tỉnh một loại phụ trợ thần nhãn. Nhờ đó có được năng lực giám định siêu việt phàm nhân. Hiểu rõ một chuyện, Dương Thiên lười biếng ngã ra ghế, cầm lấy ly rượu đặt bên cạnh, từ từ nhâm nhi thưởng thức.

Sau phần giới thiệu về những khó khăn trong quá trình tìm kiếm bảo vật cùng quảng bá thương hiệu, cuối cùng cũng đến phần mà mọi người chờ mong nhất: Đấu giá. Kim Tinh đại sư lùi lại vài bước, trên sân khấu lập tức mở ra một cái hố lớn. Từ bên dưới, một chiếc hộp lớn được trang trí rực rỡ chậm rồi trồi lên. Kim Tinh đại sư phất tay, chiếc hộp tự động mở ra thành từng mảnh, để lộ một con rồng màu xanh tím được điêu khắc bằng ngọc rất đẹp.

- Phỉ Thúy Thần Long, được làm từ một khối cực phẩm Tử Phỉ Thúy rất lớn. Để tạo nên tác phẩm này, hơn 30 vị nghệ nhân hàng đầu thế giới đã tiêu tốn gần một năm trời mới hoàn thành. Trên giá đỡ có chữ kí của từng người do đích thân bọn họ khắc lên.

- Phỉ Thúy Thần Long, dài 1,8 mét, cao 0,7 mét, nặng 613 kg, dùng kính phóng to vẫn không phát hiện bất kỳ tì vết nhỏ nhặt nào. Hoàn toàn từ một khối cực phẩm ngọc Tử Phỉ Thúy nguyên vẹn tạo thành. Được chính ta tự mình kiểm chứng.

- Giá khởi điểm 500 triệu USD, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 5 triệu USD. Mời mọi người bắt đầu ra giá.

Toàn trường lập tức sôi lên, Tử Phỉ Thúy, loại cực phẩm ngọc này vô cùng hiếm có, tương truyền mang lại may mắn cho chủ sở hữu. Một viên nhỏ bằng bàn tay đã có giá trị khổng lồ. Đằng này lại là một khối lớn, lại do những vị nghệ nhân hàng đầu điêu khắc, Kim Tinh đại sự tự mình kiểm định. Dùng giá 500 triệu USD quả thực vẫn còn thấp. Bất quá mọi người ở đây đều hiểu được, đây chỉ là giá khởi điểm, giá bán ra sẽ vượt qua con số này nhiều lần. Từng âm thành hưng phấn thét giá:

- 530 triệu.

- 550 triệu.

- 600 triệu.



Dương Thiên ở trên phòng Vip, há miệng ngáp dài. Thứ này cũng tính là quý hiếm? Chỉ cần vào trong Phi Linh Chu của hắn, tùy tiện chọn một món bảo vật bài trí, giá trị cũng sẽ vượt qua con Phi Thúy Thần Long kia hàng ngàn lần. Không nói đâu xa, chiếc vòng mà Hạo ca dùng để tặng Irena, theo Dương Thiên định giá, ít nhất cũng vài chục tỉ USD.

Dương Thiên không hứng thú không có nghĩa là Lăng Nhã Kỳ cũng vậy. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào bức tượng rồng phía dưới, tràn đầy vẻ thích thú khiến Dương Thiên không nhịn được hỏi:

- Ngươi muốn nó?

Lăng Nhã Kỳ đang mải mê ngắm nhìn, trả lời theo quán tính:

- Đúng vậy. Cha ta rất ưa thích những bức tượng làm từ ngọc, đặc biệt là loại Tử Phỉ Thúy này. Ta cũng bị ảnh hưởng từ sở thích của hắn. Đáng tiếc, loại ngọc này quá đắt, cha ta chỉ có một viên nhỏ đính trên chiếc nhẫn của hắn. Ta đã hỏi mượn nhiều lần nhưng hắn nhất quyết không cho. A…

Chợt nhận ra mình đã nói hơi nhiều, Lăng Nhã Kỳ vội ngậm miệng lại. Dương Thiên có hơi bất mãn:

- Chiếc vòng tay lần trước ta tặng cho ngươi không phải cũng được làm từ ngọc quý sao?

Lăng Nhã Kỳ có chút e ngại:

- Ta đã đưa chiếc vòng đó cho cha ta xem. Hắn cùng một vị đại sư chuyên về ngọc tốn cả một ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận: Không xác định. Cha ta cho rằng thứ này chỉ là loại mặt hàng bán ở vỉa hè, vốn không phải ngọc quý gì, nhất quyết không cho ta đeo, sợ gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng. Vì vậy ta đánh mang theo nó bên người.

Vừa nói, Lăng Nhã Kỳ vừa lấy từ trong người ra chiếc vòng tay Dương Thiên đã tặng nàng. Gương mặt Dương Thiên so với đáy nồi còn đen hơn. Ngọc giả? Hàng vỉa hè? Đây chính là siêu cấp pháp bảo a. So với nó, cái gì Tử Phỉ Thúy, Thần Long đều là rác rưởi.

Dương Thiên cố giữ bình tỉnh:

- Nhã Kỳ, ngươi nói xem. Ta tốt xấu gì cũng tính là kẻ có tiền, chẳng lẽ lại mua tặng ngươi hàng vỉa hè?

Lăng Nhã Kỳ rất tin tưởng cha mình, nàng dùng ánh mắt thông cảm nhìn Dương Thiên:

- Ta biết, ngươi đừng nghĩ nhiều, thật ra hàng vỉa hè cũng có thứ tốt.

Lời an ủi của Lăng Nhã Kỳ càng khiến Dương Thiên khó chịu hơn. Hắn trầm giọng nói:

- Nhã Kỳ, so với chiếc vòng tay này, con Phỉ Thúy Thần Long kia rác rưởi cũng không phải. Về phần tại sao cha ngươi không xác định được chất liệu của nó, đơn giản là vì hắn chưa đủ hiểu biết mà thôi.

Dương Thiên dùng từ "chưa đủ hiểu biết" thay cho "chưa đủ trình độ", dù sao đây cũng là cha của Lăng Nhã Kỳ, cần phải cho hắn chút mặt mũi. Lăng Nhã Kỳ lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ tập trung vào ý chính trong câu nói của Dương Thiên:

- Những gì ngươi QvlnIA0 nói đều là thật? Chiếc vòng này thực sự rất quý?

- Ngươi thử nghĩ xem, đến những chiếc thẻ Vip kia ta còn chướng mắt vứt đi. Chiếc vòng tay này lại khiến ta xem trọng, ngươi nói xem nó có quý hay không?

Câu nói của Dương Thiên khiến Lăng Nhã Kỳ bừng tỉnh. Đúng vậy a, dựa vào địa vị của Dương Thiên, chắc chắn sẽ không sử dụng loại hàng rẻ tiền kia. Để minh chứng cho sự tin tưởng của mình, Lăng Nhã Kỳ liền đeo vòng ngọc lên tay, hướng Dương Thiên cười một cái.

Tâm trạng Dương Thiên khá hơn một chút, hắn nhìn về bức tượng Phỉ Thúy Thần Long kia, nhàn nhạt nói:

- Ngươi có muốn bức tượng kia hay không?

- Không muốn.

Lăng Nhã Kỳ dứt khoát từ chối, nàng rất sợ Dương Thiên nghĩ mình là loại nữ nhân hám tiền. Dương Thiên bật cười:

- Ánh mắt của ngươi đã bán đứng chính mình a. Thích thì cứ nói ra, chỉ là một bức tượng bằng ngọc, ta cũng không thiếu tiền a.

Lúc này, giá của Phỉ Thúy Thần Long đã bị đám nhà giàu kia đẩy đến hơn 1 tỉ USD, đủ thấy được sức hút mãnh liệt của loại Tử Phỉ Thúy này. Dương Thiên đưa miệng lại gần chiếc Micro được gắn trên ghế:

- 1,5 tỉ.

Âm thanh vừa phát ra lập tức vang vọng khắp cả phòng đấu giá, toàn trường im lặng. Bọn hắn rất nhanh nhận ra được âm thanh này là từ phòng Vip phát ra. Người trong phòng Vip đã ra giá, ai dám cùng hắn tranh?

Không ai bảo ai, tất cả đồng loạt thoái lui, không tiếp tục ra giá. Kim Tinh đại sư ngẩn ra trong giây lát rồi nở nụ cười khổ. Mức giá này thấp hơn nhiều so với dự kiến của hắn, nhưng nếu một vị đại nhân đã có lời, chịu lỗ một chút thì có làm sao. Chỉ cần tạo được thiện cảm với người này, đáng giá a.

Mang theo suy nghĩ này, Kim Tinh đại sự trực tiếp bỏ qua thủ tục, thông báo:

- Pho tượng Phỉ Thúy Thần Long này thuộc về vị khách ở phòng Vip số 9.

Không cần hô to 3 lần, không một ai lên tiếng phản đối. Đây chính là đặc quyền của phòng Vip, cũng là lý do mà rất nhiều người muốn dùng mọi giá để có được chiếc vé này.
Bình Luận (0)
Comment