Phong Lưu Chân Tiên

Chương 299

- Chết rồi?

Dương Thiên gật đầu:

- Đúng vậy. Trước giờ ta đã từng nói sai chuyện gì hay chưa?

Nghe Dương Thiên khẳng định, bốn người vừa mừng vừa sợ, vui mừng vì tính mạng của mình vẫn được an toàn, sợ hãi vì nghe được cái chết của vị đại năng kia. Long Ẩn nói:

- Dương Thiên, vị đại năng kia thực sự đã chết sao? Một kẻ mạnh như hắn làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được.

Dương Thiên tỏ vẻ khinh thường nói:

- Rất mạnh? Kẻ mạnh hơn hắn ngoài kia còn nhiều lắm. Không nói đâu xa, nếu hắn thực sự mạnh đã không bị truy sát đến mức phải chạy đến nơi hẻo lánh này.

Dương Thiên dùng từ “hẻo lánh” để nói đến trái đất không phải vì dân cư ở đây ít ỏi mà là vì nó nằm cách trung tâm vũ trụ khá xa. Từ nơi này đi đến một cái hạ vị diện Tu Chân Giới gần nhất cũng mất không ít thời gian. Việc này cũng có lý do riêng của nó, trái đất vốn thuộc về văn minh khoa học kĩ thuật vị diện, nếu đặt ở chỗ kia, nói không chừng đã bị đám Ngoại Vực xâm chiếm.

Còn về cái chết của Huyết Đồng, chính Dương Thiên là người đã tận tay giết hắn, dùng U Hỏa Luyện Hồn trăm ngày, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa, không có cơ hội tiến nhập luân hồi. Huyết Đồng đã chết không sai, nhưng việc đó không có nghĩa là nguy hiểm hoàn toàn biến mất. Dương Thiên tin chắc rằng, dựa vào sự cố chấp của đám Thần Sư nhất tộc kia, ngàn năm trôi qua bọn hắn vẫn không ngừng tìm kiếm vương giả của bọn chúng. Một con Bách Biến Thần Sư, tương lai có thể đạt đến Hoàn Vũ Cảnh, thậm chí Bán Tiên, tiềm năng vô hạn. Chỉ cần thành công, nó sẽ dẫn dắt Thần Sư tộc tiến lên, xưng bá tại Tiên Giới.

Nếu những gì Dương Thiên suy nghĩ là đúng, khoảng khắc Bách Biến Thần Sư cất tiếng gầm chào đời, đám tộc nhân của Thần Sư nhất tộc đã cảm ứng được. Có năng lực đuổi giết Huyết Đồng, tu vị chắc chắn phải từ Thánh Thể Cảnh trở lên, thậm chí không phải một người. Những chuyện này Dương Thiên sẽ không nói ra, vì có nói cũng vô dụng, chỉ làm cho bốn tên trước mắt càng thêm hoảng sợ mà thôi. Đối với bọn hắn mà nói, Nguyên Anh đã là cao không thể chạm đến, nói gì đến những cảnh giới vốn chỉ tồn tại ở Tiên Giới kia.

Trong bốn người, Âu Phong luôn là kẻ suy nghĩ thấu đáo nhất, hắn nhìn ra trong câu nói của Dương Thiên có điểm kỳ là:

- Dương Thiên, dường như ngươi đối với những thứ “bên ngoài” kia cũng có hiểu biết nhất định.

Dương Thiên bình thản nói:

- Chuyện này không liên quan đến ngươi.

- Tốt rồi, mọi chuyện đã xong, ta cũng nên trở về.

Bốn người tuy còn nhiều nghi vấn nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi. Bạch Dạ nhân cơ hội thể hiện sự hiếu khách:

- Hiếm khi nào mới có dịp, nơi này có rất nhiều địa danh du lịch nổi tiếng, ta…

- Không cần, các ngươi đi đến đâu chỉ mang theo phiền phức đến đó. Hơn nữa, không phải trận chiến với Ma môn đang ngày càng đến gần rồi sao?

Bạch Dạ thở dài:

- Gần đây Ma môn có những động thái rất lạ, ta cũng không biết là tốt hay xấu.

- Lạ?

- Phải. Ma môn đột nhiên thu nhỏ phạm vi hoạt động, thậm chí còn vứt bỏ quản lý ở một số quốc gia cỡ nhỏ. Giống như bọn hắn đang yếu thế phải co cụm phòng thủ. Việc này rất kỳ lạ, bốn người bọn ta có mặt ở đây cũng một phần là vì bàn bạc chuyện này.

Âu Phong tiếp lời:

- Chuyện này ta cũng đã bẩm báo lên cho Từ sư thúc. Hắn nói Ma môn chắc chắn đang bí mật thực hiện một kế hoạch nào đó nên muốn đích thân đến đây một chuyến.

Dương Thiên phẩy tay:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, các ngươi không cần phải nói hết ra. Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến ta.

- Dương…

- Dừng, đừng làm những việc vô ích. Từ đầu ta đã nói, ta sẽ không nhún tay vào vũng nước đục này. Còn có, các ngươi mau đưa hắn đi chữa trị đi.

Dương Thiên nhìn về phía gia chủ Nam Cung gia nói một câu sau đó liền đi ra cửa. Bốn người nhìn nhau lắc đầu, xem ra muốn mượn sức của Dương Thiên là chuyện không thể nào.



Ra khỏi phòng, Dương Thiên rất nhanh tìm đến chỗ Lăng Nhã Kỳ. Lúc này, Lăng Nhã Kỳ đã ngồi sẵn trong một chiếc xe hơi rất sang trọng có biển số màu xanh. Thấy Dương Thiên xuất hiện, nàng liền vẩy tay:

- Dương Thiên, ở chỗ này.

Đi lại gần chiếc xe, Dương Thiên có điểm tò mò hỏi:

- Chiếc xe này ở đâu ra?

- Mỗi vị khách tham gia buổi đấu giá đều sẽ được tặng một chiếc xe. Chúng ta có vé Vip, đương nhiên có đãi ngộ cao hơn. Theo như thông tin trên bảng giới thiệu, chiếc xe này trị giá hơn 2 triệu USD a.

Dương Thiên nhún vai:

- Tặng phẩm đính kèm mà thôi. Bức tượng bằng ngọc kia đâu?

- Ta đã để lại địa chỉ, nó sẽ được nhân viên tổ chức đấu giá chuyển đến tận nơi. Ây, đừng nói nhiều nữa, những người khác đã về hết, chúng ta cũng mau đi thôi.

- Được.

Dương Thiên lên xe, ngồi ngay vị trí tay lái phụ. Chờ hắn ổn định chỗ ngồi xong, Lăng Nhã Kỳ liền bấm cái nút màu đỏ gần tay lái. Lập tức, một đoàn xe quân sự gần đó đi ra, trước sau trái phải bao vây hai người vào giữa. Dương Thiên méo mặt:

- Có cần phải chuẩn bị kĩ càng như vậy không?

Lăng Nhã Kỳ đã sớm biết trước, rất thoải mái nói:

- Đây cũng là đặc quyền riêng của Vip.

Theo đoàn xe quân sự hộ tống, hai người rời khỏi căn cứ quân sự. Mãi đến khi gần vào đến khu vực nội thành, tất cả mới rời đi. Lăng Nhã Kỳ từ đó tiếp tục lái xe về nhà. Vừa vào đến phòng khách, nàng liền không nhịn được hỏi:

- Dương Thiên, tảng đá kia đến cùng là thứ gì, tại sao đám người kia không tiếc mọi giá cũng phải có được nó. Còn có, tại sao chủ nhân của nó lại đồng ý bán nó cho ngươi. Còn…

Bị một loại các câu hỏi tại sao của Lăng Nhã Kỳ bao vây, Dương Thiên bất đắc dĩ nói:

- Nhã Kỳ, RPzvjZk chuyện này kể ra rất dài dòng.

Lăng Nhã Kỳ trả lời:

- Ta có rất nhiều thời gian.

Dương Thiên vội kiếm một cái cớ để lấp liếm:

- Bây giờ cũng đã gần 2 giờ sáng, có gì để mai hẳn nói. Yên tâm đi, ta còn ở lại đây một thời gian dài, người cần gì phải vội vả.

Lăng Nhã Kỳ nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Vậy để mai hẳn nói. Àiii, tảng đá đó thật khiến người ta tò mò a.

- Ngươi nên ngủ sớm đi. Ta nghe nói nữ nhân thức khuya sẽ có nếp nhăn.

Lăng Nhã Kỳ trợn mặt:

- Ngươi chê ta xấu xí?

Nữ nhân là một sinh vật kỳ lạ, luôn thích suy diễn rồi giận dỗi vô cớ. Dương Thiên đã sớm có chuẩn bị đối với những tình huống như thế này:

- Ách, nào có. Nhã Kỳ của ta lúc nào cũng xinh đẹp a. Kẻ nào dám nói ngươi xấu, ta sẽ một đao giết chết hắn.

- Hừ, ngươi lúc nào cũng chỉ biết đòi chém giết người khác. Đúng rồi, khi nãy ngươi có gặp Tiêu Viễn hay không? Ta đã hỏi vài người nhưng không có ai nhìn thấy hắn.

Dương Thiên nhún vai:

- Ta cho hắn một tấm vé Vip, ai biết hắn đã tận dụng những quyền lợi đó như thế nào.

Mặt của Lăng Nhã Kỳ có hơi đỏ lên:

- Ý của ngươi là loại "phục vụ" đặc biệt kia?

Dương Thiên giả vờ ngây thơ:

- Phục vụ đặc biệt là gì? Ngươi có thể giải thích cho ta hiểu rõ được không?

Mặt Lăng Nhã Kỳ đỏ bừng, đây là Dương Thiên cố ý trêu chọc nàng. Một thiếu nữ như nàng làm sao có thể nói ra loại chuyện đó được.

- Không để ý đến ngươi nữa.

Lăng Nhã Kỳ thẹn quá hóa giận, quay người đi thẳng vào phòng, hoàn toàn quên mất chuyện về Tiêu Viễn. Dương Thiên thầm thở ra một hơi, hắn đã cho Tiêu Viễn tan biến khỏi thế giới này. Một ngôi sao nổi tiếng mất tích vài ngày tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của giới báo chí, Lăng Nhã Kỳ chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn. Bất quá đó là chuyện của vài ngày sau, lúc đó Dương Thiên thà chết không nhận, Lăng Nhã Kỳ cũng không có cách nào "hỏi tội" hắn.

Chờ Lăng Nhã Kỳ vào phòng, Dương Thiên mới lặng lẽ đi ra ngoài. Con người hắn không thích phiền phức, nhưng nếu có thì phải giải quyết dứt điểm trong thời gian nhanh nhất. Nếu đám người của Thần Sư nhất tộc kia sớm muộn cũng tìm đến, thay vì ngồi một chỗ đợi, chi bằng cứ đến gặp bọn hắn một lần cho xong.

Rời khỏi nhà của Lăng Nhã Kỳ, thân hình Dương Thiên lập tức biến mất, xuất hiện bên ngoài trái đất. Trên tay Dương Thiên là một chấm máu rất nhỏ, lúc nắm lấy Tiểu Sư hắn đã âm thầm lấy đi. Chấm máu dưới sự điều khiển của Dương Thiên dần to ra, cuối cùng biến thành một con sư tử bé bằng lòng bàn tay. Tiểu sư tử ngẩn đầu lên trời gầm một tiếng rồi hướng về phía hư không vô tận phóng đi.
Bình Luận (0)
Comment