Phong Lưu Chân Tiên

Chương 302

Một cái vẩy kiếm nhẹ quá đi Bản Mệnh Tuyệt Kỹ, đối thủ cường hãn đến bậc này, bọn hắn không hề có chút cơ may chiến thắng nào. Nghe được lời gọi của Độc Hoạt Xà Thần Sư, Kim Ngư Thần Sư rất nhanh bừng tỉnh. Nó không nói hai lời xoay người phóng đi.

Dương Thiên một mình đứng giữa không trung, cảm thấy có chút cô đơn. Hắn đưa tay về phía trước, nắm lại:

- Trở về.

Hai con Thần Sư đang lao nhanh đột nhiên dừng lại, cả người cứng ngắc, giống như bị đóng băng. Dương Thiên khẽ động ngón tay, cả hai lập tức thu nhỏ lại vừa bằng lòng bàn tay, xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Lúc này, có thể nhìn thấy rõ sự kinh hoàng còn đọng lại trong mắt bọn hắn. Dương Thiên lấy ra một thanh dao nhỏ trong Không Gian Trữ Vật, chưa kịp ra tay thì đã cảm nhận được từng đợt dư chấn nhẹ.

Một trận Không Gian Phong Bạo mang theo uy thế hủy thiên diệt địa hướng về phía hắn thổi đến. Pháp Diệt trên tay Dương Thiên lại vung nhẹ một cái, Không Gian Phong Bạo kinh khủng kia lập tức bị đánh tan. Từ trong hư không truyền đến một âm thanh ồm ồm:

- Mau dừng tay.

Dương Thiên thoải mái cất tiểu đao đi, nhìn hai con Thần Sư, mỉm cười:

- Đồng bọn của các ngươi đến kịp lúc, hơn nữa còn rất đông. Tuy vậy, ta vẫn phải nói cho các ngươi biết, dù là con sư tử già kia đến đây, ta cũng muốn lột lấy bộ da trên lưng hắn về trải giường.

Hai con Thần Sư bị Dương Thiên trói buộc, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào, chỉ giữ nguyên bộ dạng sợ hãi, bị hắn ném qua một bên. Không bao lâu sao, một chiếc thuyền khổng lồ phá không lướt đến. Từ trên thuyền, gần 20 thân ảnh nhảy xuống, bao vây lấy Dương Thiên vào giữa, khí thế hùng hổ như muốn lập tức giết chết hắn.

Dương Thiên nhìn đám người này, bật cười nói:

- Xem ra con sư tử già kia rất xem trọng Tiểu Sư. Hai mươi tên Thánh Thể kỳ, một tên Hoàn Vũ kỳ. Đội hình này tại Tiên Giới cũng tính là cường đại a.

Tên Hoàn Vũ kỳ đầu lĩnh bước ra, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Dương Thiên:

- Không biết đạo hữu là ai, tại sao lại vô cớ ra tay với người của Thần Sư nhất tộc bọn ta.

Dương Thiên hừ lạnh:

- Cái gì mà vô cớ ra tay, rõ ràng là bọn hắn động thủ với ta trước. Không tin ngươi có thể hỏi hai người bọn hắn.

Dương Thiên điểm nhẹ một cái, Định Thân Thuật trên cơ thể hai người liền biến mất. Cả hai dùng tốc độ tối đa bay lại chỗ tên Hoàn Vũ kỳ kia, một chân quỳ xuống, bẩm báo:

- Cự Lực đại nhân, hắn chính là kẻ đã cướp đi Vương. Chúng ta muốn ra tay đoạt lại, đáng tiếc không phải đối thủ, còn bị bắt giữ. Xin đại nhân trách phạt.

Cự Lực Thần Sư lắc đầu:

- Các ngươi vốn không có lỗi gì, đây không phải là người mà các ngươi có năng lực đối phó. Lui ra phía sau đi.

- Tuân lệnh.

Kim Ngư Thần Sư cùng Độc Hoạt Xà Thần Sư trở về hàng ngũ, trong lòng thầm thở ra một hơi. Luật lệ của Thần Sư nhất tộc rất nghiêm khắc, kẻ phạm tội sẽ bị trừng trị. Bọn hắn vừa sử dụng Bản Mệnh Tuyệt Kỹ, Kim Ngư Thần Sư còn đáng thương hơn, Thánh Thể vỡ nát. Nếu phải nhận thêm Thần Sư nhất tộc hình phạt, không biết đến năm tháng nào mới có thể khôi phục được.

Cự Lực Thần Sư biết Dương Thiên rất mạnh, chỉ tùy tiện một kiếm đã phá tan Không Gian Phong Bạo của hắn. Đối phó với người này, hắn thực sự không nắm chắc phần thắng. Nhìn về phía Thần Sư nhất tộc, tuy bọn hắn người đông thế mạnh nhưng chỉ là để trưng bày mà thôi. Hoàn Vũ kỳ đại năng chiến đấu, cao cấp linh lực giao phong, Thánh Thể kỳ có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Trong khi Cự Lực Thần Sư còn do dự không biết làm thế nào cho đúng, Dương Thiên đã lên tiếng:

- Ta sẽ không đưa Tiểu Sư cho các ngươi. Trở về nói với con sư tử già Thiên Vương kia, ta sẽ thay hắn chăm sóc Tiểu Sư.

Dương Thiên nói xong liền xoay người, ý định rời đi. Cự Lực Thần Sư vội hét to:

- Dừng lại.

Không gian phía trước mặt Dương Thiên lập tức cô đặc lại, giống như một bức tường vô hình ngăn cản hắn bước quá. Dương Thiên liếc nhìn Cự Lực Thần Sư, giọng nói băng lãnh:

- Ngươi muốn chết?

- Bắt Vương, xúc phạm Thiên Vương đại nhân, giữa chúng ta đã không còn gì để nói.

Dương Thiên che miệng ngáp dài:

- Dài dòng như vậy làm gì. Muốn chiến thì mau ra tay đi. Chỗ của ta bây giờ đang là nửa đêm, ta còn phải về ngủ a.

- Ngươi…

Cự Lực Thần Sư nén giận, ra lệnh cho thuộc hạ:

- Các ngươi mau rời khỏi đây, càng xa càng tốt.

Những tộc nhân kia vội phản đối:

- Không được, đại nhân, đại địch trước mặt, bọn ta sao có thể bỏ một mình ngài ở lại.

Cự Lực Thần Sư tức giận mắng:

- Ngu ngốc, Hoàn Vũ kỳ giao chiến, đám Thánh Thể kỳ các ngươi ở lại thì có tác dụng gì, còn không mau cút đi cho ta.

Không có ai dám phản đối, nguyên nhân một phần là do e sợ Cự Lực Thần Sư. Phần còn lại chính là vì hắn nói không sai, Hoàn Vũ giao chiến, uy thế bậc đó, bọn hắn chỉ cần dính chút đạn lạc cũng sẽ hồn bay phách tán, nói gì đến trợ giúp.

- Tuân lệnh.

Hai mươi tên tộc nhân Thần Sư nhất tộc lên thuyền phóng đi. Dương Thiên cũng không ngăn cản bọn hắn. Đối với hắn. lông sư tử để làm ấm giường một tấm là đủ rồi, nhiều thêm nữa sẽ mang tiếng sát sinh động vật quý hiếm, không được tốt cho lắm.

Thái độ thờ ơ của Dương Thiên càng khiến Cự Lực tức giận. Man Lực cuồng cuộng tỏa ra bao bọc lấy thân thể hắn, cảm tưởng như một cái giơ tay nhấc chân có thể khiến thiên băng địa liệt.

Đạt đến Hoàn Vũ kỳ, Thánh Thể và bản thể đã hợp nhất làm một, thành lĩnh ngộ, luyện hóa cao cấp linh lực. Chiến đấu ở bất kỳ hình dạng nào cũng có thể phát ra chiến lực mạnh nhất. Cự Lực Thần Sư, trời sinh lực lượng khủng bố. Bước vào Hoàn Vũ kỳ, nó tu luyện chính là Man Lực.

Man Chi Thể của Sở Từ chính là loại này, nếu hắn thành công đạt đến Hoàn Vũ kỳ, so với tên Cự Lực Thần Sư này cũng sẽ không thua kém bao nhiêu. Nhưng đó cũng là nếu mà thôi, vô số thế giới, trời sinh Thần Thể không đến một ngàn cũng được vài trăm, nhưng có mấy người đạt đến Hoàn Vũ kỳ?

Trong khi Dương Thiên còn đang suy tư, công kích của Cự Lực Thần Sư đã đến. Một quyền ảnh to lớn không nhìn thấy điểm đầu và điểm cuối từ trên không đập thẳng vào người Dương Thiên. Loại công kích này thuần túy là lực lượng cơ thể ngưng tụ mà thành, uy lực vô cùng. Một quyền nện xuống, một tiếng nổ kinh khủng vang lên. Vùng không gian nơi Dương Thiên và quyền đầu va chạm trực tiếp tan vỡ. Hố đen xuất hiện, không ngừng hút tất cả mọi thứ xung quanh vào trong. Pháp tắc liên tục tiến hành tu bổ không gian, nhưng cứ bồi đắp được một phần liền bị lực lượng tán ra phá nát.

Dương Thiên đứng tại nơi không gian đổ vỡ, phủi nhẹ i4Y3xcb chút bụi dính trên vai, bất mãn nói:

- Ngươi dù sao cũng là Hoàn Vũ kỳ đại năng, tại sao một chút lịch sự cũng không có. Trước khi ra tay phải hét lên một tiếng cho đối thủ biết, có hiểu hay không?

Cự Lực không quan tâm Dương Thiên là giả vờ ngu hay thật sự ngu ngốc. Một quyền chứa đựng tám phần lực lượng của hắn lại bị Dương Thiên dùng thân thể ngạnh khán. Không những tên kia không bị thương chút nào, đến quần áo của hắn cũng chỉ bị một vết bẩn nhỏ. Lẽ nào…

Trong truyền thuyết, có rất nhiều vị đại năng chán ghét cuộc sống tại Tiên Giới. Bọn hắn đình chỉ tu hành, ngao du trong thiên địa, tìm đến những vị diện hẻo lánh, sống một cuộc sống bình thường. Không nói đâu xa, trong Thần Sư nhất tộc cũng có một vị Thiên Vương lựa chọn như vậy.

Nghĩ đến truyền thuyết kia, da đầu của Cự Lực Thần Sư có chút tê cứng. Nếu tên nhân loại trước mặt này cũng nằm trong số những đại năng ưa thích ngao du thiên địa kia, vậy thì không thể dùng lẽ thường để đánh giá hắn. Vốn nghĩ rằng tại nơi hẻo lánh này, xuất hiện một tên Hoàn Vũ sơ kỳ đã là chuyện rất kỳ lạ. Hiện tại…

Chợt nhớ đến lúc này Dương Thiên có gọi Thiên Vương đại nhân là sư tử già, thái độ rất coi thường. Chẳng lẽ hắn và Thiên Vương đại nhân là nhân vật cùng tầng thứ?

Đủ loại suy luận hiện ra trong đầu khiến Cự Lực Thần Sư run rẩy, không dám tiếp tục động thủ. Thấy đối phương mất đi chiến ý, Dương Thiên cũng lười đùa giỡn cùng hắn. Phá Thiên một lần nữa xuất hiện, Dương Thiên bình thản nói:

- Ngươi đánh ta một quyền, vậy để ta trả lại ngươi một súng. Yên tâm, súng này ta sẽ khống chế lực lượng thật tốt, có tiếp được hay không phải xem tạo hóa của ngươi.
Bình Luận (0)
Comment