Phong Lưu Chân Tiên

Chương 376

Biển lửa tan đi, phần lớn yêu cầm đã bị đốt thành tro bụi. Một số nhỏ còn sống sót cũng trong tình trạng dở sống dở chết, rơi rụng khắp nơi. Lửa trên người bọn chúng bén vào cây cối gần đó, khiến cả khu vực bắt đầu bùng cháy. Đúng lúc đó, một con yêu cầm rất lớn, hai cánh dang rộng, trên trán có một nhúm lông ngũ sắc xuất hiện. Nó há to miệng phun ra một vầng ngũ sắc hào quang, đem đám chết hoàn toàn dập tắt.

Dương Thiên nheo mắt, trầm giọng:

- Không nghĩ tới nơi này là có một con yêu cầm ẩn chứa huyết mạch Khổng Tước. Đáng tiếc huyết mạch lực quá mức yếu ớt, không thể tiến xa được, nhưng làm thực phẩm lại khá phù hợp.

Con yêu cầm này tu vị đã đạt đến cảnh giới Giả Đan, cộng thêm huyết mạch khổng tước nên cũng có được linh trí nhất định. Nghe Dương Thiên nói muốn làm thịt nó, yêu cần cực kỳ tức giận, miệng há to, một dải sáng ngũ sắc phóng về phía Dương Thiên.

Vẻ mặt Dương Thiên không hề có chút biến hóa, nếu trước mắt là Ngũ Thải Thần Quang của Khổng Tước, hẳn quả thực không đỡ được. Nhưng loại mặt hàng kém chất lượng này, có đến nhiều hơn cũng vô dụng. Phá Thiên lại rực sáng, lần này nóng súng mở ra một trận pháp lớn. Từ bên trong, một thanh kiếm màu đen hình dạng kỳ dị hiện ra. Đây là Dương Thiên dựa vào trí nhớ của hắn mô phỏng lại Diệt Thế Kiếm, sau đó dùng Phá Thiên thi triển ra.

Tuy chỉ có vẻ bề ngoài, nhưng uy lực đã qua sự cường hóa của Phá Thiên, con yêu cầm Giả Đan kia chắc chắn không chống lại được. Trường kiếm vút bay, trong chớp mắt đã đem dải sáng ngũ sắc đánh tan. Yêu cầm hoảng hốt muốn quay đầu bỏ chạy, tiếc là đã muộn, đầu và thân nó đã sớm chia lìa. Dương Thiên dùng tốc độ tối đa nhặt lấy hai mảnh thân thể yêu cầm, sau đó nhanh chóng rời đi. Ai mà biết được lát nữa sẽ có bao nhiêu Yêu Tộc kéo đến đây. Hắn tuy tự tin vào bản thân mình nhưng cũng hiểu được, hiện tại chống lại một đám Kim Đan cùng Nguyên Anh vẫn còn quá sức.

Dương Thiên rời đi không bao lâu, một mỹ nữ đầu đội vương miện, y phục sặc sỡ hiện ra. Nàng dùng thần thức quét qua khu vực đám cháy, tức giận mắng:

- Là kẻ nào dám vào lãnh địa của ta làm loạn. Đừng để cho ta bắt được ngươi, bằng không sẽ cho ngươi nếm thử tư vị rút hồn luyện phách.

Dương Thiên vẫn chưa rời đi, hắn chỉ tìm một hang động vắng vẻ để xử lý xác con yêu cầm kia mà thôi. Dương Thiên không có ý trêu chọc nó, hắn thực sự muốn ăn con yêu cầm này. Có được huyết mạch Khổng Tước, người bình thường muốn hấp thu cần phải chắt lọc từ trong thể xác ra tinh chất. Dương Thiên thì không cần phiền phức như vậy, hắn có Chuyển Hóa Quyết của Nhược Hy, mọi thứ đi vào cơ thể sẽ tự động chuyển hóa thành linh lực, tạp chất bị bài trừ.

Đã ăn phải ăn cho ngon, Dương Thiên hao tốn không ít công sức tìm kiếm các loại nguyên liệu phối chế, dùng linh lực ngưng tụ hỏa lô, đem yêu cầm dùng những thứ kia nấu lại với nhau.

Thưởng thức hương vị thơm ngon, Dương Thiên đồng thời cảm nhận được linh lực hùng hậu thông qua Sinh Mệnh Bản Nguyên tiến vào chữa trị thương thế cho mình. Hấp thu toàn bộ yêu cầm, Dương Thiên nhắm mắt cảm nhận một chút, vẫn còn kém Kim Đan kỳ một khoảng nhỏ nữa. Dù sao đây cũng là một đại cảnh giới, chệnh lệch với Trúc Cơ kỳ rất lớn, không thể dễ dàng khôi phục như vậy.

Chuyện này mở ra cho Dương Thiên một hướng đi mới. Chuyển Hóa Quyết vô cùng thần diệu, không nhất định phải là linh dược, chỉ cần có ẩn chứa linh lực, hắn liền có thể chuyển hóa để chữa trị cho mình. Yêu Tộc đang rất hùng mạnh, số lượng yêu thú cấp cao hẳn là không ít, nếu đem bọn chúng toàn bộ làm thịt…

Ý nghĩ này khiến Dương Thiên hưng phấn, hắn quyết định tạm thời sẽ ở lại Thực Cốt Sâm Lâm một thời gian. Vừa được ăn ngon lại nâng cao tu vị, ai lại nỡ từ chối chuyện tốt như vậy.

Suốt một thời gian dài, cuộc sống của Dương Thiên diễn ra theo một quy luật. Ban ngày hắn sẽ săn bắt các loại yêu thú tu vị khá cao, tối đến bắt đầu nấu nướng và hấp thu linh lực. Dương Thiên cũng rất cẩn thận, thường xuyên thay đổi nơi cư trú. Hắn không ngốc, đương nhiên hiểu được hậu quả của chuyện mà mình đang làm. Giết đi một lượng lớn yêu thú cấp cao, những tên Yêu Vương kia chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt hắn để trả thù. Quá trình săn bắt và lẩn trốn cứ như vậy kéo dài…



Ba tháng sau, trong một cung điện khổng lồ, rất nhiều tu sĩ cấp cao của Nhân Tộc đang tập trung tại đây. Tại thượng vị có ba người đang ngồi, bọn họ là đại diện của tam đại môn phái. Đợi mọi người thảo luận được một hồi, lão giả ngồi ở vị trí chính diện mới ra hiệu cho bọn họ yên lặng:

- Các vị, lần này chúng ta mời mọi người đến đây là vì một chuyện liên hệ đến tồn vong của toàn bộ Nhân Tộc. Hi vọng các vị ra sức giúp đỡ.

Lời nói của lão giả khiến cả cung điện ồ lên. Nhân Tộc những năm gần đây tuy lép vế trước Yêu Tộc, nhưng nhờ vào vị đại nhân kia, bọn họ sống rất thoải mái. Hiện tại có chuyện gì mà lại khiến cả Nhân Tộc lâm vào nguy hiểm?

Lão giả ngừng lại một lát rồi tiếp tục:

- Các ngươi cũng biết, Nhân Tộc và Thú Tộc vốn không đội trời chung. Nhờ có vị đại nhân kia mà miễn cưỡng thỏa hiệp, nhưng hằng năm chúng ta vẫn cho đệ tử vào Thực Cốt Sâm Lâm lịch luyện, săn giết yêu thú. Thú Tộc cũng không phản đối mà nhân cơ hội này chém giết chúng ta.

- Nhưng gần đây có một kẻ thuộc Nhân Tộc tiến hành săn bắt yêu thú số lượng cực lớn. Theo thông tin ta có được, hắn đã giết gần một phần mười số lượng yêu thú từ Trúc Cơ kỳ trở lên tại Thực Cốt Sâm Lâm. Chuyện này đã khiến Yêu Tộc cực kỳ phẫn nộ.

- Mười vị Yêu Vương của Yêu Tộc đã gửi tối hậu thư, yêu cầu chúng ta trong vòng một tháng phải giao nộp tên kia, bằng không bọn chúng sẽ bất chấp mọi giá phát động chiến tranh. Lần này kẻ sai là chúng ta, với tính cách của vị đại nhân kia, chắc chắn sẽ không ra mặt giúp đỡ.

Cả cung điện trầm xuống, tình hình quả thực rất nghiêm trọng. Trong lòng bọn họ rất thán phục người kia. Trong số những người có mặt ở đây, không ít kẻ có mối thù không rất sâu với Yêu Tộc. Bọn hắn khâm phục cùng cảm kích hành động của Dương Thiên, nhưng không thể vì vậy mà tha cho hắn. Chuyện liên quan đến vận mệnh của Nhân Tộc, bọn họ căn bản không có lựa chọn.

Nếu Dương Thiên có mặt ở đây nhất định sẽ phẩy tay:

- Ta giết yêu thú không phải vì các ngươi. Các ngươi cần gì phải cảm thấy có lỗi.

Nam nhân trung niên ngồi ở vị trí bên phải lên tiếng:

- Sau khi bàn bạc, bọn ta quyết định sẽ cử tu sĩ Nhân Tộc đến phối hợp với Yêu Tộc truy bắt người này. Tên kia tung hoành tại Thực Cốt Sâm Lâm một thời gian dài như vậy mà Yêu Tộc vẫn không làm gì được hắn chứng tỏ bản lĩnh rất lớn. Vì vậy ta kiến nghị chỉ cử những người có tu vị Nguyên Anh kỳ trở lên tham gia.

- Những thế lực có mặt ở đây đều có Nguyên Anh kỳ tu sĩ tọa trấn, ta muốn các ngươi bỏ qua những lợi ích cùng bất đồng, vì sự tồn vong của Nhân Tộc mà hợp tác với Yêu Tộc một lần.

Mọi người nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ không cam lòng. Cùng Yêu Tộc giao chiến nhiều năm, số lượng tu sĩ Nhân Tộc chết trong tay Yêu Tộc đã đạt đến một con số khổng lồ. Nói bọn hắn bỏ là bỏ được hay sao?

Nam nhân trung niên tức giận mắng:

- Các ngươi còn NnvFUfH do dự cái gì. Chẳng lẽ đợi đến lúc Yêu Tộc tấn công, đem người thân của các ngươi giết hết đến lúc đó mới chịu tỉnh ngộ ra sao. Yêu Tộc hiện tại mạnh hơn Nhân Tộc rất nhiều, thứ bọn hắn cần chính là một cái cớ để vị đại nhân kia không thể xen vào. Tên ngu ngốc kia lại cho bọn hắn cơ hội làm vậy.

Câu mắng của hắn đã cảnh tỉnh tất cả những người có mặt ở đây. Đúng vậy, nếu ngươi chết, thù hận có ý nghĩa gì? Dẫn đầu mọi thế lực lần lượt đứng lên:

- Bọn ta đồng ý tham gia.

Ba người tại thượng vị gật đầu mỉm cười:

- Tốt lắm, trong vòng một tuần, các ngươi tập hợp tu sĩ Nguyên Anh kỳ của môn phái mình đến đây, chúng ta sẽ tiến về Thực Cốt Sâm Lâm. Đây là kỳ hạn mà mười vị Yêu Vương đưa ra, nhất định không được chậm trễ.
Bình Luận (0)
Comment