Phong Lưu Chân Tiên

Chương 413

Thanh niên nhìn về nơi phát ra âm thanh rồi cười nói:

- Ồ, ngươi chính là Cực Đạo Chân Nhân, thái thượng trưởng lão của Cực Linh Môn.

Cực Đạo Chân Nhân thấy thái độ của thanh niên thì quay mặt đi không thèm trả lời. Hắn cùng Hắc Thử Vương giao chiến không dưới mười trận, tên kia chẳng qua đang giả vờ không quên biết để vũ nhục hắn mà thôi.

Hắc Thử Vương nhìn biểu hiện của Cực Đạo Chân Nhân, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái. Không tính đến vị Phân Thần kỳ kia, Cực Đạo Chân Nhân chính là tu sĩ mạnh nhất của Nhân Tộc. Hắn là người duy nhất có thể đơn đả độc đấu với mười vị Yêu Vương, chỉ chịu thua thiệt trong tay hai vị là Khổng Tước Vương và Ám Lang Vương mà thôi. Hắc Thử Vương nhiều lần chịu thua thiệt trong tay Cực Đạo Chân Nhân, có cơ hội châm chọc tên kia hắn tất nhiên phải tận dụng.

- Ây, đừng lạnh lùng như vậy. Chúng ta cũng xem như có quen biết, ta cũng không ngại cho ngươi vài thứ.

Hắc Thử Vương lấy từ trong người ra một viên Ảnh Châu, hắn phóng ra một tia linh lực nhỏ, Ảnh Châu lập tức hiện lên những hình ảnh mà nó đã ghi lại. Khung cảnh Cực Linh Thành chỉ còn là một đống đổ nát hiện lên, YtbwR8s vô cùng thê thảm. Nhìn thấy những hình ảnh này, gương mặt Cực Đạo Chân Nhân đỏ lên, thể hiện hắn đang rất phẫn nộ.

- Là kẻ nào đã làm ra chuyện này, ta nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết.

Hắc Thử Vương giả vờ ngạc nhiên:

- Ngươi có phải là tuổi già đãng trí hay không, ta đã nói tên của hắn là Dương Thiên.

Cực Đạo Chân Nhân gần như gầm lên:

- Ta muốn biết hắn là ai, vì sao phải tiêu diệt Cực Linh Môn?

Nghe đến câu hỏi này, vẻ mặt của Hắc Thử Vương cũng trở nên trầm trọng:

- Hắn chính là kẻ đã tàn sát yêu thú tại Thực Cốt Sâm Lâm, giết chết Hổ Vương, đẩy các ngươi vào tình huống này. Hiện tại kẻ này chính là đại địch của cả Nhân Tộc lẫn Yêu Tộc.

Thiên Tâm biết tin Thiên Bảo Các cũng bị Dương Thiên phá hủy, trong lòng cũng vô cùng tức giận. Nhưng khác với Cực Đạo Chân Nhân, nàng không biểu lộ điều đó ra bên ngoài mà thản nhiên đáp:

- Nói như vậy, ngươi nên thả chúng ta ra, sau đó cùng nhau hợp sức bắt lấy tên Dương Thiên kia, để hắn trả giá về hành động mình đã gây ra.

Hắc Thử Vương nhìn Thiên Tâm như một tên ngốc:

- Các ngươi cho rằng, bọn ta vì cái chết của Hổ Vương nên mới đem các ngươi nhốt lại vào đây?

Thiên Tâm cười nhạt:

- Quả nhiên ta đoán không sai, mục đích cuối cùng của các ngươi vẫn là tiêu diệt Nhân Tộc.

- Kẻ yếu thì không nên tồn tại, chuyện này chẳng lẽ ngươi còn không hiểu rõ hay sao. Có điều, người kia quả thực rất đáng ghét, nhưng chỉ cần một thời gian nữa, bọn ta sẽ không cần sợ nàng nữa.

Sắc mặt tất cả những người ở đây đều khó coi hơn một chút. Bọn họ đều hiểu rằng, lý do chín vị Yêu Vương còn lại chưa động thủ tiêu diệt bọn họ một phần là vì sợ thương vong, phần nhiều hơn chính là e sợ vị đại năng Phân Thần kỳ kia. Nhưng theo lời của Hắc Thử Vương, dường như bọn hắn đã tìm được cách đối phó. Nếu chuyện này là thật, tính mạng của họ không còn giữ được bao lâu nữa.

Hắc Thử Vương còn đang vui vẻ hưởng thụ thì sau lưng đã vang lên âm thanh:

- Nơi này có đúng là Huyền Hoa Cốc không?

Bị giật mình, Hắc Thử Vương lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang đứng cách mình không xa thì nội tâm run lên một cái. Kẻ này có thể đến bên cạnh mà hắn lại không cảm nhận được chút nào, lỡ như bị đánh lén thì hậu quả thật khó lường.

Dương Thiên nhìn Hắc Thử Vương, phất tay:

- Sao ở đây lạ có một con chuột đen xấu xí như vậy. Mau tránh sang một bên, đừng cản trờ ta tìm người.

Hắc Thử Vương chỉ mới nghe danh Dương Thiên chứ chưa từng gặp mặt. Trong nhất thời không đoán được người trước mặt là ai, Hắc Thử Vương không hề tức giận mà tỏ ra rất thận trọng:

- Vị đạo hữu này từ xa đến, không biết là có việc gì. Ta là Hắc Thử Vương, một trong chín vị Yêu Vương.

Hắc Thử Vương cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối cùng để thử xem thái độ của người trước mặt. Đáng tiếc, Dương Thiên vẫn làm như không nghe thấy:

- Bảo ngươi tránh ra thì mau tránh ra đi, ta còn phải đi tìm người. A…

Lúc này, Dương Thiên mới để ý đến những người đang ngồi bên dưới. Hắn lướt qua Hắc Thử Vương, đến ngay góc của kết giới rồi hỏi:

- Các ngươi chính là đám tu sĩ của Nhân Tộc bị vây khốn ở Huyền Hoa Cốc?

Khoảnh khắc Dương Thiên lướt qua, hẳn cảm nhận được rõ ràng Hắc Thử Vương đã lóe lên một tia sát khí, nhưng cuối cùng lại lựa chọn không ra tay. Trong mười vị Yêu Vương trước kia, thực lực của Hắc Thử Vương xếp cuối, nhưng trí tuệ cùng tâm cảnh lại là hạng nhất, lời đồn quả nhiên không sai. Bị khinh thường đến mức đó vẫn nhẫn nhịn được, không vội tấn công khi chưa hiểu rõ đối thủ, Dương Thiên không khỏi đánh giá tên này cao thêm một bậc.

Hắc Thử Vương đứng ở một bên quan sát tình hình, thầm phát ra thông báo cho những vị Yêu Vương khác đang ở gần đây. Dương Thiên có thể đến bên cạnh mà hắn không hề phát hiện ra, chắc chắn không phải tu sĩ tầm thường, cẩn thận không bao giờ là thừa, mạng thì chỉ có một mà thôi.

Thái độ e dè của Hắc Thử Vương với Dương Thiên khiến những người bên dưới lóe lên một tia hi vọng. Cực Đạo Chân Nhân liền lên tiếng:

- Đạo hữu, đúng vậy. Ngươi hẳn là người được cử đến đây là để giải cứu chúng ta phải không?

Dương Thiên lắc đầu:

- Không, ta được người nhờ cậy đến đây cứu Các Chủ của Thiên Bảo Các. Là kẻ nào thì mau bước lên phía trước.

Thiên Tâm nghe được Dương Thiên nhắc đến mình liền đáp:

- Đạo hữu, là ai nhờ ngươi đến cứu ta?

Dương Thiên nhìn Thiên Tâm rồi gật đầu:

- Thì ra là ngươi, chính là Chu Hân Dao, nàng nhờ ta đến đây cứu ngươi. Đợi một lát, để ta giải quyết cái pháp bảo này xong sẽ đứa ngươi ra.

Dương Thiên cong tay búng ra hai tia kiếm khí đánh thẳng lên bề mặt kết giới. Một ngọn núi to lớn hiện ra, đem hai tia kiếm khí hút vào trong xong liền biến mất. Dương Thiên cau mày, nhìn qua Hắc Thử Vương:

- Tiên Thiên Linh Bảo? Đây là bảo vật của Phân Thần kỳ, các ngươi từ đâu có được nó?

Hắc Thử Vương mỉm cười:

- Đây là bí mật của Yêu Tộc, thứ lỗi ta không thể tiết lộ. Nếu ngươi vẫn muốn thử sức thì xin mời.

Dương Thiên khinh thường:

- Nghe nói vài trăm năm trước Yêu Tộc các ngươi cũng có vài vị lão tổ Phân Thần kỳ. thứ này hẳn là do bọn hắn lưu lại cho hậu bối. Bằng vào thực lực Nguyên Anh kỳ, muốn sử dụng nó sẽ hao tổn sinh mệnh. Theo ta suy đoán, cái Tiên Thiên Linh Bảo này đã được luyện chế thành linh phù, càng sử dụng nhiều thì tiêu hao càng lớn, cuối cùng hao tận linh lực mà tan biến.

Hắc Thử Vương cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Bí mật trọng yếu bị một kẻ lạ mặt dễ dàng đoán ra, tên này rốt cuộc là ai?

- A, nhìn bộ dạng của ngươi, ta hẳn là đã đoán đúng. Cũng tốt, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là thu hồi tấm linh phù này, để ta dẫn nàng rời đi. Hai là ta sẽ công kích đến khi nó tiêu hao hết linh lực. Yên tâm đi, không tốn quá nhiều thời gian đâu.

- Ngạo mạn.

Từ đằng xa bất ngờ vang lên tiếng hét to. Tiếp theo đó, hai tia sáng bay vụt tới, hiện nguyên hình thành hai nam tử đứng song song với Hắc Thử Vương. Cứu viện đã đến, trong lòng Hắc Thử Vương thầm thở ra một hơi, hắn chắp tay với hai người kia:

- Huyền Hạt, Dạ Miêu, cuối cùng các ngươi cũng đã đến.

Dạ Miêu Vương liếc qua Dương Thiên rồi châm chọc Hắc Thử Vương:

- Chỉ là một tên Nhân Tộc mà ngươi cũng phải cầu cứu đến bọn ta. Hắc Thử, ngươi dù xếp hàng cuối nhưng dù sao cũng là một trong mười vị Yêu Vương, có thể đừng nhát gan như vậy được không?

Mặt Hắc Thử Vương đã chuyển sang tím tái, nhưng do da mặt của hắn quá đen nên không nhìn thấy rõ. Quan hệ giữa Hắc Thử Vương và Dạ Miêu Vương luôn không tốt, có cơ hội sẽ lập tức công kích nhau. Huyền Hạt Vương liền lên tiếng giảng hòa:

- Kẻ địch còn đang ở trước mắt, có gì để sau hẳn nói.

Dương Thiên che miệng ngáp dài:

- Vừa này ngươi tổng cộng sử dụng bốn đạo truyền tin, hai tên còn lại khi nào mới đến a.
Bình Luận (0)
Comment