Phong Lưu Chân Tiên

Chương 485

Vốn nghĩ rằng dưới sự áp chế của Phá Thiên, Thanh Hàn sẽ dễ dàng tế luyện được Hỏa Vũ Kiếm trở thành bản mệnh pháp bảo của nàng. Không ngờ kiếm linh kia vẫn có chút không phục, cuối cùng lựa chọn ra cách dung hợp làm một với linh hồn của Thanh Hàn. Một khi dung hợp hoàn tất, Thanh Hàn và Hỏa Vũ Kiếm gần như sẽ trở thành một thể. Khi nàng sử dụng nó sẽ đạt đến sức mạnh tối đa.

Ngược lại, sau khi dung hợp, tích cách Thanh Hàn sẽ có sự biến hóa. Cụ thể như thế nào thì Dương Thiên cũng không dự đoán trước được. Đây mới là thứ khiến hắn cảm thấy khó chịu nhất. Kiếm linh đại đa số chỉ một lòng quan tâm đến kiếm đạo, nhất là những kiếm linh vừa mới hình thành chưa được bao lâu. Nói không chừng Thanh Hàn cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi điểm này.

Dương Thiên không phủ nhận, nếu trong tâm chỉ có kiếm, cộng thêm kiếm linh trợ giúp, Thanh Hàn sẽ dễ dàng lĩnh ngộ những loại kiếm đạo cao cấp hơn rất nhiều. Nhưng nếu tu luyện chỉ vì như vậy thì có ý nghĩa gì?

Trước kia Dương Thiên từng là kiếm tu, hắn hiểu được tầm quan trọng của kiếm. Nhưng Dương Thiên không vì vậy mà bỏ qua những chuyện khác. Vào lúc đó, chính là trả thù.

Bất quá, nói như thế nào, hiện tại Dương Thiên cũng vô pháp ngăn cản Thanh Hàn cùng kiếm linh kia dung hợp. Cưỡng chế phá vỡ sẽ khiến linh hồn nàng tổn thương nghiêm trọng, đến lúc đó hậu quả rất khó tưởng tượng.

Chung quy lại cũng vì hắn hiện tại quá yếu, cũng chỉ còn cách ngồi yên chờ đợi kết quả. Dung hợp linh hồn là một quá trình rất phiền phức, tiêu tốn rất nhiều thời gian. Dương Thiên đợi đến ngày thứ ba thì toàn bộ Kiếm Mộ rung chuyển dữ dội, thậm chí có dấu hiệu sụp đổ. Phải biết Kiếm Mộ này được vô số kiếm ý bảo vệ, vô cùng kiên cố, cho dù Đại Thừa kỳ tu sĩ trực tiếp công kích cũng khó lòng khiến nó ảnh hưởng mảy may. Dương Thiên ngẩn đầu nhìn lên cao, cười nhẹ:

- Đã xong?

Dương Thiên lóe lên một cái liền biến mất. Khi hắn xuất hiện bên trên Kiếm Mộ, quang cảnh đổ nát một lần nữa đập vào mắt. Diện tích Kiếm Mộ rất lớn, thế nhưng lúc này đã trở thành một mớ hỗn độn. Ngoài hai người Liệt Viêm Kình cùng Tiêu Đỉnh, không còn thấy bóng dáng của bất kỳ tu sĩ nào khác.

Liệt Viêm Kình tay vẫn nắm chặt trường thương, cả người chảy đầy máu tươi. Ngọn lửa bảo phủ trường thương trở nên rất mờ nhạt, bên trên còn xuất hiện nhiều vết rạn nứt lớn nhỏ khác nhau. Liệt Viêm Kình hơi thở nhàn định tựa như không bị thương không quá nặng. Trên thực tế hắn đang cố gắng hấp thu bổ sung linh lực đang suy kiệt trong cơ thể cùng áp chế thương thế.

Ở phía người lại, Tiêu Đỉnh càng thêm thê thảm. Trên bụng hắn có một lỗ thủng lớn, từ bả vai kéo xuống phần eo có một vết chém rất sâu. Kỳ lạ là không hề có bất cứ giọt máu nào chảy ra. Cả người Tiêu Đỉnh trắng bệch, giống như máu trong cơ thể đã bị hút sạch. Tay cầm kiếm của hắn run rẩy, bộ dạng sức cùng lực kiệt, không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Trình độ thảm khốc của trận chiến này đã vượt khỏi dự liệu của Dương Thiên. Hai người đều đã là nỏ mạnh hết đà. Liệt Viêm Kình thí khá hơn một chút, miễn cưỡng vẫn có thể đánh tiếp, còn Tiêu Đỉnh lúc này chính là cá nằm trên thớt, ngồi im chờ chết mà thôi.

Dương Thiên từng bước đi đến, nhìn Tiêu Đỉnh rồi nói:

- Uy thế đến bậc này, Tiêu Đỉnh, cho dù là kẻ thù, ta vẫn phải đánh giá rất cao kiếm đạo của ngươi. Chỉ thiếu một chút nữa đã lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Lực. Nếu ngươi thành công, cho dù Liệt Viêm Kình có Huyết Hỏa cũng chưa chắc chiến thắng được ngươi.

Tiêu Đỉnh mở miệng định nói gì đó nhưng bị chững lại giống như đang mắc nghẹn cái gì đó. Hắn liên tục ho khan, phun ra vài mảnh nội tạng khô cứng. Những mảnh nội tạng kia chưa kịp chạm đất liền biến mất. Đây chính là đặc tính bá đạo thứ hai của Huyết Hỏa, Ăn Mòn.

Ho một hồi, Tiêu Đỉnh rốt cuộc cũng miễn cưỡng áp chế được thương thế, hắn nhìn chằm chằm Liệt Viêm Kình rồi nói:

- Không ngờ Tiêu Đỉnh ta nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, cuối cùng vẫn bại dưới tay ngươi. Trong lòng ta quả thực có chút không cam tâm. Nhưng chuyện đã đến nước này, có nói gì nữa cũng vô ích. Mau giết ta đi.


Liệt Viêm Kình không nói gì, lạnh lùng bước đến. Khi còn cách Tiêu Đỉnh một đoạn nhỏ, hắn loạn choạng vài bước, phải chống trường thương xuống đất mới đứng vững được. Dương Thiên lắc đầu nói:

- Ta đoán một đòn cuối cùng kia, Tiêu Đỉnh đã phần nào đó sử dụng được Bách Kiếm Lực. Hiện tại đang có vô số kiếm khí đang tàn phá bên trong cơ thể ngươi. Nếu không nhanh chóng đem chúng trục xuất ra ngoài, xương cốt, gân mạch và tất cả những bộ phận khác của ngươi sẽ bị phá hoại. Muốn khôi phục lại cũng sẽ rất khó khăn chứ đừng nói tiếp tục tu luyện.

- Cho nên…

- Để hắn cho ta đi.

Liệt Viêm Kình không phản bác, Dương Thiên nói rất đúng, việc hắn cần làm lúc này chính là loại bỏ kiếm khí đang tàn phá trong cơ thể, còn nấn ná sẽ rất nguy hiểm. Liệt Viêm Kình ngồi ngay xuống đất, lấy ra vài viên đan dược nuốt xuống nhắm mắt nhập định, tập trung ổn định thương thế. Dương Thiên chậm rãi đi lại gần Tiêu Đỉnh, tên kia thấy vậy liền thở dài:

- Tiêu Đỉnh ta cũng tính là một nhân vật phong vân, làm mưa làm gió, đứng ở đỉnh cao nhiều năm. Không ngờ cuối cùng lại chết dưới tay một tên Hợp Thể sơ kỳ, nhân sinh bi ai a.

Dương Thiên bật cười:

- Ngươi có biết rằng kẻ mạnh hơn ngươi chết dưới tay ta nhiều vô số. Đáng lẽ ngươi phải xem đây là vinh dự mới đúng.

Tiêu Đỉnh chỉ hừ lạnh chứ không đáp, rõ ràng là không tin những gì Dương Thiên vừa nói. Dương Thiên tiếp tục nói:

- Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, câu nói này quả thực không sai. Ài, ngươi cũng xem như một đời kiêu hùng, trước khi chết, ta sẽ để cho ngươi chiêm ngưỡng thứ lực lượng mà ngươi hằng ao ước.

Dương Thiên xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một thanh tiểu kiếm màu trắng do linh lực ngưng tụ mà thành. Tiểu kiếm vừa xuất hiện, hai mắt Tiêu Đỉnh liền mở to ra, bộ dạng như đang nhìn thấy thứ gì rất kinh khủng. Hắn lắp bắp:

- Không thể nào, đây, đây là…

Dương Thiên thản nhiên:

- Thứ mà ngươi cả đời truy cầu, lẽ nào lại không nhận ra?

- Bách Kiếm Lực! Một tên Hợp Thể sơ kỳ như ngươi sao có thể lĩnh ngộ được nó?

Dương Thiên không trả lời câu hỏi của Tiêu Đỉnh:

- Chuyện này ngươi biết thì có ích gì. Được chết dưới Bách Kiếm Lực, ngươi hẳn là không còn gì tiếc nuối đúng không?

Tiêu Đỉnh đã không còn để tâm đến Dương Thiên đang nói gì, hắn vội vàng nói:

- Mau, mau để ta chạm vào nó.

Dương Thiên đưa tay ra trước mặt Tiêu Đỉnh, tên kia lập tức đưa tay nắm lấy thanh tiểu kiếm kia. Bách Kiếm Lực vừa nhập thể, Tiêu Đỉnh đau đớn hét to. Thân thể vốn đã bị Huyết Hỏa ăn mòn trở nên vô cùng yếu ớt, lúc này lại bị Bách Kiếm Lực công phá, Tiêu Đỉnh đã sắp không chịu nổi nữa. Khí tức trên người hắn dần yếu đi, giống như ngọn nến trước gió tùy thời đều có thể vụt tắt.

Tuy vậy, cùng với sự đau đớn, trên mặt Tiêu Đỉnh còn có thêm sự thỏa mãn. Cuối cùng hắn cũng được tự mình thể nghiệm thứ lực lượng đỉnh cao đó. Đối với một kiếm tu, đây mới là niềm hạnh phúc lớn nhất.

Đúng lúc này, Tiêu Đỉnh đột nhiên điểm xuống đất một chỉ. Một tia kiếm khí mờ nhạt phóng xuống, tảng đá nằm đó lập biến thành bụi phấn. Tiêu Đỉnh ngẩn đầu lên trời cười to:

- Ha ha, mấy vạn năm trôi qua, cuối cùng ta cũng lĩnh ngộ được Bách Kiếm Lực, chân chính là Bách Kiếm Lực.

Tiêu Đỉnh cười to một lúc rồi nhìn qua Liệt Viêm Kình vẫn đang nhắm mắt tĩnh tọa:

- Đáng tiếc, nếu ta lĩnh ngộ ra được sớm hơn, có lẽ chiến quả đã phải viết lại. Mà thôi, Liệt Viêm Kình, ngươi là một đối thủ đáng được ta tôn trọng, bại dưới tay ngươi cũng không phải chuyện gì quá mất mặt.

Tiêu Đỉnh đang để lại di ngôn, Dương Thiên cũng lười quản hắn, xoay người bước đi. Hắn vừa đi chưa được mười bước thì đã nghe tiếng Tiêu Đỉnh gọi theo:

- Khoan đã, ta nhớ Liệt Viêm Kình từng nói, ngươi gọi là Dương Thiên?

Dương Thiên quay đầu nhìn lại:

- Phải thì đã sao? Ngươi đã từng nghe qua cái tên này?

Giọng của Tiêu Đỉnh có chút run run:

- Lẽ nào…ngươi chính là Sát Thần Dương Thiên?
Bình Luận (0)
Comment