Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa

Chương 9

Ngọc Uyển Lan vò cơ hồ muốn nát cái khăn tay nghĩ: “Hừ, ả công chúa đê tiện này, tưởng làm công chúa thì giỏi lắm sao, loại công chúa kiêu căng, phách lối này mà lại dám cầu hôn biểu tỷ của nàng, cũng may là bá phụ đã từ chối. Nếu không biểu tỷ gặp họa lớn rồi”. Cô ả hình như đã quên biến bản thân mình trước đây còn muốn hãm hại, kéo Linh Băng xuống bùn sâu vạn trượng đâu.

Trong không khí đang tràn ngập mùi thuốc súng, thì bất ngờ bị phá vỡ bởi một tiếng cười thanh thúy lanh lảnh như tiếng suối mát lành truyền tới. Mà chủ nhân của tiếng cười này, ngoài hỗn thế tiểu ma vương, tam công tử Ngọc Linh Phong ra thì còn ai vào đây nữa. Thằng nhóc này đi đến đâu thì dọa cho gà bay, chó sủa đến đấy, ngay cả Ngọc Uyển Lan cũng bị nó ác chỉnh mấy lần. Đúng là điển hình của gương mặt thiên sứ nhưng tích cách thì ác ma mà.

Một tiểu công tử thông minh, lanh lợi, phấn điêu ngọc mài, một thân hắc y, đai lưng vàng, đang nghênh ngang bước tới. Sóng bước bên cạnh là một vị ách…thiên kim nữ phẫn nam trang. Này giả trang cũng quá thất bại rồi, ai biểu xinh đẹp quá làm chi. Nguyệt bào thanh nhã nhẹ nhàng bước tới, dung mạo khuynh quốc, khuynh thành, khiến thiên địa thất sắc. Làn da trắng nõn, môi đỏ phù dung, mi mục như họa, mắt phượng, mày ngài.

Quả thật là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, làm tất cả mọi người đều trở nên thất thần, bao gồm cả vị thiếu chủ tuấn mỹ phi phàm của chúng ta, Ngọc Linh Băng. Mỹ nhân mới đến nhìn thấy Linh Băng, bèn nở một nụ cười tỏa nắng, ấm áp. Nụ cười này có thể nói là “nhất tiếu thiên kim” (Giải thích: nghĩa là một tiếng cười của người đẹp đáng giá nghìn vàng), trực tiếp khiến vị thiếu chủ chưa từng biết mùi vị ái tình trúng sét, vạn tiễn xuyên tim, hắc hắc o(*≧▽≦)ツ. Nhanh chóng bước tới gần nàng, thiên âm trong vắt tựa sương, tựa khói, mê đảo tâm hồn người nghe, quan tâm hỏi: “Tiểu Băng, đã khỏe hơn chưa, món tiểu Hàn nấu hôm nay có vừa miệng tiểu Băng không?”. Bạn nhỏ tiểu Hàn từ sớm đã bị vị nhạc phụ bất lương nhồi sọ, đã trở thành một nàng dâu…ách, là chàng rể hiền lương, thục đức, nhị thập tứ hiếu vô cùng tiêu chuẩn nha.

Ngọc Thiên Khải mừng rỡ không thôi nghĩ: “Quả nhiên là con rể hiền, ta thiên tân vạn khổ chọn lựa, đào tạo. Nhìn xem, con nha đầu ngang ngược kia chưa gì đã bị thu phục rồi. Haizz, ánh mắt của nó kinh diễm giống hệt như lần đầu tiên ta thấy nương tử vậy”.

Thiếu chủ Linh Băng còn chưa kịp hồi hồn, thì một tiếng nói tinh nghịch, ma lanh khác đã chen ngang. “Vị đại tỷ này, tỷ nói muốn gả cho ai cơ?” ma âm của thằng nhóc Linh Phong vang lên, làm mọi người giật mình như bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Thằng nhóc nhìn chòng chọc vào vị công chúa cao quý, hếch mặt lên hỏi, một bộ dáng vô cùng du côn. Vốn bọn hắn đã đến từ lúc nãy, nhưng đứng nấp ở một góc xem kịch tình.

Ngũ công chúa Niệm Tuyết nổi xung lại sợ mất hình tượng trước mặt Linh Băng nên vẫn cố tươi cười hòa nhã, nhưng trong lòng thì gào hét muốn điên. Ai là đại tỷ hả? Nàng vẫn còn là tiểu cô nương có được không? Nàng mới vừa tròn 14 tuổi thôi mà. Mở miệng ôn hòa nói: “Vị đệ đệ này, tỷ là thầm mến nhị ca ca của đệ, muốn được gả cho huynh ấy”.

Vị tiểu tôn thần lại hỏi: “Tỷ chắc chứ, thật không hối hận?”.

Niệm Tuyết sốt ruột: “Ta thì có gì phải hối hận. Được gả cho chàng là ước nguyện của ta”.

Tiểu ác ma nở nụ cười rất chi là tà ác nói tiếp: “Được, vậy chúc mừng, huynh ấy đang đứng trước mặt tỷ. Tỷ thử cầu hôn đi, có thể huynh ấy sẽ chấp nhận tỷ” . o(* ̄▽ ̄*)ゞ

Ngũ công chúa nghi hoặc, lúc nãy mình đã cầu thân Thần Hàn rồi còn gì, kỳ quái, hơn nữa đứng trước mặt nàng là vị mỹ nữ phẫn nam trang mặc nguyệt bào mà. Nàng nhớ lúc nãy cô ta tự xưng là tiểu Hàn, á ,á á, không phải đây mới là Ngọc Thần Hàn đấy chứ. Mộ Niệm Tuyết hét lên, lắp ba lắp bắp: “Vậy, vậy… còn vị nam tử mặc hồng y kia là ai?”

Ngọc Uyển Lan cười mỉa mai, tiểu nhân đắc chí khi người gặp họa, có điều khéo léo đưa ống tay áo lên che giấu mặt nên không ai nhìn thấy. Mà có thấy cũng chẳng ai buồn để ý đến nàng ta lúc này. Đúng thật là đồ công chúa ngu dốt, Ngọc Thần Hàn nổi tiếng khắp Thanh Phong quốc vì dung mạo chẳng khác gì nữ tử, không ai là không biết. Cô ta nghĩ đó là tin đồn nhảm chắc, ấu trĩ hết sức!

Tiểu ác ma nào đó chống nạnh, bắt đầu công phu súng phun mưa của mình ╮( ̄▽ ̄”)╭: “Hắc hắc, vị đại tỷ tỷ này, không phải lớn tuổi quá nên hoa mắt, lãng tai đấy chứ. Còn có ai có thể anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, uy phong phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ………………(tác giả tự động tỉnh lược 1000 từ) giống như bản công tử Ngọc Linh Phong ta. Còn nhị ca ta Ngọc Thần Hàn, ta vừa mới giới thiệu với tỷ, mới đó mà tỷ đã quên nhanh như vậy rồi sao? Theo ta thấy, tỷ vẫn là nên đi mời ngự y tới khám bệnh thì hơn, hay quên là dấu hiệu tuổi già đó, tỷ còn trẻ mà đã bị như vậy rồi, chậc chậc”.

Ngũ công chúa tức muốn hộc máu mồm, chỉ tay: “Ngươi….ngươi..khinh người quá đáng”. Rồi quay sang khóc nức nở: “Hu huhu…Phụ hoàng”.

Hay, thằng nhóc này quả nhiên có bản lĩnh tức chết người không đền mạng. Linh Băng nàng nhận thức vị tiểu đệ này. Còn về tiểu bạch thỏ tiểu Hàn, nàng duyệt, ha ha, tiểu mỹ nhân này nhất định phải là của nàng. Nàng cũng không thể phụ tấm lòng lão cha vì nàng phân ưu, có đúng hay không? Trong nguyên tác Linh Băng yêu Nhị hoàng tử Mộ Dung Quân, không thèm đoái hoài đến Ngọc Thần Hàn. Nhưng hiện tại Linh Băng nàng thì hoàn toàn khác nha, tiểu vưu vật khả ái như vậy sao có thể không yêu thương được cơ chứ. Thật muốn ôm chặt vào lòng mà hung hăng ngấu nghiến một phen. Mỗ phúc hắc nào đó sắp sửa hóa thân thành sói xám háo sắc lăm le ăn thịt tiểu bạch thỏ non mịn. (Lời của tác giả Miya Yori: Haizz, bạn nhỏ tiểu Hàn, tự cầu nhiều phúc đi thôi! ~( ̄▽ ̄~))

Lão hoàng đế còn chưa kịp phản ứng, thì trang chủ Ngọc Thiên Hàn đã nhanh như chớp, nói cười giả lả: “Hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, ăn nói lỗ mãng. Mong công chúa đừng để bụng. Còn thiếu niên mặc hồng y là trưởng nữ của ta, Ngọc Linh Băng. Vì nhiệm vụ ta giao nên nó buộc lòng phải phẫn nam trang, khiến công chúa hiểu lầm. Ngũ công chúa thứ tội, nó là nữ tử nên không thể thú công chúa. Với lại nó cũng đã có hôn ước với Thần Hàn từ trước. Người ngoài không biết nên nói lung tung, Thần Hàn vốn là lệnh lang (con trai) của bạn hữu của ta, các chủ Quách Diệp Lăng và phu nhân Hoa Bích Nhạn. Họ không may đã qua đời, nên ta mang tiểu Hàn về tệ xá chăm sóc. Nên là Quách Thần Hàn mới phải.”

A, Linh Băng tỉnh ngộ, thì ra là con dâu à nhầm con rể nuôi từ bé trong truyền thuyết nha. Nàng thật có phước ghê, sao tự nhiên lại thấy vị phụ thân đại nhân đáng kính thế nhỉ. Linh Băng y y nghĩ trong đầu, nhưng lại thành công làm vị phụ thân đáng kính hắt xì mấy cái liên tục, hắc hắc
Bình Luận (0)
Comment