Phong Lưu Pháp Sư

Chương 102

 

Dịch giả: hieproto

Biên dịch, biên tập: Aficio Nhìn vẻ mặt rạng rỡ như rực sáng của Ngu Phượng, Long Nhất mỉm cười. Hắn chợt hiểu ra rằng nữ nhân khi thỏa mãn trông thật là khả ái.

"Ngu Phượng, nàng đặt cho nó một cái tên đi." Long Nhất cười nói.

Ngu Phượng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nó trắng tinh như vậy, lại là nữ hài tử, vậy gọi là Tiểu Tuyết nhé."

"Nữ hài tử?" Long Nhất không khỏi bật cười, trêu chọc: "Nàng nhìn nó hung hăng thế kia mà là nữ hài tử được sao, cùng lắm cũng chỉ là một mụ vợ già thôi."

"Không phải đâu, chàng xem Tiểu Tuyết của chúng ta có đẹp không này." Ngu Phượng phản bác. Hiện tại nàng cùng với nhóc con này có một loại cảm giác huyết mạch tương liên, đương nhiên phải biện hộ cho nó rồi.

Long Nhất nhìn Tiểu Tuyết trong lòng Ngu Phượng, đột nhiên mắt sáng lên. Một khi con chồn xinh xinh này đã sống lâu năm tại băng nguyên, nói không chừng nó biết Như Ý Băng Tằm ở đâu, hoặc cũng có lẽ chúng nó là hàng xóm tốt. Để cho nó đi nhờ người quen một chút thì không phải động thủ mà cũng có khả năng có được huyết dịch của Như Ý Băng Tằm. Nghĩ đến đây, Long Nhất vội vàng nói: "Ngu Phượng, Tiểu Tuyết chắc biết Như Ý Băng Tằm đang ở đâu. Nàng dùng ý niệm bảo nó dẫn chúng ta đi tìm đi."

Ngu Phượng cảm thấy có khả năng rất lớn, lập tức dùng ý niệm đưa suy nghĩ truyền đạt tới Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết chớp chớp đôi mắt nhỏ, đột nhiên từ trong lòng Ngu Phượng bay ra ngoài. Sau khi đi được một quãng quay đầu lại kêu lên hai tiếng.

"Đi theo nó, trông bộ dạng của nó nhất định biết được Như Ý Băng Tằm ở đâu." Long Nhất kích động nói.

Vì vậy hai người cùng ngồi trên xe trượt tuyết do Cuồng Lôi thú kéo, theo sau Tiểu Tuyết tiếp tục cuộc hành trình trên vùng băng nguyên. Cứ như vậy mà đi hết bảy, tám ngày, bọn Long Nhất hai người hoàn toàn mất phương hướng. Giờ đây nếu bảo bọn họ quay trở lại nhất định tìm không thấy đường ra của băng nguyên ở đâu.

"Nhóc con này không phải đang đùa bỡn chúng ta đó chứ, ta nghi ngờ nó cố ý dẫn chúng ta đi vòng quanh vùng băng nguyên này." Long Nhất phẫn nộ nói. Trong lòng hắn thực sự như có lửa đốt. Nhìn thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Vô Song thì càng ngày càng hư nhược, trên đường đi nàng chỉ thức dậy có một lần, không đến hai phút sau lại chìm vào hôn mê. Điều đó chứng tỏ sinh mệnh của nàng đang từng chút từng chút ra đi, mà hắn lại không thể làm gì.

"Không phải đâu, thiếp cảm thấy Tiểu Tuyết đang thật lòng giúp chúng ta tìm kiếm Như Ý Băng Tằm, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi." Ngu Phượng thấy Long Nhất phát hỏa, vội tiến tới an ủi. Nàng hiểu vì lo lắng cho Vô Song nên mấy ngày nay tâm tình của hắn không được tốt.

"Hi vọng là như thế. Chúng ta có thể đợi, nhưng Vô Song thì không có thời gian để đợi nữa đâu." Long Nhất nhìn Vô Song đang được bọc trong những lớp áo ngủ bằng nhung, khẽ thở dài một tiếng.

"Vậy chúng ta tiếp tục tìm kiếm." Ngu Phượng che giấu ánh mắt mỏi mệt, đề cao tinh thần.

Long Nhất quay sang trông thấy Ngu Phượng sắc mặt nhợt nhạt, mới nhớ lại thái độ của nàng trong mấy ngày hôm nay, trong lòng liền thấy áy náy. Vì mong tìm thấy Như Ý Băng Tằm càng sớm càng tốt, bọn họ đã ba ngày rồi không được nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Ngu Phượng theo hắn đi khắp nơi, có những lúc không khống chế được hắn đã đối xử với nàng không tốt nhưng nàng không hề để ý, ngược lại còn nhẹ nhàng an ủi, làm cho Long Nhất nhớ mãi trong lòng.

"Được rồi, hôm nay chúng ta dựng trại nghỉ ngơi ở chỗ này đã." Long Nhất ôm lấy Ngu Phượng nói.

Mấy ngày nay, mỗi khi dựng trại nghỉ ngơi, Ngu Phượng lấy cớ trời lạnh cứ ở lại trên chiếc giường lớn mềm mại của Long Nhất không chịu đi ra ngoài. Kết quả là mỗi lần ngủ say đều vô thức chui vào trong lòng Long Nhất.

Lần này cũng vậy, nàng vừa lên giường đã nhanh chóng chui vào trong lòng Long Nhất. Có lẽ thật sự là đã quá mệt mỏi, chỉ trong chốc lát Ngu Phượng đã chìm vào trong mộng đẹp, để lại Long Nhất ôm hai mĩ nhân trong lòng mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Chính vào thời khắc này, Tiểu Tuyết đang nằm ở một góc lều đột nhiên cào mạnh xuống đất, kêu lên với Long Nhất, đôi mắt màu xanh lục không ngừng chuyển động.

Cảm giác được tiếng kêu đó, Ngu Phượng giật mình tỉnh dậy. Nàng vội vàng từ trên giường nhảy xuống nói với Long Nhất: "Tiểu Tuyết hình như cảm ứng được khí tức của Như Ý Băng Tằm, chúng ta mau chóng xuất phát thôi."

Tiểu Tuyết đi trước dẫn đường, Long Nhất và Ngu Phượng nhanh chóng chạy theo.

Thình lình, Tiểu Tuyết dừng lại, chạy vòng quanh rồi kêu lên hai tiếng với Ngu Phượng. Biểu hiện có chút đắc ý của nó giống như đang đón chờ một phần thưởng.

Long Nhất cùng Ngu Phượng đều ngơ ngác. Chung quanh đâu có thấy hình bóng của Như Ý Băng Tằm. Ở đây, ngoại trừ bọn họ ra không còn một sinh mệnh nhỏ nào.

Long Nhất nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống, một trảo vươn ra nhanh chóng túm chặt lấy Tiểu Tuyết, ngón tay búng búng vào đầu nó tức tối nói: "Nhóc con, mi cố ý trả thù phải không? Có tin ta ngay lập tức thịt mày đem nấu canh uống không.

"Long Nhất!" Ngu Phượng kéo kéo tay áo Long Nhất, nhìn hắn thương hại, sợ hắn cáu lên sẽ đem Tiểu Tuyết làm thịt mất.

Tiểu Tuyết tựa hồ bị sát khí Long Nhất tán phát ra đe dọa làm cho sợ hãi, cứ run rẩy trên lòng bàn tay của hắn.

Nghe được thanh âm cầu khẩn của Ngu Phượng, Long Nhất thở dài một tiếng ném Tiểu Tuyết ra, ôm chặt lấy Vô Song trong lòng, thần tình vô cùng thống khổ. Kỳ hạn ba tháng cuối cùng đã qua hơn nửa, nếu một lần nữa lại không thể tìm thấy Như Ý Băng Tằm, Vô Song sẽ hương tiêu ngọc vẫn, đó là điều mà hắn không thể nào chấp nhận.

Long Nhất coi như là người đã chết một lần. Hắn rất trân trọng cuộc sống mà trời cao ban tặng, mặt khác cũng không thể nào chấp nhận sự ra đi của một người hắn nhận là bằng hữu.

Nhìn vẻ ngoài tiều tụy của Long Nhất, Ngu Phượng cảm thấy thực sự đau lòng, nhịn không được dùng ý niệm trách cứ Tiểu Tuyết, giận nó không nên đùa bỡn bọn họ. Tiểu Tuyết vẻ mặt tỏ rõ sự ủy khuất, nói với chủ nhân điều gì đó. Nhưng làm sao người có thể hiểu được ngôn ngữ loài vật, Ngu Phượng căn bản không thể hiểu được nó muốn nói gì, chỉ biết hiện tại nó thấy mình đang bị hàm oan.

Bấy giờ, Tiểu Tuyết đột nhiên từ trong lòng Ngu Phượng nhảy ra, phát xuất vài chục đạo phong nhận đánh thẳng xuống vùng đất tuyết trống không trước mặt.

"Có lẽ nào Như Ý Băng Tằm lại ở bên dưới mặt tuyết?" Ngu Phượng nghĩ thầm.

Long Nhất thu lại tâm trạng bấn loạn. Đối với những động tác kỳ quái của Tiểu Tuyết, hắn cũng thấy ít nhiều nghi hoặc. Lẽ nào Như Ý Băng Tằm lại ở chỗ này? Vậy mà ngay cả một chút khí tức hắn cũng không cảm nhận được. Nhưng hắn lại nghĩ đến Như Ý Băng Tằm ở băng nguyên chính là siêu cấp ma thú cấp SSS, một sinh mệnh cường hãn không cách gì đối kháng được, tất phải có chỗ đặc thù của nó, bản thân mình không thể phát giác ra động tĩnh gì cũng là điều bình thường. Tiểu Tuyết cùng với Như Ý Băng Tằm đều là ma thú băng nguyên, có lẽ giữa chúng thực sự có một loại cảm ứng đặc thù nào đó.

"Cứ thử một lần xem." Long Nhất thầm nghĩ. Hữu thủ lăng không vươn ra, nội lực nhanh chóng vận chuyển, một chiêu Liệt Thiên Chưởng Ấn chí dương chí cương đánh thẳng vào vị trí Tiểu Tuyết công kích.

Ầm một tiếng, băng tuyết bắn tung lên không như pháo hoa, chỗ đó đã biến thành một cái hố sâu sau một kích vừa rồi của Long Nhất. Vẫn chưa thấy bóng dáng của Như Ý Băng Tằm, ngay một sợi lông cũng không.

Đúng lúc đó, Long Nhất đột nhiên phát hiện bên cạnh hố băng có gì đó lóe sáng lấp lánh. Khi trời sáng không phải không có khả năng nhiều khối hàn băng phản xạ ánh sáng, nhưng hiện tại giữa đêm khuya mà phát quang thì khẳng định không phải băng đá bình thường.

Long Nhất vội vàng lao tới, thận trọng quét đi lớp băng tuyết. Như Ý Băng Tằm nhỏ bé như móng tay, toàn thân trên dưới đều trong suốt đang nằm bất động tại hố băng, trong thân thể tựa hồ như có một thứ chất lỏng màu trắng đang chuyển động.

"Đây chính sinh vật tối cường trong truyền thuyết của băng nguyên? Như Ý Băng Tằm?" Long Nhất không dám tin.

Ngu Phượng cũng tới nơi, nhìn chăm chăm vào tiểu trùng vô cùng xinh xắn háo hức nói: "Nhỏ như vậy, không lẽ là băng tằm bé con?"

Long Nhất cảm thấy có khả năng lớn là như vậy, tâm trạng ngay lập tức hưng phấn lên, không ngờ vận khí lại tốt như vậy. Tiểu băng tằm này hiển nhiên là không có khả năng tấn công, có lẽ Vô Song sẽ được cứu rồi.

Bàn tay to lớn của Long Nhất vươn tới tiểu băng tằm. Vừa mới chạm vào lớp da bên ngoài của nó, một cơn lạnh thấu tới tận xương tủy nhanh chóng truyền lại. Tay Long Nhất bắt đầu đóng băng, bắt đầu từ ngón tay lan lên đến cổ tay, tiếp theo đó là cả cánh tay. Rồi thậm chí Long Nhất và cả Vô Song đang nằm trong lòng hắn cũng nhanh chóng biến thành bức tượng bằng băng.

Long Nhất cảm thấy chỉ trong nháy mắt toàn bộ máu trong cơ thể tựa hồ đã đông đặc lại, hắn vô cùng kinh hãi cực lực thôi động Ngạo Thiên Quyết muốn nhanh chóng phá hủy lớp băng. Hắn may ra còn khả năng chống cự lại, nhưng Vô Song hư nhược trong lòng làm sao chịu nổi hàn khí lạnh buốt thấu xương cắt thịt này. Nhưng gần như ngay lập tức Long Nhất phát giác những nỗ lực này là vô ích, nội lực tại đan điền như đã bị đóng băng, không thể chuyển vận được. Mất đi nội lực tự bảo vệ, ý thức của Long Nhất rất nhanh chóng trở nên mơ hồ.

Ở bên ngoài, Ngu Phượng chứng kiến Long Nhất bị đông cứng lại, hồi lâu chẳng có động tĩnh gì, không khỏi nóng vội định dùng Phượng Hoàng đấu khí muốn đập vỡ lớp băng trên người Long Nhất. Nhưng nào ngờ nàng vừa tiếp xúc với hàn băng đã lâm vào tình huống giống như Long Nhất, người với kiếm liền bị đông cứng thành băng. Tiểu Tuyết cùng Cuồng Lôi thú kêu lên đảo quanh chủ nhân, cũng không dám tiếp cận.

Vào lúc này, tiểu băng tằm vừa mới nãy còn bất động đột nhiên nhúc nhích, chỉ thấy nó từ chỗ tiếp xúc với bàn tay của Long Nhất bắt đầu bò lên trên, từ trên khuỷu tay chuyển sang chỗ bị đóng băng trên đầu Vô Song. Nó trở nên hưng phấn, chỉ thấy trên người nó đột nhiên lóe sáng, thân thể nhỏ bé ấy không ngờ chẳng phí chút sức lực nào khoan phá lớp băng ở my tâm Vô Song để vào trong.

Thế rồi, ba người bị đóng băng vẫn không hề nhúc nhích, tình trạng như thế được bảo trì y nguyên. Rất nhanh chóng, hoa tuyết tung bay đã che phủ toàn bộ bọn họ, nếu không chú ý căn bản thật không thể biết đấy là ba người.

oOo

Không hiểu vì cái gì mà tuyết bỗng ngừng rơi, chân trời màu trắng bạch như bụng cá đột nhiên xuất hiện, chứng tỏ buổi ban mai đã tới, một đêm đầy mệt mỏi đã qua đi.

Mặt trời ló ra, ánh sáng mạnh mẽ soi rọi xuống khắp vùng đất băng giá trắng xóa lạnh lẽo vô hạn định này. Những tầng băng phản xạ ánh sáng mắt trời hình thành nên một mảng ánh sáng màu trắng bạc chói mắt, cũng có những chỗ rực rỡ như tia sáng cầu vồng. Sự đơn điệu lạnh lẽo của băng nguyên dần nhường lại cho một quang cảnh lộng lẫy tươi đẹp.

Thình lình giữa lúc đó, bề mặt băng tuyết bắt đầu chấn động, tựa hồ bên dưới lớp băng tầng sâu thẳm có một thứ gì đó đang chậm chạp trồi lên phá vỡ những lớp băng bên trên. Một cung điện tươi đẹp rực rỡ từ từ mọc lên, tán phát ra những luồng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Đây chính là Thủy Tinh Cung. Toàn bộ cung điện này được xây dựng chỉ bằng hàn băng, không hề có một chút tạp chất, giống như trong thế giới thần thoại. Không ai có thể ngờ được tại vùng băng nguyên này lại tồn tại một tòa cung điện mĩ lệ thần bí dường này.

Mặt băng đã ngừng chấn động, trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Không hề có dấu hiệu gì báo trước, đại môn trước cửa băng cung chạm khắc những đồ án tinh mĩ đột nhiên mở ra, từ trong làn khói băng mông lung, một nữ tử trong trang phục cung nữ hoa lệ màu trắng tinh khiết nhẹ nhàng bước ra. Thân hình nàng vô cùng ưu mĩ, trước nở sau cong, bước chân đi trên đường thướt tha như nhành dương liễu, yêu kiều thùy mị, nhưng vẻ mặt của nàng lại không thể nhìn rõ. Mái tóc dài màu trắng như tuyết chấm ngang eo không những chẳng làm tổn hại đến khí chất của nàng, mà lại càng tôn lên một mĩ cảm kỳ lạ.

Cung trang nữ tử nhẹ thốt lên một tiếng, thân ảnh như một gợn sóng chớp động, người đã xuất hiện tại vùng tuyết có hai trụ băng liền nhau. Nàng nhìn chăm chú hồi lâu, thầm thì: "Ý trời, thật đúng là ý trời." Thanh âm trong như tiếng ngọc rơi, thật êm tai vô cùng.

oOo

Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, lông mi của Long Nhất đột nhiên động đậy, khó nhọc mở mắt ra. Nhãn châu đảo quanh một vòng, hắn kinh ngạc phát hiện ra bản thân đang nằm trong một căn phòng sáng sủa hoàn toàn trong suốt, tuyệt đối không có một cảm giác lạnh lẽo nào, trái lại còn cảm thấy ấm áp.

"Sao ta lại ở chỗ này?" Long Nhất đưa tay lên tựa đầu vào. Phải rất lâu hắn mới nhớ ra bản thân bị tiểu băng tằm làm cho đông thành cục đá, sau đó thì mọi thứ chỉ còn là một mảng tối đen.

"Vô Song, Vô Song đâu?" Long Nhất bỗng cảm thấy trong lòng trống không. Bây giờ hắn mới phát hiện Vô Song vốn được ôm trong lòng cả một chặng đường dài tới băng nguyên đã không thấy đâu. Nhớ lại tình hình lúc ấy, Long Nhất tức thì kinh hãi vô cùng. Hắn vội vàng nhảy dựng lên lảo đạo chạy ra ngoài.

Vào lúc ấy, một làn hương thơm động lòng người bỗng thổi qua, một thân ảnh với mái tóc trắng bạch, cung trang nữ tử vẻ mặt mông lung nhìn không rõ ây đã vô thanh vô tức xuất hiện chặn ngay trước mặt Long Nhất. Long Nhất theo bản năng tự động đẩy một chưởng về phía trước. Cung trang nữ tử không hề nhúc nhích, chưởng phong của Long Nhất đánh tới trên thân nàng tựa đá rơi xuống biển mất tích không một gợn sóng.

"Ngươi đang tìm thiếu nữ bị trúng tà ác trớ chú đó à? Ngươi yên tâm, nàng ta không việc gì cả." Thanh âm của nữ tử dễ nghe như gió mùa thu khẽ thoảng, hóa giải hết khí hung bạo trong lòng Long Nhất.

Long Nhất thở phào một tiếng, bây giờ mới nhớ tới ơn cứu mạng của nữ tử đối với bọn họ, không khỏi cảm thấy xấu hổ cho hành vi lỗ mãng của bản thân. Hắn hối hận nói: "Vừa rồi nhất thời trong lúc cấp bách đã đắc tội, bây giờ xin đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư."

"Tiểu thư?" Cung trang nữ tử tỏ vẻ cố gắng lắm mới tiếp thu được hai chữ này, ánh mắt xinh tươi không khỏi lộ ra ý vui cười.

"Xin hỏi đây là chốn nào vậy? " Long Nhất quan sát kiến trúc tạo hình từ băng khối. Ở trong đó, người ta giống như đang lạc vào một thế giới mộng ảo, căn bản trong thế giới hiện thực không có khả năng thấy được như vậy.

"Đây là Băng Cung." Cung trang nữ tử đáp lại, không giải thích nhiều.

"Băng Cung? Thực là kỳ diệu, chẳng lẽ lại là cung điện của nữ vương băng tuyết sao?" Long Nhất thở dài nói. Trong các truyện thần thoại trước đây đích xác là có một nhân vật nữ thần băng tuyết, chẳng qua đó là một nhân vật tà ác thôi.

Cung trang nữ tử nhãn tình lóe lên một tia kỳ dị nhưng vẫn không trả lời.

"Ồ, vậy xin hỏi, có thể cho biết hai vị đồng bạn của ta hiện giờ đang ở đâu không? " Long Nhất thấy cung trang nữ tử không đáp lại cũng không để ý. Giờ đây hắn chỉ muốn biết Ngu Phượng cùng Vô Song ở đâu, tình trạng thế nào rồi?

"Vị cô nương trúng phải tà ác trớ chú hiện đang ở một nơi đặc biệt, khả dĩ áp chế được trớ chú trên người nàng, còn vị hồng y cô nương đang ở sát bên cạnh. Vì thể chất của nàng ta quá hư nhược nên sau một thời gian nữa mới có khả năng tỉnh dậy được." Cung trang nữ tử nhẹ nhàng nói, thanh âm trước sau như một không hề thay đổi.

Long Nhất gật gật đầu. Đột nhiên hắn nhìn cung trang nữ tử, tha thiết hỏi: "Lúc nàng cứu chúng ta có nhìn thấy một con tiểu băng tằm hay không, Vô Song cần huyết dịch của nó để giải trừ trớ chú."

Cung trang nữ tử lắc đầu đáp: "Không có."

Long Nhất bỗng cảm thấy nản chí, vất vả biết bao nhiêu mới có thể tìm thấy một con Như Ý Băng Tằm lại để nó chạy mất, vậy Vô Song sẽ thế nào đây ? Thân thể của nàng đã không thể chịu đựng được nữa.

"Tuy vậy vẫn còn một phương pháp giải trừ trớ chú cho nàng ta." Cung trang nữ tử đột nhiên nói.

"Sao? Nàng có phương pháp?" Long Nhất kích động tiến lên hai bước, bàn tay to lớn nắm chặt lấy ngọc thủ của cung trang nữ tử.

Cung trang nữ tử vẫn không có phản ứng gì mạnh bạo, chỉ nhẹ nhàng rút ngọc thủ ra.

"Xin lỗi, ta đã thất lễ, cầu xin nàng cứu lấy Vô Song." Long Nhất lùi lại hai bước, cầu khẩn. Vì Vô Song mà hắn lần thứ hai phải cầu xin người ta. Lần thứ nhất là xin Băng Lung Thủ Trạc (vòng đeo tay) của Long Linh Nhi để tiếp tục duy trì cuộc sống cho Vô Song.

"Ta có thể cứu, nhưng có một điều kiện." Cung trang nữ tử nói.

"Bất kỳ điều kiện nào cũng được, chỉ cần có thể giải trừ tà ác trên người Vô Song." Long Nhất quýnh lên nói.

"Thực ra không phải điều kiện gì khó khăn cả. Ta muốn Vô Song gia nhập làm môn hạ Băng Cung. Điều này đối với nàng ta chỉ có lợi mà thôi." Cung trang nữ tử tựa hồ như vui cười, nhãn thần lại lóe lên một tia giảo hoạt. Nàng không nói cho Long Nhất biết sự thực là Như Ý Băng Tằm đã tiến vào trong nội thể của Vô Song, đang hấp thụ sức mạnh tà ác trớ chú.

"Là điều kiện này sao?" Long Nhất sửng sốt, không ngờ nữ tử thần bí này thâm bất khả trắc. Hắn thậm chí nhìn không ra rốt cuộc là nàng tu luyện ma pháp hay đấu khí, chẳng qua bản thân Vô Song đã có thực lực của đại ma đạo sư, nàng liệu có để cho nữ nhân khác tới dạy dỗ? Tuy thế, điều kiện này cũng không quá khó.

"Đúng, chính là điều kiện này." Cung trang nử tử lạnh nhạt đáp.

"Dù ta đồng ý, nhưng chưa chắc Vô Song đã đồng ý." Long Nhất nói

"Chỉ cần ngươi đồng ý là được, nàng ta nhất định sẽ không cự tuyệt." Cung trang nữ tử tự tin nói.

"Đợi đã, nếu Vô Song gia nhập Băng Cung thì có phải là sẽ ở lại đây vĩnh viễn hay không?" Long Nhất đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Đây rõ ràng không phải là chuyện tốt lành gì, nữ nhân của mình đương nhiên phải ở bên cạnh mình chứ.

"Ngươi yên tâm, tối đa là hai năm. Hai năm sau ta sẽ để cho nàng ta ra ngoài." Cung trang nữ tử nói.

"Hai năm? Vậy thì lâu quá, nửa năm có được không?" Long Nhất cố mặc cả. Hắn không muốn phải cách xa Vô Song tới hai năm đằng đẵng.

Cung trang nữ tử lắc đầu kiên quyết nói: "Không được, phải đúng hai năm."

Long Nhất cảm thấy không thể lay chuyển được đành phải chấp nhận. Hai năm thì hai năm, đâu phải là không được gặp nữa, cần nhất là bảo trụ sinh mệnh của nàng trước, cuộc đời về sau còn dài mà.

"Ta có thể đi tham quan quanh Băng Cung một chút không?" Long Nhất hỏi.

Cung trang nữ tử gật đầu.

"Chỉ sợ có người ngăn lại, chi bằng nàng cấp ta một lệnh bài hay thứ gì đó có tác dụng thông hành đi." Long Nhất nói.

"Không cần lo, Băng Cung ngoại trừ ta ra không còn một kẻ nào hết. Ngươi cứ yên tâm tham quan." Cung trang nữ tử nói dứt lời thân hình chợt loáng lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Long Nhất ngẩn ngơ. Cả một Băng Cung rộng lớn thế này lại chỉ có một mình nàng ta là chủ nhân, thảo nào mà muốn thu nhận thêm người đến vậy.

Cố gắng cap nhật nhanh nhứt để các bạn xem

Phong lưu pháp Sư

 
Bình Luận (0)
Comment