Phong Lưu Pháp Sư

Chương 173

 

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Long Nhất tỉnh táo trở lại, mở lòng bàn tay ra xem chỉ thấy huyết sắc khô lâu dung hợp cùng thiên ma thạch phát ra hắc quang âm u, cảm giác nóng bỏng từ từ lan tỏa.

Long Nhất có cảm giác tựa như thiên ma thạch đang đề tỉnh hắn điều gì. Còn Lăng Phong đang ngất ngây, hừng hực lửa tình không ngừng ngậy ngọ ở trong lòng hắn, tựa như vô cùng bất mãn vì Long Nhất dừng tay lại, khiến nàng cảm thấy đột nhiên hụt hẫng.

Lúc này, Long Nhất cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó kéo vạt áo Lăng Phong cài lại.

"Long Nhất?" Lăng Phong đã tỉnh táo hơn,nghi hoặc hỏi.

Long Nhất cúi xuống đặt nụ hôn lên trán nàng an ủi: "Bảo bối, mặc y phục vào, lần đầu của nàng không thể ở địa phương quỷ quái này được."

Lăng Phong nghe lời liền chui ra khỏi lòng Long Nhất đứng lên, đang định lấy cuộn vải bó ngực lại như cũ thì bị Long Nhất cản lại. Hắn tưng tửng nói: "Không cho phép quấn lại như trước, nếu không bồng đảo sẽ bị biến dạng, đến lúc gò cao gò thấp thật khó nhìn đó."

"Ối, thật sao? Hiện giờ chúng đã bị biến dạng chưa?" Lăng Phong lo lắng khẩn trương hỏi.

"Giờ thì chưa, nhưng không được ngược đãi chúng như vậy nữa." Long Nhất cười hắc hắc đáp.

Lăng Phong yêu kiều nguýt Long Nhất một cái, khép lại vạt áo trước, trống ngực đánh thình thịch, bụng thắt lại như trống rỗng.

Nhìn mục quang ngập tràn vẻ hân thưởng của Long Nhất, Lăng Phong trong lòng vui sướng, ôm tay Long Nhất yêu kiều nói: "Long Nhất, thực ra muội tên thực là Phong Linh, sau này huynh hãy gọi muội là Linh nhi."

"Linh nhi, thực dễ gọi, a a. Người trong Hắc ám giáo hội của nàng đều có thói quen dịch dung sao? Trước đây U U cũng là như vậy" Long Nhất ha ha cười nói.

Phong Linh nghe Long Nhất đề cập về Lãnh U U, trong mắt lướt qua một đạo quang mang kì lạ, nắm tay Long Nhất hỏi: "Huynh nói đi là muội hấp dẫn hay nha đầu Lãnh U U ấy hấp dẫn? Huynh thích muội hơn hay thích nàng ta hơn?"

Long Nhất ngẩn người, trước mắt hiện lên dung nhan băng lạnh tuyệt thế của Lãnh U U. Kỉ niệm về đoạn thời gian nàng ở cùng hắn từ từ hiện lên làm cho ánh mắt biến thành ôn nhu.

"Hứ." Phong Linh thấy dáng vẻ Long Nhất, làm gì chẳng biết hắn đang nghĩ đến ai chứ. Nàng yêu kiều hứ một tiếng. Nữ nhân sinh ra đã biết ngay thần công cấu véo nên nàng nhắm phần mềm nhất nơi hông Long Nhất hết sức thi triển thần công.

Long Nhất cười khổ, nữ nhân đều cùng một dạng a, chẳng như huynh đệ tốt Lăng Phong lúc trước.

"Linh nhi, thật ra."

"Huynh không cần phải giải thích, muội không muốn biết." Phong Linh ngắt lời Long Nhất, trong lòng thở dài. Nàng đưa ra câu hỏi như vậy chỉ là bản năng của một thiếu nữ mà thôi. Thật ra nàng đã rõ nàng và Lãnh U U trong lòng Long Nhất ai nặng ai nhẹ thế nào, nhưng nàng tin tưởng sau này nhất định nàng sẽ có phân lượng lớn hơn Lãnh U U trong lòng hắn. Nàng sẽ vừa là hồng nhan tri kỉ vừa là trợ thủ đắc lực của hắn.

Lúc này, Long Nhất đột nhiên có cảm giác như đang bị người nhìn trộm. Đâu đó trong vùng bóng tối tựa hồ có cặp mắt đang nhìn thẳng vào họ. Mục quang sắc bén của hắn dò xét khắp nơi trong bóng tối nhưng ngoại trừ dòng chảy ngầm dưới đất là có thể giấu mình còn bốn phía chung quanh khó có chỗ để quan sát.

Phong Linh tựa hồ cũng nhận ra sự khác lạ, nàng liền xích lại sát Long Nhất, nhìn ngó xung quanh.

Lòng bàn tay trái Long Nhất lại bắt đầu phát nhiệt, hắn lập tức mở rộng bàn tay, chỉ thấy thiên ma thạch đột nhiên xạ ra ba đạo hắc mang hướng tới ba nơi trên vách nham động. Trong mắt Long Nhất tinh quang bạo phát, khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt phát ra ba chưởng ấn kích thẳng về hướng vách động hắc mang vừa báo, chỉ nghe oành một tiếng đá vỡ bay loạn, xen lẫn vào đó là mấy tiếng kêu thảm sắc nhọn, ba hố lớn hiện ra trên vách đá, còn mấy nhân ảnh kì quái đang nằm tại đó kêu thảm không ngừng.

Tinh thần lực của Long Nhất trong nháy mắt đã chế trụ mấy người, rồi cùng Phong Linh tiến lại xem xét. Hai người không nhịn được nhìn nhau choáng váng. Chỉ thấy đám người này rõ là miệng nhọn má hóp trông như những con khỉ, mắt hình tam giác, đôi tai không ngờ rất dài, thân hình lại cực kì thấp bé, tựa như thiếu niên phát triển dị dạng, khuôn mặt lại tựa như đã hơn ba bốn chục tuổi, thân thể mặc loại trang phục không rõ làm từ chất liệu gì.

"Linh nhi, nàng có biết chúng chủng tộc nào không?" Long Nhất quay sang hỏi Phong Linh.

Phong Linh khẽ đảo đôi tú mi đánh giá đám người khốn khổ đó rồi đáp với ngữ khí không chắc chắn: "Muội xem sách thấy có ghi chép về sự tồn tại của một chủng tộc gọi là địa tinh, bọn họ cả đời sống dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời, là ông tổ trong nghề thiết lập cơ quan địa đạo, kiến lập nên đế quốc rộng lớn trong lòng đất. Nhưng đấy cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."

Long Nhất tóm lấy một gã hỏi: "Các ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"

Gã đó khuôn mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Long Nhất.

"Hay là chúng không hiểu ngôn ngữ của chúng ta, làm sao bây giờ?" Phong Linh nói.

Long Nhất nhíu mày, buông tên gia hỏa xấu xí chẳng biết là thuộc chủng tộc nào đó ra, đột nhiên nặn ra bộ mặt tươi cười sáng láng, dáng vẻ tỏ ra thân thân thiết gần gũi. Hắn vỗ vỗ vào vai gã nọ một cách thân thiện, rồi nắm lấy bàn tay như móng vuốt của gã lắc nhẹ, hoa tay múa chân biểu thị họ không có ác ý.

Mấy người nọ nhìn Long Nhất với vẻ kinh ngạc do dự, trong miệng phát ra một tràng líu ra líu ríu như tiếng chim, chẳng biết là bọn họ định nói cái gì?

"Có thể bọn họ muốn huynh giải khai cấm chế, nhìn bộ dạng khó chịu của họ kìa." Phong Linh nhắc nhở.

Long Nhất gật đầu, vẫy tay giải khai tinh thần cấm chế cho mấy người. Một gã dáng vẻ như đầu lĩnh bước đi mấy bước, sau đó quay lại vẫy vẫy tay về phía hai người, dáng điệu như muốn bảo đi theo họ.

Mấy gã như quỷ lùn nọ đi xuống phía cuối động khẩu. Do bọn họ không có khả năng bay nhảy nên người nào cũng tháo từ trên hông ra một cuộn dây, một đầu dùng kim loại tạo thành móc câu, quăng dây móc chặt lấy một mỏm đá rồi khéo léo theo sợi dây leo lên. Cuối cùng, gã có vẻ là đầu lĩnh đó thả sợi dây xuống, ra hiệu cho hai người Long Nhất trèo lên.

Long Nhất và Phong Linh nhìn nhau mỉm cười, khẽ điểm chân phi thân vọt lên. Đám quỷ lùn mắt chữ o miệng chữ a nhìn họ với ánh mắt hiện rõ vẻ sùng bái.

Long Nhất nhìn xung quanh đánh giá tình hình, chỉ thấy địa đạo sâu hun hút không thấy điểm cuối, trên vách động cách một quãng lại cắm một ngọn đuốc, hơn nữa dọc đường lại còn có vô số ngã rẽ, xem ra đây quả thật là một mạng lưới ngầm vô cùng rộng lớn, có lẽ bọn họ chính là địa tinh tộc trong truyền thuyết.

Hai người đi theo đám quỷ lùn rẽ phải ngoặt trái trong địa đạo, dọc đường cũng gặp mấy đoàn quỷ lùn cũng có hình dáng tương tự, tất cả đều ngạc nhiên nhìn hai người. Còn tên tiểu tử dẫn đầu nhóm của Long Nhất thì trịnh trọng chỉ vào hai người líu la líu lo một hồi, khiến đám quỷ lùn kia nhìn hai người đầy ngưỡng mộ.

Đi suốt gần nửa canh giờ, trước mặt hai người đột nhiên có ánh sáng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người ngây ngốc không nói nên lời. Nơi đây không ngờ là một thành thị ngầm cực lớn, khoảng cách trên dưới vào khoảng mấy chục trượng. Tòa thành này vẫn đang trong quá trình xây dựng, gạch đá để xây dựng phòng ốc xếp thành hàng hàng dãy dãy rành mạch theo hàng lối, có nhai đạo rộng rãi nhưng lại không có cửa hàng buôn bán giống như của con người. Có thể thấy loài địa tinh vẫn giữ nguyên hình thức sinh hoạt nguyên thủy, không hề phát sinh việc giao dịch mua bán.

Hai người Long Nhất vừa tới liền tạo nên một chấn động lớn, đám địa tinh ào tới vây quanh, trên tay cầm những vũ khí kì quái bằng kim loại, cảnh giác nhìn hai người, xem bộ dạng tựa như toàn dân đều là quân binh a.

Sau khi đám địa tinh dẫn đường quát tháo một hồi, toàn bộ địa tinh mới lùi lại mở ra một con đường, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người Long Nhất. Xem ra cái tính thích coi náo nhiệt đều là bản tính trời sinh của mọi chủng tộc a.

Long Nhất cũng quan sát đánh giá mọi nơi, hắn nhận thấy hình dáng địa tinh nữ nhân cũng không khác nam nhân là mấy, thực khiến nguời ta chẳng dám khen ngợi. Mặc dù cũng có đôi tai rất dài giống như tinh linh tộc nhưng về tướng mạo đơn giản là khác nhau một trời một vực.

Rất nhanh, hai người được đưa tới trước một tòa kiến trúc bằng đá rất lớn tại trung tâm thành, tựa như là hoàng cung của địa tinh tộc. Lúc này trước hoàng cung có một đại đội địa tinh hộ vệ tay cầm trường mâu đang xúm xít quanh một địa tinh trung niên mặc bộ áo giáp chế luyện bằng kim loại, đầu đội vương miện gắn đá quý, có lẽ là tộc trưởng địa tinh tộc. Chuyện hưởng thụ quả thực khác nhau quá xa. Đám cư dân cùng hộ vệ đều ăn mặc rách rách rưới rưới tựa như đám ăn mày, còn gã nọ lại ăn diện bảnh bao như thế. Cái vương miện kia mà được đưa về Thương Lan đại lục để đấu giá khả năng có thể bán với giá trên trời.

Long Nhất và Phong Linh đứng ngay trước mặt tộc trưởng địa tinh tộc, chỉ nghe thấy gã líu la líu lo một hồi, một lão già địa tinh tộc lưng gù râu trắng đầy mặt từ hoàng cung đi ra. Nhãn thần của lão tuy mờ đục nhưng lại lấp loáng quang mang trí tuệ.

"Con người, các người từ đâu đến đây? Vì sao lại tới vương quốc địa tinh của chúng ta?" Lão già nói ra không ngờ lại là ngôn ngữ thông dụng tại Thương Lan đại lục, có lẽ do ít khi sử dụng nên tỏ ra rất cứng ngắc, song dù sao vẫn có thể nghe và hiểu được.

Long Nhất cùng Lăng Phong kinh ngạc vui mừng không thôi. Tối thiểu thì vấn đề ngôn ngữ bất đồng đã có thể giải quyết, những cái khác đều không còn là vấn đề nữa. Điều họ lo lắng lúc này chính là sự an toàn của ba người Thủy Nhược Nhan, Tây Môn Vô Hận và Nhân Nhân, không biết hiện tại họ có đuợc an toàn không.

"Địa linh tiên sinh tôn kính, chúng ta vô tình bị hồng thủy cuốn vào lãnh địa của quý tộc, nếu có gây phiền phức, xin vô cùng xin lỗi." Long Nhất lễ độ đáp lễ.

Lão già nọ liền phiên dịch lời Long Nhất cho tộc trưởng địa tinh tộc, sau đó tiếp: "Địa tinh tộc chúng ta đã hơn nghìn năm nay chưa từng gặp con người, vô cùng hoan nghênh các ngài. Tộc trưởng chúng tôi mời các ngài ở lại đây mấy ngày, địa tinh tộc chúng tôi sẽ dùng lễ nghi cao nhất khoản đãi hai vị quý khách, đương nhiên chúng tôi cũng có một thỉnh cầu, liệu có thể đem tình hình Thương Lan đại lục hiện nay nói cho chúng tôi không."

"Cái đó tuyệt đối không có vấn đề, nhưng chúng tôi còn có ba nguời bạn đi cùng cũng bị cuốn đi, chưa rõ lưu lạc nơi đâu, rất mong quý tộc tìm kiếm giúp." Long Nhất đáp. Hắn dù rất hiếu kỳ về địa tinh tộc trong truyền thuyết này nhưng Thủy Nhược Nhan tam nữ có bị cuốn vào đây hay không hắn cũng không rõ, lại không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, liền kêu địa tinh tộc đi tìm nơi dòng chảy ngầm. Ba thiếu nữ này thật khiến người khác lo lắng mà.

END 173

Next : sextalk.sexviet/showthread.php?t=99722&page=16

PHONG LUU PHAP SU

 
Bình Luận (0)
Comment