Phong Lưu Pháp Sư

Chương 181

 

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Long Nhất trong lòng chấn kinh, không ngờ dưới dòng dung nham lại có cả mật thất. Đáo để là ai có kĩ thuật xảo đoạt thiên công như vậy, không lẽ là địa tinh? Bọn họ có bản lĩnh này sao?

Lúc này thạch môn phát ra một loạt tiếng lịch kịch rồi mở ra, còn Hỏa kì lân cũng trồi lên khỏi dòng dung nham, vọt lên đứng trước cửa thạch môn, nhìn mấy người Long Nhất rống lên hai tiếng như gọi bọn họ đi vào.

"Long Nhất, chúng ta có nên vào không?" Phong Linh níu tay áo Long Nhất hỏi.

"Vào, đương nhiên phải vào. Chẳng lẽ nàng không muốn biết Hỏa kì lân muốn dẫn chúng ta tới đâu sao?" Long Nhất hắc hắc cười nói, căn bản không thèm nghĩ tới phương án khác, hơn nữa có Hỏa kì lân dẫn đường, sao có thể có nguy hiểm.

Phong Linh dĩ nhiên là nghe theo Long Nhất. Hai người thu lại đại đội nhân mã, chỉ lưu lại Tiểu Tam cùng Cuồng lôi thú rồi tiến vào thạch môn. Vừa vào trong thạch môn liền tự động đóng lại, ma pháp đăng ở dọc hai bên lối đi đồng thời sáng lên. Long Nhất nhớ là đã thấy chủng loại ma pháp trang trí này tại di thất chi thành trong hoang mãng thảo nguyên.

Thông đạo rất dài, đi cả nửa ngày trời vẫn chưa tới đầu kia. Có trời mới biết con đường này tiêu tốn bao nhiêu nhân lực vật lực. Đi thêm một lúc nữa, Hỏa kì lân đột nhiên dừng lại, Long Nhất có chút nghi hoặc, chỗ này vẫn chưa đến cuối đường mà?

Chỉ thấy Hỏa Kì Lân phun một khẩu thần hỏa vào vách đá bên trái, vách đá lập tức trượt sang hai bên, ánh sáng đỏ chói từ bên trong hắt ra. Đến khi vách đá mở ra hoàn toàn, Long Nhất mới phát hiện bên trong hỏa diễm cháy đùng đùng, luồng hơi nóng bỏng phả thẳng vào mặt. Không cần nói, đây tuyệt đối không phải là ngọn lửa thông thường, mà ngược lại ít nhất cũng tương đương thần hỏa do Hỏa kì lân phun ra.

Lợi hại, quả lợi hại. Long Nhất thầm tán thán trong lòng. Nhưng không phải là nói hỏa diễm cực kì lợi hại này, mà là tán thưởng sự thông minh của người thiết kế địa đạo này. Tư duy của con người đều có quán tính, cứ cho rằng có người tiến vào thông đạo, nhất định sẽ nghĩ rằng mục tiêu phải nằm ở cuối thông đạo, ai mà ngờ nổi mật thất chân chính lại nằm ở lưng chừng giữa thông đạo chứ?

Đây là một thạch thất rộng khoảng vài trăm mét vuông. Trần thạch thất bị hỏa diễm thiêu đốt đến đỏ rực, nhưng kì quái là không bị nóng chảy, mọi ngóc ngách của thạch thất đều bị hỏa diễm thiêu đốt, căn bản không có chỗ đặt chân, có thể nói ngoại trừ lửa ra không còn thứ gì khác.

Long Nhất vô cùng nghi hoặc,không biết vì sao Hỏa kì lân lại dẫn bọn họ tới đây, giờ càng không biết Hỏa kì lân chạm vào cơ quan gì làm cho hỏa diễm thiêu đốt thạch thất bỗng nhiên lui lại để lộ ra một lối đi. Đến khi Long Nhất và Phong Linh bước tới trước, ở giữa không ngờ lại lộ ra một địa đạo, bên dưới là từng bậc từng bậc thang đá.

"Thực quá phức tạp, không biết bên dưới có bảo vật gì?" Phong Linh tỏ ra kinh ngạc nói.

"Biết đâu lại là một tuyệt thế đại mĩ nhân?" Long Nhất hắc hắc cười ước ao.

Phong Linh trừng mắt lườm Long Nhất một cái, tức tối nói "Chàng có mà mơ. Đó phải là suất ca (chàng đẹp trai)."

Hai người vui đùa chọc ghẹo nhau theo Hỏa kì lân đi xuống cầu thang, may là thang đá này không dài vô tận như thông đạo lúc trước, chỉ có mười bậc là xuống tới nơi.

Khi Long Nhất cùng Phong Linh tới trước một thạch môn đã mở sẵn liền cảm giác có một trận hương phong từ trước mặt thoảng bay tới. Không ngờ hiện ra trước mặt hai người lại là một phòng ngủ vô cùng sang trọng. Chỉ nhìn vào cách bài trí cùng đồ trang sức cũng có thể nhận ra đây rõ ràng là hương khuê của một thiếu nữ, không lẽ quả thực bị Long Nhất một lời đoán trước, quả thực là có một tuyệt thế đại mĩ nhân ở đây? Chỉ là ở dưới lòng đất lại bố trí một hương khuê quả thật là quá quỷ dị.

"Mồm quạ đen" Phong Linh tức khí buông một câu.

"Phải là miệng chim khách mới đúng chứ. Đấy đâu phải điều xấu gì" Long Nhất hắc hắc cười nói. (chim khách: loại chim mang điều tốt lành)

Hai người tiến vào trong, Long Nhất quay đầu nhìn ngó tứ phía, cặp mắt đột nhiên trợn ngược, tí nữa đã kinh ngạc la lên.

"Oa, cô gái này đẹp quá." Phong Linh kinh ngạc thốt lên, sau lại thấy bộ dạng chấn kinh đến mức há mồm trợn mắt của Long Nhất, lại cho là vì bị mĩ sắc mê hoặc, liền tức tối đến nỗi thở hổn hển nhéo vào phần thịt mềm nơi eo của hắn, hậm hực nói "Chàng là đồ sắc lang, mới chỉ là bức tượng thôi vậy mà xem chàng bị mê hoặc thành bộ dạng gì kìa."

Long Nhất kêu lên đau đớn, hung hăng nhéo lại lên bờ mông Phong Linh hai cái, khiến cô nàng xấu hổ kêu be be một hồi. Long Nhất liếc nhìn pho tượng trong góc phòng thêm lần nữa, miệng lẩm nhẩm nói "Giống, thật là giống quá, đơn giản là giống y như đúc a."

"Cái gì giống y như đúc gì?" Phong Linh thắc mắc hỏi.

"Pho tượng đó. Bức tượng này giống hệt như pho tượng nữ thần băng ta đã thấy trong Băng cung ở vùng băng nguyên." Long Nhất giải thích. Ngoại trừ y phục và pháp trượng là khác nhau còn lại tất cả từ gương mặt đến dáng vóc đều giống nhau như tạc.

Long Nhất tiến tới trước, giơ bàn tay sói nắn nắn bộ ngực bức tượng, cười hi hi bình phẩm: "Ngay cả kích thước cũng giống hệt." Xem ra trước kia hắn cũng đã làm một cú tương tự với tượng nữ thần băng.

Phong Linh khóc cười không được trừng mắt nhìn Long Nhất, tên gia hỏa này cũng thật quá dâm đãng, ngay cả một bức tượng không có sinh mệnh cũng sờ soạng, không lẽ sờ bức tượng hay hơn sờ mình sao? Phong Linh bất giác nghĩ đến chuyện đó, hai má liền hồng rực như ráng mây chiều.

Long Nhất ý niệm xoay chuyển, chẳng lẽ nữ nhân giống hệt với nữ thần băng này lại là hỏa thần? Hỏa thần cũng là giống cái? Đúng rồi, Băng cung cùng Liệt diễm sơn trang là tử địch, một thờ thủy thần một thờ hỏa thần, nhưng hai nữ thần sao lại giống nhau đến vậy? Không lẽ là song sinh? Thật quá kì quái.

Long Nhất ôm Hỏa kì lân đã thu nhỏ lại lên, búng búng vào cái sừng nhọn của nó hỏi: "Mi dẫn chúng ta tới đây không phải chỉ để xem bức tượng này phải không."

Hỏa kì lân ô ô hai tiếng, tựa hồ như muốn nỗ lực nói với Long Nhất chuyện gì đó.

Long Nhất bó tay, thả Hỏa kì lân ra. Nó không nguyện ý đi cùng bọn họ có thể là vì pho tượng này, bởi vì đấy là chủ nhân của nó, chỉ là có chút kì quái a…

Long Nhất rơi vào trầm tư. Hơn một năm trước trong hắc ám không gian tại di thất chi thành đã nhìn thấy bức tượng của hắc ám chi thần, sau tới Băng cung nhìn thấy tượng Băng chi nữ thần, giờ pho tượng nhìn thấy ở đây khả năng là tượng hỏa thần. Long Nhất hoàn toàn không tin trên thế giới có thần thánh, ngay cả sau khi nhìn thấy thú yêu Hỏa kì lân của hỏa thần trong truyền thuyết, hắn vẫn nhận định cái gọi là thần đó chỉ là chuyện thần thoại hóa việc con người hoặc một chủng tộc đặc biệt nào đó tu luyện đến một trình độ nhất định. Chỉ đến khi liên tiếp nhìn thấy hai ba pho tượng được gọi là thần đó, Long Nhất mới cảm thấy trong đó có ẩn chứa chuyện bí mật gì đó.

Khiến người khác kì quái nhất là bức tượng lại đặt trong một hương khuê. Ai lại nẩy sinh ra ý tưởng xây dựng một hương khuê trong lòng đất thế này, sau còn đặt tượng hỏa thần vào. Xem ra hương khuê này có lẽ chính là nơi ở của hỏa thần.

Long Nhất bâng khuâng đi quanh căn phòng, vừa mới đặt bàn tọa xuống giường, một làn u hương nhẹ nhàng thoảng qua mũi hắn. Long Nhất giờ có thể coi như một cao thủ hái hoa, hắn vừa ngửi là biết hương vị này tuyệt đối là mùi hương trên cơ thể nữ hài chứ không phải là hương liệu nhân tạo.

Để xác định phán đoán của bản thân, Long Nhất cầm áo ngủ bằng gấm lên hít hít ngửi ngửi, mùi hương thấm vào tận tâm can.

"Long Nhất, chàng đúng là đồ biến thái" Phong Linh thấy Long Nhất cứ ngửi đi ngửi lại chiếc áo ngủ không khỏi bật cười nhiếc mắng.

Long Nhất cười cười, vẫy tay nói: "Linh nhi, nàng cũng tới đây ngửi xem."

"Không muốn, chàng nghĩ thiếp cũng giống như chàng sao."Phong Linh khúc khích cười nói.

"Ta nói chuyện nghiêm chỉnh với nàng đó. Nàng thử xem đây có phải là mùi hương trên người nữ hài không." Long Nhất tỏ ra nghiêm túc nói.

Lúc đó Phong Linh mới đi tới, cầm áo ngủ lên ngửi, xác nhận ngửi thấy mùi hương đặc biệt thanh nhã nhẹ nhàng. Nàng nói: "Mùi hương này thiếp chưa từng ngửi thấy, còn có phải trên người nữ hài không thì thiếp không biết, chỉ đành nhờ đại sắc lang chàng kinh nghiệm phong phú kiểm định."

Long Nhất liền ôm lấy Phong Linh, vùi đầu vào vùng khe sâu dưới cổ nàng hít một hơi dài nói "Không sai, mặc dù không giống nhau nhưng tuyệt đối là mùi hương trên người nữ nhân."

"Này, híc híc, vậy mùi hương của thiếp thơm hơn hay mùi trên cái áo ngủ đó thơm hơn." Phong Linh hai má ửng hồng hỏi.

Long Nhất trợn mắt, bàn tay to lớn đặt lên vai nàng, tựa như bộ dạng huynh đệ lúc trước, hỏi: "Nàng không thấy có gì kì quái sao?"

"Kì quái? Cái gì kì quái?" Phong Linh hỏi.

Long Nhất nhéo cái mũi xinh của nàng nói: "Linh nhi, nàng sao trở nên ngốc nghếch vậy, chẳng có chút thông minh như Lăng Phong gì cả."

Phong Linh đánh Long Nhất một cái, giận dỗi nói: "Tất cả là tại chàng." Nói thì nói vậy, nhưng nàng cũng bắt đầu cẩn thận nghĩ xem chỗ này có gì kì quái. Một lúc sau nàng la lên: "Thiếp biết chàng nói gì rồi. Chàng khẳng định mùi hương này là ở trên người nữ tử, điều này chứng minh có nữ nhân ngủ trên chiếc giường này. Đến bây giờ vẫn còn mùi hương, vậy rõ ràng mới đây nữ hài tử đó vẫn còn ngủ trên giường, đúng không?"

"Thông minh, thưởng nàng một nụ hôn." Long Nhất cười hắc hắc hôn lên đôi môi căng mọng của Phong Linh một cái.

"Thiếp vốn rất thông minh mà." Phong Linh được khen vô cùng cao hứng cười nói. Tại sao nữ nhân một khi trúng phải mũi tên tình ái thì trí thông minh thường biến mất? Đó đều vì bọn họ có chỗ dựa, có thói quen đem mọi chuyện đổ lên đầu nam nhân, thường chỉ nghĩ tới những thứ tốt đẹp vui vẻ, từ đó thỉnh thoảng quên mất năng lực phán đoán với mọi chuyện diễn ra xung quanh.

"Đã là như vậy, nàng nói xem đáo để là ai có thể ở đây?" Long Nhất hỏi Phong Linh, cũng là tự hỏi chính mình.

"Thiếp đoán nhất định là địa nữ thần (thần đất). Chàng nói có quang minh thần, hắc ám chi thần, thủy thần, hỏa thần, không có lí thổ hệ của chúng ta lại không có thần sao. Quan hệ giữa những vị thần này nhất định rất mật thiết. Biết đâu địa nữ thần có qua lại với hỏa thần, vì thế giúp đỡ hỏa thần trông nhà còn làm vệ sinh giúp thì sao." Phong Linh nghĩ đến đây, đột nhiên cười hi hi nói.

Long Nhất ngây người, hắc hắc cười nói: "Linh nhi, trí tưởng tượng của nàng hơi quá phong phú đấy."

"Đấy vẫn là ưu điểm của thiếp, giờ chàng mới biết sao?" Phong Linh học theo Long Nhất cười hắc hắc, ngay cả ngữ khí cũng giống hệt.

"Ai bảo nàng học cách nói của ta, đáng đánh." Long Nhất phát vào tuyết đồn của Phong Linh vài cái, bờ mông đầy đàn tính đó rung rinh, khiến Long Nhất một trận miệng khô lưỡi nóng.

"Ưm, nhẹ thôi" Phong Linh môi xinh mấp máy, liên tục phát ra ư a mấy tiếng rên rỉ, đôi mắt xanh biến thành mông lung mơ màng.

Long Nhất hô hấp đình trệ, ôm nàng lăn lên giường, tiện tay buông màn che kín chiếc giường

 
Bình Luận (0)
Comment