Phong Lưu Thánh Vương

Chương 131

Lý Chiến sau khi xé Dịch Chuyển Phù thì lập tức xuất hiện ở khu rừng bên ngoài trấn Vạn Liên. Hắn lấy thuốc trị thương nuốt vào, dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía Lý gia. Cứ như ánh mắt ấy bỏ qua mọi thứ mà nhìn chằm chằm vào người của Cao gia. Trong lòng hắn thề rằng sẽ có một ngày, chính tay hắn sẽ đem diệt sạch cả Cao gia, chó gà không tha. Nhìn thêm một lát thì hắn mang theo vết thương, quay đầu đi về hướng Hoàng Tung Sơn Mạch.

....................

Sau khi trở về từ buổi giá, Lý Hàn đang trong Âm Dương tháp tu luyện thì tự nhiên tâm thần của hắn không yên, khiến hắn không thể nào tu luyện tiếp nữa. Không biết vì lý do gì mà hắn có một dự cảm xấu. Có khi nào là nữ nhân của hắn ở trấn Vạn Liên gặp nguy hiểm nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, trước khi xuất phát thì hắn đã đưa cho mỗi nàng một tấm Dịch Chuyển Phù rồi nên có gặp nguy hiểm gì các nàng có thể bỏ chạy được.

Nhưng mặc dù vậy, tâm tình bất an này khiến cho Lý Hàn cảm thấy khó chịu vô cùng. Xem ra vài ngày nữa, hắn phải trở về Lý gia một chuyến.

Sáng ngày hôm sau, Lý Hàn đi đến Linh Thiên Các để mua Linh Căn Trụ. Vừa về có nhiều chuyện phải giải quyết nên quên mất việc này, đến bây giờ mới nhớ ra.

Mua xong Linh Căn Trụ thì hắn đi qua Linh Dược đường để mua linh thảo. Với 7 ức linh thạch trong túi thì đủ cho hắn tiêu pha. Lần này hắn mua linh thảo hết tổng cộng 5 ức linh thạch. Linh Dược Sư quả là chức nghiệp đốt tiền mà.

Mua xong thì hắn quay về viện của mình rồi chui vào trong Âm Dương tháp.

Thấy Lý Hàn xuất hiện thì Mị Nương lên tiếng:

- Lý Hàn, chàng đã mua nó chưa.

- Đã mua rồi!

Nói rồi hắn lấy Linh Căn Trụ từ trong nhẫn trữ vật. Đó là một trụ thủy tinh trong suốt, cao chừng ba xích, chia làm mười đoạn. Lý Hàn nói:

- Ai thử trước.

- Để ta, để ta.

Mị Nương xung phong lên trước.

Nàng đặt tay lên thử. Lập tức Linh Căn Trụ nổi lên phản ứng, đầu tiên tầng dưới dùng của Linh Căn Trụ phát ra ánh sáng màu đỏ, sau đó tầng thứ hai, tầng thứ ba....đến tầng thứ mười cũng phát ra ánh sáng màu đỏ. Ba người thấy một màn như vậy đều hiện lên vẻ kinh ngạc, tầng thứ mười sáng lên có nghĩa là Mị Nương có Hỏa Linh Căn cực phẩm.

Linh căn này nếu công bố ra ngoài thì tất cả các thể lực sẽ điên cuồng tìm mọi cách lôi kéo nàng, không tiếc mọi tài nguyên toàn lực bồi dưỡng. Bởi vì với Linh căn này thì tương lai nàng đạt đến Linh Hoa Cảnh là điều chắc chắn! Đương nhiên, sẽ không có chuyện mà nàng chỉ ngồi một chỗ thì sẽ đạt đến Linh Hoa Cảnh, còn phải xem cố gắng của bản thân và vận may nữa vì ngoài tu luyện thì cũng cần phải có cơ duyên nữa. Hỡn nữa, những người có linh căn cao cấp như vậy thường sẽ trở thành mục tiêu bị trừ khử hàng đầu, dù sao nếu không phải là người của mình thì phải diệt trừ người đó để khỏi hậu hoạn về sau.

Mặc dù vậy, cái này cũng là ánh sáng cuối con đường, chỉ cần nàng không chết thì tương lai chắc chắn là Linh Hoa Cảnh.

Mị Nương hiện lên vẻ hưng phấn, kiều nhan hiện đầy vầng sáng mê người, phảng phất như mới vừa kết thúc triền miên cùng Lý Hàn.

Không hổ là Nguyên Thần Đan mà, lúc trước nàng chỉ là Hỏa Linh Căn nhị cấp, bây giờ chỉ dùng một viên Nguyên Thần Đan thôi mà nàng đã nhảy lên Hỏa Linh Căn thập cấp.

Lần này đúng là kiếm lời lớn rồi!

Hàn Vũ Liên cũng nhanh chóng thử nhưng điều bất ngờ đã xảy ra. Nàng chỉ có thể làm sáng năm vòng mà thôi, có nghĩa là Thủy Linh căn của nàng đạt đến ngũ cấp. Mặc dù ngũ cấp không tệ nhưng nếu so với thập cấp của Mị Nương thì chẳng đáng nhắc tới. Nhưng cả hai nàng đều dùng Nguyên Thần Đan, tại sao lại có sự cách biệt như thế.

Cả ba người thắc mắc, qua một hồi thì Mị Nương lên tiếng:

- Ta chỉ đoán mò, không biết có phải đúng hay không nhưng ta cảm thấy sự khác biệt này là vì ta đã ngủ với Lý Hàn, còn Vũ Liên thì không?

- Ngươi nói bậy cái gì vậy?

Hàn Vũ Liên gắt giọng, trên mặt nàng nổi lên hai mảnh đỏ ửng.

- Đúng đó, Mị Nương, nàng đừng nói mò. Nếu như theo nàng nói thì chỉ cần ai ngủ với ta thì sẽ đạt được Linh căn cực phẩm.

Lý Hàn nói.

- Nhưng mà, ta cảm thấy nó là hợp lý nhất rồi. Chứ nếu không vì sao ta với Vũ Liên cùng đều ăn Nguyên Thần Đan mà lại có sự cách biệt như thế.

Liễu Mị Nương nói.

- Cái này.....

Cả hai người không biết phải trả lời làm sao. Nghĩ lại thì lời của Mị Nương cũng khá có lý, bây giờ cách đơn giản nhất chính là Hàn Vũ Liên làm với Lý Hàn rồi sau đó kiểm tra lại là mọi thứ sáng tỏ. Nhưng mà đâu thể nào đùng một cái là làm được, mặc dù Hàn Vũ Liên có chút rung động với Lý Hàn nhưng đâu thể nào dễ dàng trao thân cho hắn như vậy. Lý Hàn ho một cái để xóa sạch bầu không khí lúc nãy, hắn nói:

- Thôi, để chuyện này qua một bên đi. Các nàng đi tu luyện trước đi

Hai nàng thấy chuyện nếu tiếp tục tranh cãi cũng chẳng được ích lợi gì nên theo ý của Lý Hàn mà đi tu luyện. Còn Lý Hàn thì ra ngoài mua thêm giường và chăn, hắn tính xây thêm nhiều căn phòng nữa cho các nàng nữa. Dù sao thì các nữ nhân của hắn sau này sẽ sống trong Âm Dương tháp nên cũng phải có không gian riêng chứ.

Sau khi mua đủ thì hắn bắt tay vào làm việc, hiệu suất của Âm Dương tháp lúc nào cũng nhanh cả, hai mươi căn phòng lấy phòng ngủ chính là trung tâm bắt đầu được xây dựng và chỉ sau một canh giờ thì mọi thứ đã xong xuôi. Liễu Mị Nương thấy vậy cũng chọn phòng phòng, điều làm hắn không ngờ là Hàn Vũ Liên cũng chọn lấy một phòng làm hắn cứ nhìn nàng mãi, làm nàng bực mình tới mức cầm kiếm đuổi chém hắn luôn.

.....................

Sáng ngày hôm sau, Lý Hàn và nhị nữ cùng nhau đi đến Linh Thiên Các để thuê linh thú, dùng để bay về trấn Vạn Liên. Cái cảm giác bất an đó khiến hắn lo lắng nên không thể nào lãng phí thời gian được cả. Mặc dù thuê linh thú bay thì sẽ tốn rất nhiều tiền nhưng không sao, tiền thì Lý Hàn không thiếu.

Ba người sau một hồi chọn lựa thì cuối cùng chọn Thanh Linh Hạc nhị giai linh thú. Còn vì sao chọn thì vì nó có thể hình to nhất, có thể chở nhiều người cùng lúc. Gía thue Thành Linh Hạc một chuyến hết 300 linh thạch, làm Lý Hàn mắng to trong lòng hai chữ " Gian thương "

Sau khi thanh toán tiền xong thì cả ba theo một người điều kiển ra khỏi Thiên Long Thành. Sở dĩ cần có người điều kiện là vì linh thú chỉ nghe lời duy nhất một chủ nhân mà thôi.

Người điều khiển của nhóm Lý Hàn là một trung niên khoảng hơn 40t, có thực lực Tụ Linh Cảnh tứ trọng thiên. Sau khi ra khỏi Thiên Long Thành thì trung niên này giơ tay lên, bao tay của người tự nhiên phát sáng rồi một thứ từ trong đó phóng ra. Đó là một con bạch sắc cự Hạc to gần hai trượng, hai cánh triển khai dài chừng một trượng, sau một hồi bay lượn thì nó vững vàng đáp xuống.

Lý Hàn nhìn một màn như vậy thì sáng mắt, không biết khi nào thì hắn mới có một linh thú riêng đây. Còn cái bao tay kia thì nếu Lý Hàn đoán không lầm là bao tay linh thú, là thứ dùng để chứa thú sủng của mình.

Trung niên đó tiến tới, đưa tay vuốt ve linh hạc một lát rồi nói:

- Mau lên thôi!

Trung niên vừa nói xong thì Thanh Linh Hạc đã hạ thấp người xuống, để cho mọi người dễ trèo lên.

Thấy tất cả mọi người đã lên Thanh Linh Hạc, trung niên nhân kia phát ra một tiếng " Ô ".

Thanh Linh Hạc vỗ cánh bay lên, khí lưu to lớn sinh ra, thổi bay vụi đất xung quanh.

Cạc cạc...

Thanh Linh Hạc kêu to một tiếng, vỗ cánh bay lên, lập tức bay về phía trước, càng bay càng cao, ba người đưa mắt nhìn xuống, một lát sau thì Thiên Long Thành đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người.

- Tiền bối, khi nào mới đến trấn Vạn Liên.

Lý Hàn hỏi.Dựa theo tư luyện mà ngươi cung cấp, nếu tính thời gian bay và nghỉ ngơi thì chắc khoảng sau bảy ngày nữa mới tới. Được rồi, nếu không chuyện gì thì đừng làm phiền đến ta.Trung niên nhân này nói xong, lập tức nhắm mắt điều tức, hiển nhiên người này không thích người lạ.

Ba người thấy cũng chẳng có việc gì để làm nên cũng nhắm mắt điều tức.

Mỗi ngày trôi qua, tất cả mọi người chỉ ăn một bữa lương khô, xong rồi lập tức tiếp tục lâm vào tu luyện, Lý Hàn thì chìm đắm vào thức thứ ba của Diệt Nhân kiếm pháp. Vào ngày trước khi xuất phát thì hắn đã hoàn toàn thấu hiểu thức thứ hai.

Ba ngày sau, trung niên nhân cho Thanh Linh Hạc dừng lại ở một sơn mạch không người,Thanh Linh Hạc chỉ là nhị giai linh thú mà thôi, cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, không cách nào chịu tải mọi người liên tục phi hành đến trấn Vạn Liên được.

Mọi người đáp xuống một sơn mạch không người, Lý Hàn đánh giá chung quanh, khắp nơi đều là đại thụ che trời, ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng thú rống không rõ truyền tới.

- Chúng ta nghỉ ngơi một canh giờ rồi xuất phát.

Trung niên nhân nói với ba người

Mọi người ở trên lưng Thanh Linh Hạc suốt ba ngày, lúc này xuống đất, tự nhiên cần giãn gân cốt.

Lý Hàn sau khi xuống đất thì đi tìm một chỗ để trút bầu tâm sự, mặc dù khi vào Tụ Linh Cảnh thì linh giả không còn trải quả luân hồi ngũ cốc nhưng việc tiểu tiện vẫn còn.

Sau khi giải quyết xong thì Lý Hàn tính quay lại chỗ mọi người thì hắn nghe được có âm thanh phát ra từ bụi cây gần đó, thấy tò mò qua xem thử thì thấy một con mèo nhỏ, toàn thân trắng muốt bị thương nằm ở đó, vì bị đau mà đôi mắt màu xanh lam híp lại, dưới ánh mặt trời trông cứ như bảo thạch. Dù đang bị thương, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra sự cao quý khó nói thành lời. Lý Hàn không cảm thấy linh lực được phát ra từ nó nên đưa tay muốn bế nó lên. Chú méo nằm im để Lý Hàn bế lên nhưng trên mặt nó tràn đầy sự để phòng.

Lý Hàn bế nó trên tay, đặt ở trong ngực nói:

- Mèo con, ngươi không sao chứ?

Nhìn thấy thần sắc quan tâm trong ánh mắt của Lý Hàn thì sự để phòng trên mặt nó cũng lui bớt, dụi dụi đầu vào ngực Lý Hàn. Lý Hàn thấy vậy thì cười cười, hắn ngồi xuống rồi nhẹ nhàng kiểm tra thân thể của con mèo này thì hắn phát hiện rằng ngay phần bụng của nó có một vết cào khá sâu, chảy máu khá nhiều. Lý Hàn nhanh chóng lấy đan dược trị thương, bóp nát rồi bôi vào chỗ vết thương sau đó lấy một miếng vải để băng bó lại. Làm xong thì hắn kiểm tra xem thân thể của nó còn có vết thương nào khác không, cũng may là chỉ có vết thương ngay bụng mà thôi.

Chú mèo kêu lên một tiếng, rồi cọ cọ vào tay hắn như đứa bé, tỏ vẻ cảm kích. Nhìn động tác của thú nhỏ, Lý Hàn đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, đưa tay gãi gãi dưới cằm nó, chú méo hiện lên thần sắc hưởng thụ. Lý Hàn ngồi chơi đùa với chú méo một khoảng thời gian thì sực nhớ đã đến lúc lên đường, hắn để chú mèo xuống rồi nói:

- Đến lúc ta phải đi rồi, tạm biệt nha, tiểu miêu.

Nói rồi hắn quay đầu đi lại chỗ ba người nhưng đi được chục bước thì hắn phát hiện chú mèo kia vẫn đi theo hắn. Thấy vậy Lý Hàn liền nói:

- Tiểu miêu, ngươi muốn đi theo ta.

Chú mèo kêu lên một tiếng như xác nhận, Lý Hàn vui vẻ cúi đầu, bồng chú méo lên nói:

- Vậy được rồi, từ giờ ngươi hãy theo ta đi.

Nói rồi Lý Hàn bồng chú mèo quay lại, nhị nữ thấy Lý Hàn đi một lúc, lúc quay trở lại thì bồng theo một chú mèo nên hiếu kỳ, Hàn Vũ Liên hỏi:

- Ngươi tìm đâu ra con mèo này vậy?

- Ta thấy nó bị thương ở đằng kia, thấy tội nhiệp nên mang nó theo.

Mị Nương tính đưa tay gãi đầu chú mèo vài cái, ngay khi sắp chạm vào bộ lông của tiểu miêu thì thấy thần sắc để phòng của nó liền rụt tay về.

Lý Hàn thấy vậy liền lấy ngón tay gõ gõ lên đầu chú mèo, nói:

- Tiểu Miêu!

Chú mèo như hiểu lời Lý Hàn, thần sắc đề phòng của biến mất, nhắm mắt lại yên tĩnh nằm trong ngực Lý Hàn. Mị Nương thấy vậy liền đưa tay gãi đầu nó, lần này tiểu miêu chỉ hơi cựa cựa thân một chút, không có phản ứng mãnh liệt như lúc nãy, gãi được vài cái thì nàng nói:

- Nó có tên chứ?

Nghe Mị Nương nói vậy thì hắn mới nhớ đến vấn đề này, hắn nhìn xuống bộ lông trắng như tuyết của nó liền nói:

- Tiểu miêu, ta đặt cho ngươi cái tên Tiểu Bạch, ngươi có đồng ý không?

Tiểu Bạch kêu lên vài tiếng, trên mặt thì hiện lên thần sắc vui vẻ, hiển nhiên là nó vô cùng thích cái tên này.

Tiểu Bạch vô cùng đáng yêu nên dễ dàng chiếm được cảm tình của hai nàng, ngay cả băng nữ Hàn Vũ Liên cũng yêu thích không buông tay. Còn tiểu Bạch thì cảm thấy hai nữ nhân này không có ác ý và là bằng hữu của Lý Hàn nên mặc kệ hai nàng vuốt ve thân thể của mình.

Mặc dù vậy thì nó vô cùng quấn quýt lấy Lý Hàn, làm cho hai nàng cũng có chung một ý nghĩ là " Tiểu Bạch không lẽ là mèo cái? ". Một canh giờ đi qua nhanh chóng, bốn người lại lên đường, lần này có thêm Tiểu Bạch đồng hành.
Bình Luận (0)
Comment