Phong Lưu Thánh Vương

Chương 200

Vài ngày sau, Lý Hàn thường xuyên chạy tới chỗ Bạch Tuệ Nương để chữa bệnh cho nàng. Có âm khí của Bạch Tuệ Nương trợ giúp nên chỉ trong vài ngày, Lý Hàn đã đạt tới Linh Hải Cảnh thất trọng thiên. Hơn nữa, do thường xuyên trợ giúp trị bệnh nên tình cảm của hai người ngày càng được nâng cao.

Một ngày trước khi khảo nghiệm trợ thành đệ tử ngoại môn Thập Linh Tông bắt đầu, Lý Hàn theo thông lệ cũ đến nhà của Bạch Tuệ Nương để trị bệnh cho nàng. Đến trước phòng nàng thì hắn gõ cửa nhưng gõ một hồi lâu không có ai trả lời, xem ra nàng đã ra ngoài nên hắn vô tư mở cửa phòng nàng, tính đi vào trong để đợi nàng.

Nhưng khi hắn vừa mới cửa ra thì một bộ đồ lót của phụ nữ đập vào mắt hắn. Vốn dĩ đồ lót thì không có gì, Lý Hàn chẳng những xem mà còn thường xuyên xé chúng nữa nhưng bộ đồ lót này lại khác biệt vô cùng, áo lót này lại có kiểu dáng giống với áo lót ở thời đại hắn, đã vậy áo lót này còn trong suốt. Điều này khiến cho huyết mạch của hắn như muốn vỡ tung ra, cậu nhỏ lại bắt đầu rục rịch vươn mình.

Nhưng Lý Hàn chưa kịp chuyển ý nghĩ thì hắn phát hiện ở phía sau áo lót đó là một cái quần lót.

Chiếc quần lót này thật nhỏ nhắn, đây không phải là chiếc quần lót bình thường, đây chính là chiếc quân lót hình chữ T màu hồng rất thời thượng! Phía trước chỉ có một mảnh vải nhỏ, còn phái sau chỉ có một dải vải kêt hợp lại, quả thật là khiến người khác mở rộng tầm mắt. Điều càng khiến hắn như muốn hộc máu mồm ra là, chiếc quần lót chữ T đó cũng là trong suốt luôn.

Hắn nhìn tạo hình rất khắc biệt của chiếc quần lót kia, trong lòng cảm thấy vô cùng xao động, không ngờ Tuệ Nương lại chơi lớn như vậy, không ngờ lại thích những kiểu quần áo lót gợi tình như vậy, sau này nếu mà nàng được gả cho ta, ngày nào cũng phải bắt nàng mặc cho ta xem, như vậy thì quả là tuyệt biết bao.

Đúng lúc này, giọng nói Bạch Tuệ Nương truyền tới ở phía sau:

- Lý Hàn, huynh nhìn cái gì vậy?

Nói rồi nàng bước tới thì phát hiện Lý Hàn đang nhìn bộ đồ lót mà nàng cất công sáng tạo, điều này khiến nàng vô cùng thất kinh và xấu hổ, mặt mày đỏ ửng lên, nhìn rất đáng yêu. Một tay nàng bịt mắt lại, một tay dùng sức bóp mạnh vào cánh tay của Lý Hàn, làm nũng nói:

- Đại háo sắc, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn...

- Ta không nhìn, ta không nhìn, Tuệ Nương, nàng đừng thẹn thùng nữa mà.

Cuối cùng Lý Hàn lại liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi lại liên tưởng đến chiếc quần lót chữ T đó, vẻ mặt tiếc nuối đưa ánh mắt nhìn sang bên trái.

Lần này, ánh mắt Lý Hàn không chỉ trợn tròn lên, ngay cả nước miếng của chảy xuống, cậu nhỏ lần này không còn chịu được nữa, vươn mình lên thẳng đứng.

Chỉ thấy trên trên tường bên trái là chiếc tất bằng lưới màu đen, liếc mắt nhìn thì cảm thấy hết sức mê hồn.

Chiếc tất này thật hấp dẫn quá, Lý Hàn cứ nghĩ ngợi luyên thuyên, nếu Tuệ Nương mặc chiếc áo lót trong suốt, chiếc quần lót chữ T trong suốt, sau đó phối lên đôi tất bằng lưới màu đen này, đứng trước mặt hắn làm đủ những động tác khiêu gợi, chậc chậc châc... đó quả thật là một cảnh tượng tuyệt vời.

Quá đẹp, quá tuyệt, không còn gì để bàn nữa rồi...

Bạch Tuệ Nương thấy Lý Hàn không nói năng gì nữa, trong lòng cảm thấy kích động, tên sắc lang này nhất định lại nhìn thấy cái gì nữa rồi, lúc này nàng cũng chẳng còn ngượng ngùng gì nữa, mở mắt to ra, vẻ mặt lo lắng nhìn theo ánh mắt của Lý Hàn.

Vừa nhìn tới, cảm thấy hết cả hồn, đập vào mắt nàng là một đôi tất bằng lưới mà nàng tâm đắc nhất.

Không xong rồi, không xong rồi, tất cả những thứ này đều bị tên háo sắc này nhìn thấy rồi.

Nàng vô cùng thông minh, bịt mắt mình lại thì có tác dụng gì chứ, trị phần ngọn không trị tận gốc, đó đúng là hạ sách. Bịt mặt tên háo sắc Lý Hàn kia mới là thượng sách. Nàng cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều tiến lên trước dùng hai bàn tay nhỏ bé che mắt Lý Hàn, làm nũng nói:

- Không được nhìn, không được nhìn... ngươi là tên đại háo sắc, chỉ biết nhìn lén thôi.

- Để ta xem đi mà, để ta xem đi mà, Tuệ Nương, ta không nói cho ai biết đâu!

Lý Hàn tóm lấy tay nhỏ bé của Bạch Tuệ Nương, muốn đưa ra khỏi mắt mình, nhưng lại cảm thấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đó đặt lên mắt mình vô cùng thoải mái, lúc này cũng không muốn bỏ nó ra.

Giờ phút này, Bạch Tuệ Nương căn bản không bận tâm đến bị Lý Hàn ăn đậu hũ, nàng dùng hết sức bịt mắt hắn lại, ngăn cản hắn không được tiếp tục xem mấy món đồ đó nữa.

Hai người giãy dụa một hồi lâu, Lý Hàn biết nàng sẽ không cho hắn nhìn tiếp nên đành chịu thua, nói:

- Được rồi, được rồi. Ta không nhìn nữa đâu.

Bạch Tuệ Nương làm sao tin tưởng tên sắc lang này được, nàng nói:

- Không được, ta bịt mắt huynh rồi chúng ta cùng ra khỏi phòng.

Lý Hàn nghe vậy chỉ có thể gật đầu, như vậy Bạch Tuệ Nương bịt mắt Lý Hàn rồi cùng nhau bước từng bước ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi phòng nàng, Bạch Tuệ Nương nhanh chóng buông tay ra và chạy biến vào phòng để thu dọn mấy thứ đó. Lý Hàn đứng ở bên ngoài đợi khoảng một phút rồi mới đi vào phòng, quả nhiên những đồ tình thú lúc nãy đã hoàn toàn biến mất hết.

Lý Hàn bước tới ngồi xuống đối diện với nàng, Bạch Tuệ Nương thì xấu hổ vì bị Lý Hàn nhìn thấy những thứ đó nên chỉ cúi đầu, không dám nhìn vào hắn. Lý Hàn thấy vậy liền cười cười rồi nói:

- Tuệ Nương, những thứ lúc nãy là do nàng sáng chế.

Bạch Tuệ Nương nghe vậy thì vẻ xấu hổ trên mặt nàng càng đậm hơn nhưng nàng vẫn gật đầu, lí nhí nói:

- Đúng vậy!

- Vì sao nàng lại nghĩ ra những thứ này?

Lý Hàn thích thú nói. Hắn không ngờ Bạch Tuệ Nương lại mang tư tưởng hiện đại như vậy, có thể chế tạo ra những thứ này.

- Bởi vì khi mặc yếm và nội khố khiến ta cảm thấy khá khó chịu nên tạo ra những thứ này.

Lý Hàn nghe vậy thì sáng mắt lên, Bạch Tuệ Nương quả thật là người phụ nữ của sự tiên phong mà. Nếu kêu nàng chế tạo ra thêm vài cái rồi để Tần Liên các nàng mặc chúng thì tình cảnh sẽ như thế nào, nghĩ đến tình cảnh các nàng mặc tình thú nội y rồi làm mấy động tác quyến rũ hắn, nghĩ đến đó thôi máu mũi của hắn xém phun ra rồi.

Lý Hàn phải hít một hơi để bình tĩnh lại rồi nhìn chằm chằm vào nàng thì phát hiện nơi vùng ngực nàng vươn cao, không giống với các nữ nhân khác, xem ra nàng cũng đang mặc áo ngực loại mới. Bạch Tuệ Nương thấy trong mắt hắn tràn ngập tiếu ý, liền biết là hắn nhìn cái gì, trong lòng vừa thẹn vừa giận. Sao tên này lại nhìn chằm chằm ngực người ta chứ, thật đúng là.....

Lý Hàn thấy nàng xấu hổ thì cười cười rồi hắn kể cho nàng những kiểu dáng đồ lót ở thời đại hắn cho nàng nghe. Bạch Tuệ Nương thấy Lý Hàn lại lấy đề đài đồ lót phụ nữ để nói chuyện với nàng thì xấu hổ vô cùng nhưng theo lời hắn nói, tia sáng trong mắt nàng càng lúc càng sáng, trong đầu nàng lập tức hiện lên những kiểu dáng đó, đồng thời nàng cũng thắc mắc vì sao một nam nhân như Lý Hàn lại biết nhiều như vậy.

Cái này không phải vô nghĩa sao, là một nam nhân, cho dù bất cứ ai thì khi nói về đồ lót phụ nữ thì có hiểu biết. Lý Hàn sau khi nói hết tất cả những thứ hắn biết về đồ lót ở thời đại hắn thì thấy Bạch Tuệ Nương đã xấu hổ tới mức có thể nặn ra máu thì hắn cười cười, nói:

- Được rồi, nàng nằm lên giường đi. Ta muốn chữa bệnh cho nàng.

Bạch Tuệ Nương nghe vậy thì gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường nhưng trong đầu nàng bây giờ toàn là hình ảnh về những bộ đồ lót mà Lý Hàn đã nói. Lý Hàn thấy nàng đã nằm trên giường liền bắt đầu quá trình chữa bệnh cho nàng.

Quen tay hay làm, chỉ mất 20 phút, Lý Hàn đã hoàn thành xong. Sau khi làm xong, thấy nàng đã ngủ thì hắn để lại một ngọc giản với một lời nhắn " Đây là Thiên Âm Thần Công, là công pháp đối xứng với thể chất của nàng, nàng chỉ cần nhỏ máu vào và theo đó tu luyện, cái này có thể trị tận gốc bệnh của nàng. Ta có chuyện phải đi vài ngày, vài ngày sau sẽ đến gặp nàng "

Lý Hàn hôn lên trán nàng rồi cái rồi ra về, chuẩn bị cho cuộc khảo nghiệm sẽ diễn ra vào ngày mai.

..........

P/s: Dành cho ai thắc mắc là tại sao Lý Hàn không Thiên Âm Thần Công cho Bạch Tuệ Nương ngay từ lúc ban đầu thì tại vì âm khí trong người nàng đã chất chứa hơn hai mươi năm nên mang năng lượng vô cùng lớn, nếu để Bạch Tuệ Nương luyện Thiên Âm Thần Công này từ đầu thì nàng sẽ bị luồng năng lượng ấy làm bạo thể mà chết nên Lý Hàn phải rút bớt ra để khi năng lượng âm khí giảm xuống một mức vừa phải thì mới có thể để nàng luyện công được.
Bình Luận (0)
Comment