Phong Lưu Thánh Vương

Chương 211

Lý Hàn đi tới thảo viên để tìm linh thảo, hắn muốn luyện chế Tăng Khí Đan.

Hắn có ý định ngày mai sẽ hạ sơn để đi thăm Bạch Tuệ Nương, tiện thể xem thử coi nàng đã tu luyện tới đâu rồi?

- Bái kiến sư huynh!

Một đệ tử trông coi linh thảo thấy Lý Hàn đi tới thì ân cần hỏi thăm.

Tên đệ tử này chừng ba mươi tuổi, thế nhưng mà hắn vẫn phải gọi Lý Hàn là sư huynh, đó là bởi vì Lý Hàn là đệ tử nội môn, mà hắn chỉ là đệ tử ngoại môn.

Quy củ của Thập Linh Tông là tất cả đệ tử nội môn đều là sư huynh của đệ tử ngoại môn.

Lý Hàn nhìn qua đệ tử kia và gật đầu, xem như đáp lễ.

- Không biết sư huynh cần linh thảo gì, sư đệ đi lấy giúp ngươi.

Tên đệ tử kia nịnh nọt nói.

- Không cần phiền sư đệ, lấy mấy gốc linh thảo cũng không lâu.

Lý Hàn hồi đáp.

- Không có sao, thảo viên là do chúng ta quản lý, sư huynh ngươi nói cho ta biết, ta lấy giúp ngươi sẽ nhanh hơn.

Tên đệ tử kia nhiệt tình nói.

- Đã như vầy phiền sư đệ.

Lý Hàn cũng không hề sĩ diện cãi láo, cho tên đệ tử này đi lấy linh thảo.

Người đệ tử này gọi là Vu Lãng, tiến vào Dược Phong cũng có mười ba năm, thiên phú luyện dược không cao, thế nhưng mà hắn phi thường chấp nhất với luyện đan. Hắn vốn cho rằng làm đệ tử trông coi linh thảo của Dược Phong là có thể tiếp xúc với luyện đan, chỉ tiếc mười ba năm qua vẫn chỉ làm đệ tử trông coi dược viên mà thôi, không có đệ tử nội môn nào nguyện ý giảng giải tri thức luyện đan cho hắn nghe, bọn họ phi thường tư tàng, hơn nữa đối với bọn họ thì đám đệ tử trông coi dược viên chẳng khác gì nô lệ.

Trừ phi loại đệ tử này nịnh nọt một tên nội môn nào đó, có thể làm người hầu của bọn họ, có lẽ mới có cơ hội quan sát người ta luyện đan luyện dược.

Nhưng mà làm như vậy chẳng khác gì ném tôn nghiêm đi, Vu Lãng thật sự không bỏ được mặt mũi này.

Gần đây bởi vì Lý Hàn xuất hiện, không ít đệ tử lớn mật tiến lên nịnh nọt, hỏi hắn không ít tri thức luyện đan, Lý Hàn phi thường kiên nhẫn giảng giải cho bọn họ.

Lý Hàn nhanh chóng đạt được hảo cảm và tôn trọng của bọn họ.

Vu Lãng hai ngày trước có hỏi qua Lý Hàn mấy vấn đề, Lý Hàn cũng giải đáp từng cái, trong lúc nhất thời làm cho Vu Lãng nhìn thấy cơ hội.

Hắn cảm thấy đệ tử nội môn trước mặt này không giống những người khác, nếu như mình lựa chọn đi theo làm tùy tùng thì tin tưởng hắn sẽ không bạc đãi chính mình, chỉ cần mình có thể trở thành Linh dược sư, hắn quyết định buông mặt mũi hết sức nịnh nọt Lý Hàn.

Vu Lãng nhiệt tình với hắn, Lý Hàn biết rõ vì sao.

Thông qua mấy ngày này, hắn cũng biết không ít đệ tử ngoại môn không dễ dàng.

Đương nhiên hắn cũng không phải là thánh mẫu, thấy người khác khó khăn là ra tay giúp đỡ, hắn chỉ có thể giúp bọn họ giải đáp những thắc mắc trên con đường luyện đan mà thôi, còn những việc khác thì bọn họ phải tự lo.

Vu Lãng mang theo linh thảo đi ra, tươi cười nhìn Lý Hàn nói:

- Sư huynh, linh thảo ngươi cần đây.

Lý Hàn vừa định tiếp nhận, một âm thanh ghen ghét liền vang lên.

- Những linh thảo này, ta muốn!

Hai người nhìn lại, người tới chính là đệ tử đầu tiên của Dược Phong - Liễu Đông, phía sau hắn là hai tên đệ tử ngoại môn.

- Bái kiến Đại sư huynh, hai gốc linh thảo này là sư đệ muốn, nếu như sư huynh muốn thì ngươi tự hái đi.

Lý Hàn chắp tay với Liễu Đông, nhàn nhạt nói.

Liễu Đông lườm Lý Hàn, trên mặt giận dữ nói:

- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta nói sao, ta nói hai gốc linh dược này ta muốn, ngươi còn muốn giành sao?

Liễu Đông rất không thoải mái, hắn không thích tên sư đệ mới vào nội môn này nên hôm nay hắn phải ra oai phủ đầu với Lý Hàn, cho dù đệ tử phong chủ thì thế nào, trên Dược Phong hắn mới là đại sư huynh.

- Được rồi sư huynh, hai gốc này huynh hãy nhường cho Đại sư huynh đi, ta sẽ đi lấy cái khác cho huynh.

Vũ Lãng nói với Lý Hàn.

- Ngươi là ai, cút sang một bên, nơi này làm gì có phần cho ngươi xen vào, hôm nay dược viên này linh thảo không được hái, về sau muốn hái linh thảo phải trải qua ta phê chuẩn.

Liễu Đông cực kỳ hung hăng càn quấy nói.

Hắn thân là đại đệ tử nội môn, lại là kẻ quản lý linh thảo, hắn xác thực có quyền lực hạn chế các đệ tử nội môn khác hái linh thảo, bằng không mỗi ngày đều có người tới hái thì bồi dưỡng linh thảo cung không đủ cầu.

Lý Hàn nghe thấy những lời này liền hiểu rõ, tên này đang cố ý gây khó khăn với hắn.

Hắn vốn là kẻ ăn mềm không ăn cứng, tự nhiên sẽ không bị hù dọa.

Lý Hàn nhếch miệng kinh thường, một tay cầm linh thảo trong tay Vu Lãng, quay người rời đi, không có ý định dây dưa với Liễu Đông.

- Ngươi đứng lại đó cho ta, thái độ của ngươi là gì, muốn tạo phản phải không?

Liễu Đông trợn mắt quát to lên.

Lý Hàn rời đi tự nhiên không phải vì sợ Liễu Đông, mà là hắn không muốn vừa tới đã gây chuyện với người cũ.

Huống chi trong không gian giới của hắn có không ít linh thảo cấp thấp, cho dù không tới đây ngắt thì hắn cũng đủ dùng, thật sự không đủ thì đi tới Thập Linh thành mua là được.

Nhưng mà hắn không nghĩ gây chuyện với người ta, người ta lại khi dễ lên đầu hắn nên hắn không cần phải nén giận để làm gì.

Lý Hàn quay đầu trừng mắt nhìn qua Liễu Đông, thản nhiên nói:

- Thái độ của ta là gì, ngươi cho rằng ngươi ai chứ, gọi ngươi một tiếng sư huynh thì ngươi xem mình là đại nhân vật sao, mấy gốc linh thảo này ta muốn chắc rồi, có bản lĩnh thì ngươi lấy về, nhưng mà ngươi cũng nên biết cân lượng của mình đã, sư phụ ta không phải Mộ Dung sư thúc hay Điền sư thúc, mà là phong chủ, ngươi giáo huấn ta à, trở về ta nói cho sư phó biết, nói đại sư huynh còn rất uy phong, ngay cả đệ tử của lão nhân gia cũng dám khi dễ.

Lý Hàn vốn không muốn cầm Chu Đại Quân ra, nhưng khi nhìn thấy tên này còn gây chuyện cho mình, chỉ có thể giả làm kẻ càn quấy, mang hậu trường ra so, xem Liễu Đông còn dám hung hăng càn quấy hay không.

Xác thực Chu Đại Quân thân là phong chủ Dược Phong, trong Dược Phong có quyền lực chí cao vô thượng, cho dù sư phó Liễu Đông là Mộ Dung Bạch cũng phải nhường y ba phần, hắn chỉ là đại đệ tử làm sao dám lỗ mãng.

Liễu Đông không nghĩ tới Lý Hàn tiểu tử này lại có thể tung ra những lời lẽ sắc bén như vậy, một câu đã phản kích lại hắn.

Nếu quả thật đắc tội Lý Hàn, tiểu tử này trở về nói với phong chủ thì sau này hắn sống không khá giả rồi.

- Nhẫn, ta nhẫn!

Liễu Đông nắm chặt nắm đấm, trợn mắt không cam lòng, trong lòng đang khuyên bảo mình.

- Như thế nào? Đại sư huynh không còn lời gì giáo huấn hay sao? Ta cần phải đi về, đúng rồi, về sau ta tới lấy linh thảo, nhất định phải dàn xếp, bằng không ta có thể tìm sư phó mà đòi.

Lý Hàn nghiền ngẫm nhìn qua Liễu Đông nói ra.

- Hừ, ngươi hung hăng càn quấy đi, ngày sau thất sủng xem ta chỉnh ngươi chết như thế nào!

Liễu Đông xanh mặt sắc hừ lạnh, nhìn qua Vu Lãng hét lớn:

- Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì, nhanh chóng đi làm việc đi, bằng không thì ta đá ngươi ra khỏi Dược Phong.

Vu Lãng bất đắc dĩ, chỉ có thể lui trở về dược viên, hắn cũng không giống như Lý Hàn có thể đắc tội Liễu Đông.

Sau khi Lý Hàn đi xa, Liễu Đông không cam lòng nói:

- Nếu ngươi không phải đệ tử phong chủ, lão tử lập tức phế ngươi.

Hắn vốn định ra oai phủ đầu với Lý Hàn, không ngờ không được mà còn bị Lý Hàn phản kích lăng nhục ngược lại, khiến hắn tức giận vô cùng.

- Đại sư huynh, tính toán với tiểu nhân như vậy làm gì, nếu có một ngày hắn thất sủng, tin tưởng phong chủ cũng không che chở hắn.

Một tên đệ tử đi theo Liễu Đông an ủi nói ra.

- Tiểu tử ngươi nói đúng, nhưng mà hắn cũng không thể hung hăng càn quấy được lâu đâu, nhất định phỉa nghĩ biện pháp trị hắn.

Liễu Đông đáp.

- Đại sư huynh, ta ngược có một kế, không biết ngươi có bỏ được vốn gốc không.

Tên đệ tử kia thấp giọng nói ra.

Liễu Đông nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Nói nghe một chút.

Vì vậy tên đệ tử kia bám vào tai của Liễu Đông nói kế sách gì đó.

Sắc mặt Liễu Đông dần dần trở nên lạnh lẽo, cười rộ lên:

- Tốt, chủ ý này không tệ, chuyện này giao cho các ngươi làm, nhất định phải làm cho thỏa đáng, sau khi làm chuyện này ta sẽ dạy cho các ngươi luyện đan dược nhất giai.

- Đa tạ Đại sư huynh!

Tên đệ tử kia vui vẻ, lúc này nhìn qua Liễu Đông khom người cảm ơn.

....

Lý Hàn về đến tiểu viện của hắn trong trúc lâm, nơi này là chỗ ở của hắn trên Dược Phong.

Hắn thân là đệ tử nội môn, lại là chỗ ở của đồ đệ Chu Đại Quân nên hắn có đãi ngộ tốt hơn đệ tử bình thường nhiều lắm.

Hoàn cảnh nơi này thập phần ưu mỹ, thanh trúc xanh biếc, cây cối chim chóc đua tiếng, linh khí sung túc, ở chỗ này làm cho người ta cảm giác yên lặng.

Trở lại tiểu viện, Lý Hàn tâm tình thư sướng vô cùng, hắn liền tự pha cho mình một bình trà để thưởng thức.

Đang thưởng thức thì hắn phát hiện Chu Đại Quân đang đi tới, hắn lập tức đi đến hành lễ:

- Bái khiến sư phó!

- Miễn!

Chu Đại Quân nói một tiếng, lại nói tiếp:

- Ngươi đi theo ta đến đan phòng.

Hắn biết rõ Chu Đại Quân đang muốn truyền thụ luyện đan thuật cho hắn nên hắn nhanh chóng theo sau.

Tiến vào đan phòng, chính giữa đặc cái đỉnh màu xanh, chung quanh thiết trí cấm chế linh vân.

Linh vân này không phải dùng bảo vệ, mà là dùng để lúc luyện chế đan dược phòng ngừa dược lực khuếch tán ra ngoài.

- Lý Hàn, ngươi tùy tiện luyện một lò đan dược nhất phẩm xem nào!

Chu Đại Quân nói ra.

Lý Hàn gật gật đầu, đi đến bên cạnh dược đỉnh bắt đầu luyện chế Tăng Khí Đan.

Lý Hàn không dám dễ dàng hiển lộ Viêm ảnh thủ, hắn liền dựa theo kinh nghiệm khống chế hỏa hầu để luyện đan, mặc dù như thế nhưng với kinh nghiệm của hắn rất phong phú nên vẫn không lãng phí linh thảo nào cả.

Chu Đại Quân nhìn kỹ, thỉnh thoảng thoả mãn gật đầu, dường như phi thường thỏa mãn với biểu hiện của Lý Hàn.

Rất nhanh một lò Tăng Khí Đan đã luyện thành, ngưng tụ thành tám khỏa đan dược.

- Lý Hàn, ngươi học luyện đan bao lâu?

Chu Đại Quân nhìn thấy Lý Hàn thành đan cao như thế thì nội tâm vô cùng cao hứng, đồng thời suy nghĩ tiểu gia hỏa này luyện đan trong bụng mẹ hay sao, mà xác xuất thành công lại cao như vậy.

Nhớ ngày đó hắn tuổi như Lý Hàn cũng chỉ là nhất phẩm Linh dược sư, tỷ lệ thành đan chưa đủ bốn thành.

Lý Hàn hơi suy tư nói ra.

- Đã ba năm rồi.

Hắn tự nhiên không dám nói mình học chưa tới một năm, cho dù nói Chu Đại Quân cũng không tin đó là sự thật.

- Ba năm đã đạt tới tam phẩm chi cảnh, thiên phú không tệ lắm!

Chu Đại Quân miễn cưỡng tán thán nói. Hắn trong lòng nghĩ:

- Tiểu tử này không phải đang lừa dối ta đấy chứ?

Nhớ ngày đó chính mình đạt tới tam phẩm cũng tốn rất nhiều năm, lúc ấy sư phó của hắn còn khoa trương hắn thiên phú tốt, mà Lý Hàn chỉ dùng ba năm đã đạt được, chuyện này làm cho hắn khó tin vô cùng.

- Tốt, vừa rồi biểu hiện không tệ, nhưng mà có nhiều chỗ không tốt, ta sẽ nói với ngươi về hỏa hầu và kinh nghiệm luyện đan.

Chu Đại Quân đi vào chính đề.

Ngay sau đó hắn liền bắt đầu giảng thuật một ít yếu quyết cho Lý Hàn nghe.

Chu Đại Quân đã là Ngũ phẩm Linh dược sư, xem như Linh dược sư đỉnh cấp của ngoại vực, kinh nghiệm của hắn liền có chỗ độc đáo.

Tuy Lý Hàn đã là Tứ phẩm Luyện dược sư, nhưng mà hắn biết rõ mình có nhiều chỗ không đủ, lúc này nghe được phi thường kiên nhẫn, ngẫu nhiên nghe được yếu điểm thì trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, cũng giảm bớt ít đi đường vòng.

- Tốt, ta nói đến đây thôi, Lý Hàn ngươi tiếp tục luyện đan đi.

Chu Đại Quân rất có chừng mực, sợ nói quá nhiều khiến Lý Hàn không tiêu hóa hết được nên liền dừng lại.

- Dạ, vâng!

Lý Hàn cung kính đáp, sau đó liền ngồi xuống tiếp tục luyện đan. Chu Đại Quân thấy vậy thì gật đầu, hắn rất hài lòng với đệ tử mới thu nhận này. Sau đó lão liền rời đi, để lại một mình Lý Hàn trong phòng luyện đan.

.........

Thập Linh Thành, trong một căn phòng ở một biệt viện thanh nhã.

Có một nữ nhân xinh đẹp đang quanh chân ngồi tu luyện, nàng xinh đẹp là vậy nhưng xung quanh nàng tràn đầy âm khí màu đen, khiến cho không khí xung quanh nàng trở nên vô cùng âm trầm và lạnh lẽo.

Trong đan điền của nàng, một lốc xoáy được hình thành từ âm khí của nàng đang không ngừng xoanh tròn, nó chuyển đổi toàn lộ linh khí mà nàng hấp thụ được từ bên ngoài thành âm khí, gia tăng lực lượng cho nàng.

Một lát sau, nàng liền dừng lại và mở mắt ra, ngay khoảng khắc nàng mở mắt, khí tức âm lãnh đang từ người nàng tỏa ra liền biến thành khí tức thanh lịch khiến người khác nghĩ nàng là một người khác, chứ không phải là nữ nhân có khí tức âm lãnh lúc nãy.

Nàng mở cửa sổ phòng mình ra để ánh nắng chiếu vào phòng nàng. Sau đó nàng lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ lên những tạo hình mà nàng đang nghĩ trong đầu.
Bình Luận (0)
Comment