Phong Lưu Thánh Vương

Chương 296

Khối thổ nhưỡng nhỏ kia đúng là nơi hướng về mặt trời, cũng không lớn lắm, nhưng gieo trồng trên đó rõ ràng đều là linh thảo ngoài ngũ giai.

- Trách không được bên phía dược viên không có ngũ giai linh thảo, thì ra toàn bộ đều ở đây.

Lý Hàn nhìn linh thảo trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt lẩm bẩm.

Ngũ giai linh thảo, ở trong ngoại vực lớn lao này là cực kỳ hiếm thấy, mỗi một gốc đều có được tác dụng không thể đo lường, mà giờ lại có đến mấy chục gốc, cái này khiến Lý Hàn cảm thấy có chút khó có thể tin.

- Cam Tùng Cô, ngũ giai đê giai thổ thuộc tính linh thảo.

- Xích Thược Thảo, ngũ giai đê giai hỏa thuộc tính linh thảo.

- Ô Sa Đằng, ngũ giai trung giai kim thuộc tính linh thảo.

......

Lý Hàn lặng yên kiểm kê giá trị linh thảo ở chỗ này, càng xem càng mừng rỡ, nơi này có vài gốc đều ngoài ngũ giai trung giai hoặc cao giai, tuy rằng những linh thảo này giá trị cũng không lớn như Ngũ Sắc Hồ Lô hoặc Hoàng Long Thảo mà hắn đạt được, nhưng cũng có tác dụng xa xỉ, đều là linh thảo chủ yếu để luyện chế Ngũ phẩm đan dược.

Sau khi Lý Hàn phân biệt rõ các linh thảo ở đây, đang muốn hái lấy toàn bộ linh thảo.

Thế nhưng đây dù sao cũng là linh thảo mà Tử Giao Long Khâu đã dốc công chăm sóc nên nếu hắn muốn hái thì cũng phải hỏi ý kiến của nó trước, cho dù nó đã lựa chọn thuần phục hắn.

Nghĩ tới đây, Lý Hàn gọi Tử Giao Long Khâu đang trong Dao Trì một tiếng:

- Tiểu Long ngươi tới đây một chút.

Tử Giao Long Khâu nghe Lý Hàn gọi liền "Vèo" một tiếng, từ ngọc trì chui ra.

- Ta muốn mang linh thảo ở đây đi, ngươi thấy sao?

Lý Hàn trưng cầu ý kiến.

Tử Giao Long Khâu tựa hồ cũng không cần nghĩ, trực tiếp nhẹ gật đầu, xem ra chẳng hề quan tâm đến.

Lý Hàn đại hỉ, bắt đầu ngắt lấy những linh thảo này.

Lý Hàn sau khi cất kỹ linh thảo liền đi tới Dao Trì ở không xa.

Càng đến gần Dao Trì, hàn ý càng thịnh.

Âm Dương Hỗn Độn Quyết trong cơ thể Lý Hàn tự hành vận chuyển, từng sợi hàn khí tinh thuần theo tứ chi bách hải của hắn tràn vào, linh khí thủy thuộc tính đang chậm rãi tăng trưởng.

Lý Hàn nghi hoặc khó hiểu, lúc hắn đến gần hàn đàm mới nhìn rõ ràng trong hàn đàm rõ ràng là đầm nước màu ngà sữa.

- Cái này...cái này chính là Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch!

Lý Hàn kích động nói.

Mỗi một giọt Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch đều có công hiệu tẩy tủy khuếch trương kinh mạch, vững chắc tâm thần nên đối với bất luận kẻ nào mà nói Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch này cũng là nhũ dịch cực phẩm.

Nó không những có thể cải thiện thể chất võ giả, gia tăng thọ nguyên, càng có thể đề cao tốc độ tu luyện.

Cho dù là cường giả Linh Sơn Cảnh gặp phải thần dịch bực này cũng sẽ điên cuồng, bởi vì cường giả Linh Sơn Cảnh khi muốn đột phá đến Linh Hoa Cảnh cần tâm thần quy nhất, sáng tạo sinh mệnh, mà Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch lại có thần hiệu ngưng thần.

Thần dịch cực phẩm bực này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Lý Hàn sao có thể bỏ qua được.

Huống chi, hắn ngoại trừ phải thu thập một ít Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch ra còn phải nhờ vào băng hàn chi khí của hàn đàm này để tu luyện Hỗn Độn Luyện Thể Quyết đệ tam biến "Luyện tạng" chi cảnh.

Lúc ở Xích Diễm Cốc, Lý Hàn đã mượn Dương độc ở đó tu luyện thành Hỗn Độn Luyện Thể Quyết đệ nhị biến "Luyện Nhục" chi cảnh, về sau lại không có cơ hội tu luyện đệ tam biến.

Bởi vì điều kiện của đệ tam biến càng thêm hà khắc, cho nên vẫn một mực chậm trễ.

Hiện giờ gặp được Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch này, Lý Hàn liền nhờ nó để tu luyện đệ tam biến.

Đệ tam biến "Luyện Tạng", chính là biến lục phủ ngũ tạng đang yếu ớt trở nên cứng cáp, khiến tất cả nội tạng trong thân thể hắn đạt đến cảnh giới đao chém không sụp, kiếm gọt không thể đoạn.

Nhưng muốn luyện đến loại cảnh giới này cũng không hề dễ dàng.

Hôm nay Lý Hàn đúng là muốn dùng Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch này để ngâm thân thể, đông lạnh nội tạng, tu luyện đệ tam biến.

Cực Hàn chi dịch này chính là thứ tốt nhất để luyện tạng.

Lý Hàn biết rõ lần này tu luyện có thể cần một ít thời gian, lại sợ hai nàng lo lắng nên hắn liền kêu Tử Giao Long Khâu đem hai nàng xuống đây, dù sao Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch này rất nhiều, đủ cho cả ba sử dụng.

Một lát sau, Lý Hồng Vân và Lãnh Băng Băng được Tử Giao Long Khâu đem xuống chỗ Lý Hàn, nhìn hang động trước mặt khiến hai nàng kinh ngạc vô cùng và sau khi nhìn thấy một đầm lớn chứa đầy Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch thì hai nàng càng kinh hãi không thôi, thiếu chút đã kêu thành tiếng.

Sau khi để mình bình tĩnh lại, hai nàng nhanh chóng lấy một phần ít Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch nuốt vào rồi quanh chân rồi tu luyện.

Còn Lý Hàn thì không lập tức tiến vào đầm nước mà lấy ra vài chục bình ngọc, đựng một phần thần dịch vào trong. Sở dĩ hắn làm như vậy là vì khi tí nữa khi hắn tiến vào trong Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch này để tu luyện thì chẳng phải chỗ nhũ dịch này sẽ biến thành nước rửa chân của hắn hay sao?

Bắt hắn và các nữ nhân của hắn uống chính nước rửa chân của mình, cho dù là nhũ dịch cực phẩm đi chăng nữa thì hắn cũng cảm thấy buồn nôn vô cùng, vì vậy hắn mới để lại một phần Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch vào trong các bình này, để cho các nàng có thứ để phục dụng say này.

Sau khi làm xong, Lý Hàn lại tiến vào trong Âm Dương tháp đào một cái ao rồi hắn chuyển Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch vào trong này để tu luyện. Nhưng sau khi đem Vạn Niên Thạch Nhũ vào trong Âm Dương tháp thì hắn lại phát hiện hàn khí trong nhũ dịch bắt đầu giảm bớt.

Xem ra nếu nhũ dịch rời khỏi ao đầm kia thì hàn khí sẽ từ từ biến mất, như vậy kế hoạch đem nhũ dịch vào trong Âm Dương tháp rồi mượn gia tốc thời gian trong này để trong thời gian ngắn đạt đến đại thành đệ tam biến của hắn coi như đã phá sản.

Hắn đành phải nhũ dịch chuyển ra bên ngoài và sau khi làm xong, Lý Hàn liền cởi võ phục lộ ra thân thể cân xứng cường tráng, sau đó chậm rãi đi vào trong hàn đàm.

- Hí!

Vừa tiếp xúc hàn đàm kia, Lý Hàn không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh.

Hàn đàm hàn ý tuyệt không phải băng hàn bình thường, mà là băng hàn thiết cốt có thể trực tiếp xuyên thấu thân thể nhập vào cốt tủy, khiến người khó có thể chịu được.

Lý Hàn cắn răng, ngồi vào trong hàn đàm, bắt đầu vận chuyển Hỗn Độn Luyện Thể Quyết.

Lúc vừa bắt đầu, thân thể Lý Hàn vẫn một mực run rẩy, sắc mặt trở nên phát xanh phát tím, giống như bản thân bị trọng thương vậy, khiến hắn thống khổ không chịu nổi.

Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch có tuyệt hàn chi ý, từ bốn phương tám hướng nhập vào làn dan, huyết nhục, nhập vào trong cốt tủy Lý Hàn, khiến cốt tủy kêu lên "Cách cách". Lý Hàn cắn răng, dùng sức vận chuyển khí lạnh trên cốt tủy lên lục phủ ngũ tạng của bản thân, cổ băng hàn chi cảnh kia càng như đao nhận, từng đao đao cắt lấy nội tạng của hắn khiến Lý Hàn cực kỳ thống khổ, quả thực như muốn lấy mạng hắn.

- Ah... Ah...

Sau khi băng hàn chi ý không ngừng xâm lấn, Lý Hàn cũng không nhịn được nửa phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

Nếu không phải ý chí của hắn kinh người thì chỉ sợ đã vọt ra khỏi hàn đàm rồi.

Nhưng hàn đàm trải qua vạn năm nên hàn khí cực kỳ mãnh liệt.

Cũng không lâu lắm, Lý Hàn tựa hồ đã bị triệt để đông cứng lại

Hàn khí một lần lại một lần xâm nhập vào cơ thể Lý Hàn, trong nội tạng rõ ràng ẩn ẩn bị bịt kín một tầng băng vụ hơi mỏng, mà các kinh mạch, mạch máu, cốt cách cũng bị những hàn khí kia đông cứng khiến khó có thể vận hành.

May mắn Thanh Loan Hư Hỏa trong đan điền của hắn chính là dị hỏa, nó phân ra vài tia linh lực ấm áp khiến Lý Hàn khôi phục được chút thanh tỉnh.

Lý Hàn giật mình một cái, tranh thủ thời gian đẩy nhanh tốc độ vận chuyển công pháp, khiến kinh mạch và mạch máu bắt đầu chuyển động.

Hỗn Độn Luyện Thể Quyết trong cơ thể Lý Hàn bắt đầu hấp thu hàn ý, rèn luyện nội tạng toàn thân, mà Âm Dương Hỗn Độn Quyết cũng tự động chậm rãi vận chuyển, nó hấp thu từng sợi băng hàn lớn mạnh này biến thành linh lực băng thuộc tính, cuối cùng lại quay về trong Đan Điền.

Thời gian dần qua Lý Hàn dưới sự vận chuyển của hai đại công pháp nên dần dần thích ứng với hàn khí này, chỉ có điều thần sắc vẫn tái nhợt đến dọa người.

..................

Trong lúc ba người Lãnh Băng Băng đang ở trong lòng đất tu luyện thì ở trên ngọn núi mây mù lượn lờ trong bí cảnh Thanh Thiên Tông.

Ngọn núi này nằm giữa trung tâm bí cảnh, cao ngất che trời, xuyên thẳng mây xanh, hùng vĩ hơn bất kỳ những ngọn núi nào, linh khí càng thêm nồng đậm sung túc.

Vốn ngọn núi này hẳn phải có trăm điểu hót vang, là tiên sơn phúc địa linh thảo linh hoa tràn ngập khắp nơi.

Nhưng tình huống thực tế lại không phải như vậy.

Trên núi đều là cỏ dại đá vỡ, ngay trên đỉnh còn có vết rách vỡ nát không ít.

Những vết rách này có vết đao, kiếm, thương, quyền, chưởng…đem ngọn núi phá hư hầu như hoàn toàn, đổi lại là một ngọn núi bình thường chỉ sợ đã sớm bị san bằng.

Có thể suy đoán được nơi này từng xảy ra trận chiến thảm thiết như thế nào.

Chỉ sợ người đạt tới Linh Sơn Cảnh mới có thể đem đỉnh núi oanh vỡ thành như vậy.

Quanh ngọn núi còn có rừng rậm bao phủ, trong rừng bố trí đủ loại trận pháp, khiến người không thể dễ dàng đi vào.

Nhưng hiện giờ trận pháp có lẽ đã bị phá hư, không thể phát ra được tác dụng phòng ngự cần thiết.

Lúc này trong khu rừng rậm có bốn nhóm nhân mã đang chậm rãi lên núi.

Nhân số của bốn nhóm nhân mã không nhiều, mỗi nhóm chừng bảy - tám người, thực lực đều là Linh Thiên đại thừa cảnh, có phân nửa đã có thực lực nửa bước Địa giai, còn có mấy người không nhìn rõ sâu cạn, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Nhóm nhân mã bên trái mặc áo choàng trắng thêu ngôi sao, tổng cộng bốn nam ba nữ, chừng hai mươi lăm tuổi, thanh thiếu niên cầm đầu càng trẻ hơn một ít, chỉ khoảng hai mươi hai tuổi, mày kiếm mắt sáng, nho nhã tuấn lãng, trên mặt luôn cười cười.

Ở gần đó là một nhóm nhân mã khoảng năm sáu người đang từ rừng rậm đi xuyên qua, đặc biệt những người ăn mặc giống như dã nhân và tất cả đều cởi linh thú tứ giai. Đi đầu là một thanh niên tràn đầy vẻ hoang dã khoảng 23, 24t, trên người thanh niên tràn đầy vẻ cuồng huyết giống như một đầu linh thú vậy.

Đối diện với nhóm nhân mã đang cưỡi linh thú là tám người đang tà tà đi đến, vẻ mặt của nhóm người này tái nhợt vô cùng nhưng không phải tái nhợt theo kiểu miệt mài quá độ mà vẻ tái nhợt của họ mang theo âm u vô cùng. Đi đầu là một thanh niên cao gầy khoảng 30t, trên mặt mang theo điên cuồng và huyết sát.

Nhóm nhân mã còn lại đều là nam nhân, mỗi người cao lớn uy mãnh, nhìn qua như tháp sắt, lưng đeo cự kiếm, có vẻ cực kỳ uy vũ.

Thanh niên dẫn đầu càng làm người ghé mắt.

Hắn mặc một kiện bối tâm đơn giản, hình thể càng khỏe mạnh hơn người khác vài phần, trên cánh tay còn lưu lại vết sẹo rõ ràng, càng tăng thêm vài phần bá đạo khí thế.

Bốn nhóm nhân mã tự mình đi lên, tựa hồ như cùng nhau lên núi, lại giống như mơ hồ đề phòng đối phương.

Đây là người của Liệt Kiếm Môn, Vạn Thú Tông, Hà Minh Tông và Quang Tinh Điện

Ở ngoại vực, bốn tông môn này là ngũ phẩm tông môn cường đại nhất, trong tông chí ít có năm gã siêu cấp cường giả Linh Sơn Cảnh trấn thủ.

Bọn hắn là đệ tử kiệt xuất nhất của tứ tông, thực lực đều đứng đầu, dù ở cùng cấp thực lực đều mạnh hơn những đệ tử tông môn khác gấp đôi.

Liệt Kiếm môn là tông môn nổi tiếng về đúc kiếm, họ đều là người tín ngưỡng kiếm khí, đề xướng lấy máu nuôi kiếm, lầy thân nuôi kiếm, đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, thực lực cao thâm khó lường vì vậy nên xếp thứ nhất trong tất cả tông môn ở ngoại vực. Nhưng kiếm khí đồng dạng là nhược điểm của bọn hắn, kiếm còn người còn, kiếm đoạn người vong chính là ý niệm chấp nhất của bọn họ.

Vạn Thú Tông là tông môn nổi tiếng về thuần phục linh thú để chiến đấu, mà linh thú trời sinh so sánh nhân loại lực lượng cường đại hơn, linh thú Linh Thiên Cảnh viên mãn có thể so với nhân loại cường giả Linh Địa Cảnh nhất trọng thiên thậm chí nhị trọng thiên, bởi vậy Vạn Thú Tông xếp thứ hai trong ba mươi sáu tông môn.

Hà Minh Tông là tông môn tu luyện Ám hệ và sử dụng khôi lỗi để chiến đấu nên sức chiến đấu của mỗi người Hà Minh Tông đều vô cùng mạnh mẽ vì vậy tông môn này xếp thứ ba.

Tinh Quang điện đều tu luyện quang hệ, nhân số không nhiều, nhưng thực lực thập phần cường hãn nên Tinh Quang Điện chiếm vị trí thứ tư trong ba mươi sáu tông môn ở ngoại vực.

Khi đệ tử tứ tông sắp đi tới dưới chân núi thì đại biểu của mỗi tông liền tụ họp với nhau.

Bên Liệt Kiếm môn là thanh niên giống như tháp sắt, tuy hắn chỉ hai mươi ba tuổi nhưng nhìn vào có chút lão thành, tên gọi La Phách Hưng, cự kiếm sau lưng hắn nặng 225kg, tứ giai cao cấp linh khí, là một thanh kiếm khí khá nặng.

Bên Vạn Thú Tông là thiếu niên hoang dã, tên là Thái Kế Vũ, là nhân vật được Vạn Thú Tông xem trọng nhất, phía dưới hắn là Hỏa Diễm Lang, là một đầu linh thú tứ giai hậu kỳ.

Bên Hà Minh Tông là một thanh niên tràn đầy khí tức âm u, gọi là Hắc Long, người này được Hà Minh Tông chọn làm đời tông chủ tiếp theo, hiện giờ đã là thánh tử Hà Minh tông, chỉ đợi tông chủ truyền ngôi thì hắn sẽ trở thành tông chủ mới.

Bên Tinh Quang điện là thanh thiếu niên anh tuấn, tên là Thiên Tinh, được xưng là Tinh Chi Tử, là nhân vật đại biểu kiệt xuất nhất của Tinh Quang điện, có thân phận hết sức quan trọng trong tông môn.

Bốn người liếc nhìn nhau, sau đó người mở miệng đầu tiền chính là Quang Tinh Điện, Thiên Tinh.

- Ba vị, sắp tới chủ điện, chúng ta nên nói chuyện trước đã.

Thiên Tinh liếc mắt nhìn hai người thản nhiên nói.

La Phách Hưng nói:

- Tinh tử có gì muốn nói thì nói, nhưng ta nói thẳng trước, cuối cùng mọi người dựa vào bổn sự lấy đồ vật, ngươi đừng đánh chủ ý gì khác.

Thiên Tinh cười nhạt nói:

- Lòng cảnh giác của La huynh thật quá nặng đi, nhưng ngươi nói đúng, cuối cùng vẫn phải dựa vào bổn sự mà làm, hiện tại ta chỉ muốn nói với ba vị làm sao giải quyết đồ vật bên trong.

Nghe Thiên Tinh nói vậy thì cả ba đều cau mày không nói gì.

- Nếu Tinh tử đã nói ra, vậy thì ngươi đã có kế sách ứng đối, không bằng ngươi nói trước thử xem ngươi có thượng sách gì?

Lần này người lên tiếng chính là thiếu niên hoang dã, Thái Kế Vũ.

Thiên Tinh nghe vậy đáp:

- Thượng sách thì không dám nói, chẳng qua phải xem ba vị có đáp ứng hay không đi?

- Tinh tử có chuyện không ngại nói thẳng, cần gì quanh co đâu.

Hắc Long lần đầu mở miệng nói.

Giọng nói của Hắc Long tràn đầy sự âm u giống như không phải do người nói mà là giọng nói của một con quỷ từ ở dưới địa ngục vậy. Điều này khiến cả ba người đều có cảm giác lạnh sống lưng nhưng cả ba đều là những người kiệt suất nên đã có thể lập tức bài trừ cái cảm giác này.

Thiên Tinh nói:

- Chúng ta đi hợp lực đối phó đồ vật bên trong, không ai được làm chuyện riêng tư, đợi sau khi tìm được vật đó thì bốn chúng ta phân cao thấp. Với lại, các vị chắc cũng đã nhận được nhiệm vụ đó từ tông môn của mình rồi phải không? Nên chúng ta không cần phải hao tổn lực lượng ở đây nên các vị thấy ý kiến này thế nào?

- Không thành vấn đề.

Ba người kia nhìn nhau rồi đồng thanh đáp.

- Như thế rất tốt, chúc chúng ta hợp tác khoái trá.

Thiên Tinh cười nói.

Bốn người thương lượng xong, đội ngũ gần ba mươi người tiếp tục đi lên núi.

Bọn họ vừa đến gần đường núi, từng đợt quang mang cấm chế lập tức tán phát ra.

Cấm chế hộ sơn nơi này còn cường đại hơn cấm chế tại Linh Khí Đường rách nát kia mấy chục lần.

Thiên Tinh nhìn thần quang cấm chế trước mặt cười nhạt nói:

- Cấm chế này tuy mạnh nhưng đã sớm bị phá hư trận nhãn, làm sao có thể ngăn cản được đường đi của chúng ta.

Dứt lời hắn lấy ra một tấm gương màu bạc, thoạt nhìn tinh mỹ, quanh thân khảm đường vân huyền ảo, thỉnh thoảng tản ra ánh sáng chói mắt, khiến người không dám dễ dàng đối diện.

Cái này là Ngân Chuẩn Kính, là vũ khí thanh danh của Thiên Tinh, không ai không biết. Linh khí này là tứ giai trung cấp, đây là linh khí bắt chước theo Kim Hoàng Kính, linh khí ngũ giai cao cấp, một trong những linh khí trấn tông của Quang Tinh điện.

Thấy Thiên Tinh đã lấy Ngân Chuẩn Kinh ra thì ba người còn lại cũng lập tức lấy vũ khí của mình ra, La Phách Hưng chính là thanh trọng kiếm mà hắn đang đeo trên lưng, Hắc Long là một thanh trường thương tứ giai sơ cấp màu đen, Thái Kê Vũ là một cặp móng vuốt có hình dáng giống như vuốt rồng.

Sau đó bốn người phát ra những công kích cường đại oanh thẳng tới cấm chế trước mặt không xa.

Ầm ầm!

Bốn công kích cường đại đánh lên trên cấm chế phát ra một hồi nổ tung mãnh liệt, mặt đất chung quanh cũng bắt đầu lắc lư mãnh liệt.

Sau khi cấm chế bị phá hư, trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ tái nhợt, hiển nhiên một kích vừa rồi đã rút sạch đại bộ phận lực lượng của bọn hắn.

Ngay lập tức, những người còn lại lập tức đi đến che chở cho người của mình, đề phòng những tông môn khác nhân cơ hội gây khó dễ.

Một lát sau, sau khi cả bốn người đều đã hồi phục thì bọn hắn liền đi vào bên trong, những người còn lại thì lập tức đi theo.

...............

P/s: Tại hạ đã quay trở lại rồi đây:))))
Bình Luận (0)
Comment