Mười một giờ đêm.
Lúc này ông Thạch đang lái xe trở về nhà sau khi dùng bữa tối cùng đám đối tác làm ăn. Ông làm kinh doanh nên không thể thiếu được các mối quan hệ xã hội.
Là một người có địa vị trong giới thượng lưu của thành phố H, ông có rất nhiều các mối quan hệ. Từ các quan chức của tỉnh, thành phố đến chủ các doanh nghiệp lớn nhỏ trên địa bàn. Bởi thế mà hầu như ông bà Thạch không mấy khi ăn tối tại nhà.
Hôm nay ông đi có một mình vì vợ ông - bà Lan nói mệt nên ông để chú lái xe đưa bà về trước.
Đêm nay trời oi bức hơn mọi khi. Bầu trời không trăng sao bởi mây mù che phủ. Có lẽ trời sắp mưa lớn.
Con đường về nhà ông ở ngoại thành cũng không quá xa nhưng bây giờ đèn cao áp hai bên đường đã tắt. Con đường trở lên tối đen như mực dù đang là mùa hè.
Máy lạnh trong xe vừa mới bị hỏng hồi chiều chưa kịp mang xe đi sửa nên không cách nào khác ông đành hạ kính xe xuống để gió bên ngoài ùa vào.
Bởi có chút men trong người nên ông cảm giác thân thể mình nóng nực. Ông nới cà vạt, cởi chiếc áo vest trên người cho bớt nóng.
Do chỉ có thể cởi cúc bằng một tay nên ông khá là chật vật. Những chiếc cúc ương bướng như không nghe theo sự chỉ đạo của ông khiến ông loay hoay mãi cũng chưa gỡ được.
Bực mình ông buông tay đang điều khiển vô lăng cúi xuống gỡ cúc. Lúc này đêm muộn đường vắng không một bóng người nên ông cũng không lo lắng.
Khi chiếc cúc cuối cùng được được gỡ ra ông ngẩng lên tiếp tục lái xe thì chợt giật bắn người.
Trước đầu xe ông cách chưa đầy mười mét có một bóng trắng sang đường.
Ông đạp phanh dúi dó. Chiếc xe đang chạy với tốc độ không quá nhanh nhưng phanh gấp cũng làm nó trượt dài trên đường. Đầu ông Thạch đập vào vô lăng xe đau đớn.
Không tiếng va chạm chỉ có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng két két ghê rợn.
Chừng vài phút sau, khi đã định thần lại ông vội vã xuống xe.
Ông nhìn trước nhìn sau nhìn cả dưới gầm xe nhưng không thấy ai cả. Thở hắt ra một hơi ông cảm thấy may mắn. Không có tai nạn xảy ra, nhưng người áo trắng kia đâu ? không thể nào đi nhanh như vậy được chứ? Ông Thạch cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không để ý quá nhiều. Ông lên xe đi tiếp.
Xe vừa chạy đi được vài chục mét ông Thạch lại thấy cái người mặc áo trắng kia đang đứng trên vỉa hè nhìn ông.
Sẵn bực tức trong người ông tạt xe sát lề đường định mắng cho người kia một trận.
Nhưng vừa đến gần nhìn thấy gương mặt người kia thì tay chân ông rụng rời, đầu óc ông quay cuồng .Ông kinh hãi nói lắp bắp nói không ra hơi.
-Phương… Anh...
Ông hoảng sợ đến cực độ, nhấn ga hết cỡ phóng như điên không dám ngoái đầu nhìn lại.
Về đến nhà thân thể ông Thạch mồ hôi ướt đẫm, tinh thần ông vẫn chưa hết hoảng loạn. Ông gặp ma, là hồn ma của đứa con gái lớn của ông.
Nó về tìm ông trả thù sao? Không ! không thể thế được. Càng nghĩ lại ông Thạch càng thấy sợ hãi.
Ông về đến nhà cũng không có đi tắm rửa như mọi khi. Ông ngồi giữa phòng khách đèn điện bật sáng trưng. Ông ngồi thu lu trên chiếc trường kỷ chân tay không ngừng run rẩy. Ông không dám ngủ, ông sợ sẽ nhìn thấy đứa con gái kia.
Sáng hôm sau ông không đến công ty mà đến nhà một vị thầy pháp ông quen biết.
Vốn những người làm ăn, kinh doanh thường sẽ tín. Ông Thạch không ngoại lệ. Ông cũng theo thầy, cũng đi lễ bái. Ông nhiều khi theo thầy đến những khóa lễ ở xa tít tắp, bỏ ra cả trăm triệu tiền lễ là chuyện thường.
Hôm nay thầy gieo quẻ cho ông Thạch. Là một quẻ đại hung. Ông Thạch sắp phải đối mặt với một kiếp nạn lớn có thể mất mạng. Ông Thạch nghe thầy nói thì chết lặng, sợ hãi van lài thầy pháp làm lễ giải tai, tiêu ách cho ông.
Ông thầy pháp lắc đầu nói sức mình không đủ mới mách nước cho ông Thạch một vị thầy pháp cao tay ở tận trên Cao Bằng.
Mấy ngày sau đó ông Thạch bỏ công việc cùng chú lái xe đi lên vùng núi biên giới phía bắc tìm vị thầy pháp kia.
Hôm nay là rằm tháng bảy.
Tối nay nhà ông Thạch bận rộn hơn mọi khi, người ra người vào hối hả, tất cả đều là người giúp việc cho gia đình ông.
Dinh cơ của ông bà Thạch là một biệt thự cỡ lớn nằm ở ngoại ô thành phố H, không phải ông bà không có tiền mua đất nội thành, ông bà có vài chục suất đất ở khu trung tâm thành phố. Gần ba mươi năm trong nghề kinh doanh bất động sản thứ mà ông bà Thạch không thiếu nhất chính là tiền.
Ông bà giàu có, nhà cao cửa lớn, kẻ hầu người hạ hưởng cuộc sống sung túc không kém vua chúa ngày xưa. Điều mà ông bà Thạch tiếc hận nhất là không có con nối dõi. Sau khi sinh đứa con thứ hai bà Lan bị u phải cắt bỏ buồng trứng, mất đi khả năng làm mẹ. Từ đó hai ông bà dành hết thời gian cho việc kiếm tiền. Tài năng cùng thủ đoạn đều có nên hai ông bà chẳng mất bao lâu mà giàu lên nhanh chóng.
Cho đến ba năm trước. Phương Anh, con gái lớn của ông bà chết đi, từ đó vận rủi luôn tìm đến ông bà, kinh doanh thua lỗ. Dạo gần đây ông bà còn dính đến kiện cáo, hao tiền tốn của.
Đêm nay là đêm rằm tháng bảy.
Bầu trời không trăng, không sao tối tăm âm u càng khiến ông bà Thạch lo lắng. Lời của gã thanh niên trong nghĩa địa vẫn luôn quanh quẩn trong đầu ông bà khiến hai người từ hôm đó mất ăn mất ngủ.
Giữa sân nhà ông Thạch là một chiếc bàn lớn bày biện xa hoa. Nào là xe ngựa, quần áo, tiền vàng chất lên như núi. Ba chục mâm xôi đỗ đặt thành hai hàng chạy dọc, ở giữa là năm con lợn quay cùng vài chục con gà luộc, giò chả, cỗ mặn, cỗ chay bày la liệt. Nhà lầu xe hơi, hình nhân kẻ hầu người hạ xếp thành hàng dài, không thiếu thứ gì.
Đứng trước lễ đàn là một người đàn ông trung tuổi đang sắp xếp lại vàng mã. Đây là ông Thủy, một vị thầy pháp mà ông Thạch phải đích thân đến một tỉnh miền núi biên giới phía bắc thỉnh về.
Vừa qua mười hai giờ đêm.
Điện trong nhà ông Thạch theo yêu cầu của vị thầy pháp đã được tắt hết từ lâu, chỉ còn le lói ánh sáng từ bốn mươi chín ngọn nến thắp quanh sân.
Đám người ở đã bị ông bà đuổi đi nơi khác. Lúc này vợ chồng ông ngồi xếp bằng trước lễ đàn, gương mặt lo lắng. Đêm nay thầy pháp sẽ gọi hồn cô Phương Anh.
Lúc này ông Thủy đã thay đạo bào màu xám, tay cầm kiếm gỗ bộ dáng tiên phong đạo cốt đứng trước lễ đàn quay lại nói với ông bà Thạch:
-Đến giờ rồi, ông bà mau vào làm lễ.
Nói đoạn thầy đốt ba nén nhang hơ qua hơ lại trên thanh kiếm, sau đó lại ngậm một hớp rượu phun lên. Miệng không ngừng đọc pháp chú, tay bắt quyết. Âm thanh của ông Thủy trầm thấp vang lên trong đêm tối tĩnh mịch. Tiếp đó ông lấy từ cái đĩa trên lễ đàn ra ba chiếc lá, sau khi bắt ấn làm phép vị thầy pháp liền đốt rồi bỏ vào trong bát nước đã đặt sẵn trên lễ đàn. Cầm bát nước đưa cho vợ chồng ông Thạch dặn dò:
-Đây là lá của cây xoan sống ngoài trăm năm, ta đã làm phép. Ông bà lấy nước bôi lên mắt có thể nhìn thấy được người âm.
Ông bà Thạch vội vã làm theo lời thầy pháp lấy nước trong bát thoa lên mắt của mình.
Lúc này vẻ mặt ông Thủy trở lên nghiêm nghị hẳn lên, ông lấy từ trên người ra lá bùa màu vàng to cỡ nửa bàn tay. Cắn đầu ngón tay lấy máu điểm chỉ lên tấm bùa, miệng ông hô lớn:
-Thiên linh linh, địa linh linh, hồn lưu lạc nơi nào mau theo về đây trình diện. Cấp cấp như luật lệnh. Hiện!
Tiếng khẩu lệnh dứt thầy pháp đem lá bùa đốt lên. Lá bùa vừa cháy thì gió to bỗng nổi, mây đen từ bốn phương nhanh chóng kéo đến, mỗi lúc một mạnh. Bầu trời mây vần vũ, gió rít mang theo hơi lạnh thấu tận linh hồn, tựa như thổi từ cõi cửu u hoàng tuyền.
Ông bà Thạch kinh hãi, tóc tai dựng ngược hai tay chắp lại không ngừng khấn vái.
-Con sống khôn thác thiêng, tha lỗi cho bố mẹ, bố mẹ sẽ đốt nhà lầu, xe hơi, tiền bạc xuống cho con, con đừng về tìm phá bố mẹ nữa.
Qua chừng một lúc lâu, gió vẫn gào thét, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra. Lúc này đôi mày ông Thủy khẽ cau lại.
Bình thường ông làm pháp thì chỉ chừng chưa đến mười hơi thở bùa dẫn hồn sẽ đem hồn ma triệu gọi về. Nhưng lần này đã hơn chục phút đồng hồ mà bùa vẫn chưa nghiệm. Không lẽ bùa mất linh?
Vị thầy pháp quan sát xung quanh khoảng sân rộng nơi làm lễ. Bỗng ông chú ý đến đôi sư tử làm từ đồng đen được đặt trước cổng, ông liền tiến đến quan sát sau đó ngón tay bấm độn tính toán. Chừng vài giây sau ông Thủy khẽ hừ lên một tiếng đồng thời lấy trong người hai lá bùa lầm rầm đọc chú. Ông dán hai lá bùa lên đỉnh đầu hai con sư tử. Đôi mắt của hai con sư tử bỗng lập lòe ánh sáng đỏ nhưng nhanh chóng biến mất.
Ngay lúc đấy có trận gió lạnh từ ngoài cổng thổi vào. Một bóng trắng cũng theo đó lướt vào trong sân, đứng trước mặt ông bà Thạch.
Là một cô gái rất xinh đẹp, toàn thân mặc bộ đồ trắng. Đôi mắt cô gái thâm quầng, đôi môi tím đen, tóc dài để xõa ngang hông. Đó chính là cô Phương Anh, con gái lớn của ông bà Thạch hay đúng hơn là hồn ma của cô Phương Anh. Chỉ là lúc này cô đang rất hoảng sợ, dường như gặp phải điều gì rất khủng khiếp.
-Bố mẹ! Mau chạy đi.