Bóng trắng xuất hiện trước mặt hét lên khiến ông bà Thạch sợ ngây người.
Đứng trước mặt hai người chính là cô con gái lớn Phương Anh. Dù hai ông bà muôn ngàn lần không nguyện ý đối diện cùng cô. Nhưng dù sao cô cũng là máu mủ ông bà dứt ruột đẻ ra.
Nhìn thấy con gái tâm trạng hai ông bà khó tránh khỏi day dứt hối hận ngổn ngang trăm mối.
-Bố mẹ mau chạy đi, bọn họ đến bắt hai người. Hồn ma cô Phương Anh lại hét lớn.
Ông bà Thạch còn đang thất thần chưa hiểu chuyện gì thì bên kia vị thầy pháp sắc mặt đã tái nhợt. Mồm ông há hốc, đôi mắt ông trợn trừng nhìn lên trên bầu trời biểu tình không thể nào tin được.
Từ phía đằng xa một đám mây khủng bố không ngừng tiến nhanh đến nơi này.
Ông Thủy hoảng sợ. Đây nào có phải là mây, đây là âm khí. Âm khí tản ra thành cả một trời mây đen xì như vậy thì không phải yêu ma vô cùng lợi hại thì cũng là số lượng nhiều kinh khủng.
Đám mây càng lúc càng đến gần. Từ trong khoảng trời mây đen đặc ông thấy được vô số những bóng người thân hình cao lớn nhất tề đứng thành những hàng dọc thẳng tắp. Những người này đều mặc trang phục binh lính thời xưa, tay cầm trường thương thân đeo giáp da. Gương mặt bọn họ được che phủ bởi mũ giáp chỉ ẩn hiện hai con mắt đỏ lòm. Toàn thân bọn họ tỏa ra khí tức âm lãnh cùng cực.
Một đại quân quỷ binh. Vị thầy pháp này nuốt một ngụm nước bọt cố trấn tĩnh lại. Cổ họng ông khô khốc.
Suốt cả đời hành đạo trừ ma diệt quỷ của ông diệt qua vô số oan hồn, oán quỷ nhưng không nghĩ tới có một ngày phải đối diện với số lượng oán quỷ nhiều đến vậy. Chí ít phải vạn tên.
Số lượng quỷ binh kinh khủng đến vậy làm sao mà đối phó. Chưa nói đến trong quỷ quân còn có tên thủ lĩnh quỷ binh càng muôn phần đáng sợ kia.
Chỉ trong nháy đại quân quỷ binh đã đến trước khoảnh sân nhà ông Thạch.
Tên thủ lĩnh quỷ binh thân hình cao lớn, cưỡi chiến mã đen, tay cầm đại đao hướng thẳng phía ông Thạch mà quát lớn.
-Dám mang xương cốt huynh đệ chúng ta đổ xuống sông để cá rỉa, rắn tha đáng tội ngũ mã phanh thây. Chết!
Thủ lĩnh thét lên, vạn quân đáp lại.
Chết!
Hơn vạn người hét lớn khác nào sấm động giữa chín tầng trời? Ông bà Thạch cùng thầy pháp chỉ nghe trong đầu “ong” lên một tiếng. Mắt mũi miệng lại là không ngừng chảy máu. Chỉ khí thế của đám âm binh thôi cũng khiến bọn họ chẳng khác nào con sâu cái kiến không thể nào chống đỡ.
Cô Phương Anh dù bây giờ cũng là oán quỷ nhưng trước âm khí áp bách như núi đè nặng cả thân hình nằm rạp xuống đất không mảy may nhúc nhích nổi.
Ta… ta… Ông Thạch đã hoảng sợ đến cùng cực lắp bắp nói không ra hơi.
Trong lòng ông càng là sóng to gió lớn. Ông biết đám quỷ binh này là sao.
Ba năm trước ông nhờ thủ đoạn cùng mối quan hệ ông mua được một mảnh đất ở Lạng Sơn. Mảnh đất này địa thế vô cùng tốt, ông liền cho xây dựng tổ hợp khách sạn cùng khu nghỉ dưỡng. Tính toán sau khi hoàn thành ông sẽ sang nhượng lại để kiếm một khoản lãi cực lớn.
Mọi việc vốn rất thuận lợi cho đến ba tháng trước. Khi đang thi công hạng mục bể bơi ngoài trời thì máy xúc đào được rất nhiều xương cốt.
Nếu chỉ có vài ba chục bộ thì ông cũng sẽ quy tập lại và xây dựng mộ phần cho những hài cốt này. Nhưng khi được báo số lượng thì ông cũng giật mình.
Hơn hai mươi nghìn bộ. Số lượng lớn như vậy ông không thể nào chôn cất hết được. Mà lấp xuống chuyển hồ bơi ra chỗ khác cũng không được.
Vị trí đất khác những biệt thự, khu vui chơi đã xây kín.
Chuyện này không thể nào đồn ra ngoài được. Ai sẽ mua một đám đất nằm trên hàng vạn xương cốt chứ?
Trằn trọc cả đêm cuối cùng ông đã làm ra quyết định. Chính quyết định này đã đẩy ông đến bước đường oan nghiệt ngày hôm nay.
Sau khi nghiên cấm những người ở công trường tiết lộ ra ngoài. Ngay trong đêm ông điều mấy chục xe vận tải chở hết đám xương cốt đổ xuống sông.
Hai mươi nghìn hài cốt đem đổ toàn bộ xuống sông. Hành động thất đức mất nhân tính như vậy thật khiến cho trời đất khó dung.
Hai chân ông mềm nhũn. Nhìn quỷ binh hàng hàng, lớp lớp trước mặt ông trong lòng tuyệt vọng.
Ông đưa ánh mắt cầu cứu sang vị thầy pháp. Đây là chút bấu víu sau cùng của ông.
Thầy pháp Thủy nào còn tâm trạng đâu mà để ý những thứ khác.
Nghĩ cũng đen đủi cho vị thầy pháp này. Theo thầy học đạo từ lúc sáu tuổi. Bởi vì có căn quả lại thông minh học một biết mười nên vị thầy pháp này được thầy của mình cực kỳ ưa thích không tiếc công truyền dạy đạo thuật.
Xuất sơn cũng được gần bốn mươi năm. Trừ không biết bao nhiêu hồn ma, oán quỷ nên thầy pháp cũng cho rằng mình hơn người.
Thế nhưng đứng trước hoàn cảnh thế này. Hơn vạn quỷ binh, ông Thủy có tự cao đến mấy cũng biết mình không đủ nhét kẽ răng bọn chúng.
Nghĩ vậy trong lòng ông không ngừng chửi rủa ông Thạch ăn ở thất đức chọc vào đại hoạ.
Đánh không lại thì chỉ có chạy. Liều mạng mà chạy, chạy được bao xa thì chạy.
Nghĩ vậy ông Thủy lấy trong túi ra một là bùa. Là bùa khinh thân.
Tác dụng duy nhất của bùa này là giúp người dùng nó chạy nhanh hơn. Đây cũng là lá bùa được ghi trong cuốn “Bắc Sơn phù đạo” thầy đã truyền cho ông. Suốt mấy chục năm hành đạo ông cũng chỉ làm ra mấy tấm.
Bùa vừa bốc cháy thầy pháp thấy thân thể mình bỗng nhẹ bẫng, hai chân trở lên linh hoạt gấp mấy lần. Trong lòng âm thầm mừng rỡ ông vọt về phía cổng trong ánh mắt ngỡ ngàng của ông bà Thạch.
Tên quỷ thủ lĩnh thấy vậy thì nhếch mép cười khinh thường. Gã quay sang tên hộ vệ cầm kiếm bên cạnh.
Như hiểu ý tên này lao về phía thầy pháp. Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ qua mấy hơi thở hắn đã vượt lên trước mặt ông Thủy.
Không nói một lời nó vung kiếm chém thẳng về phía ông. Thầy pháp hoảng sợ không ngờ tên quỷ binh này có tốc độ nhanh đến vậy. Ông vội vàng rút kiếm gỗ sau lưng ra cản lại.
Kiếm của các thầy pháp thường dùng được làm từ lõi cây đào mộc trăm năm tuổi trở lên có tác dụng khu yêu, trừ tà. Kiếm của ông lại được thầy làm phép, tu dưỡng mấy chục năm nên vô cùng sắc bén cùng chắc chắn.
Keng!Hai kiếm va chạm cực mạnh với nhau. Ông Thủy có cảm giác ngực bị nện một búa cực mạnh không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Quá mạnh mẽ, chỉ là một tên quỷ hộ vệ thôi đã mạnh mẽ đến vậy thủ lĩnh của chúng còn đáng sợ thế nào nữa. Ông Thủy lau máu trên khóe miệng. Càng nghĩ ông càng tuyệt vọng biết vận mình khó sống qua đêm nay.
Nhưng chết ông cũng phải cho chúng trả một cái giá, dẫu liều cái mạng của ông cũng phải mang theo một vài tên chết cùng.
Ông Thủy cắn răng áp chế máu trong cơ thể đang nhộn nhạo trong người.
Đôi tay ông run rẩy lấy từ trong người ra một đám bùa chú. Đây là đám bùa chú ông phải mất mấy chục năm sưu tầm tài liệu mới vẽ ra ông ít khi sử dụng chúng.
Nhưng bây mạng sống còn không giữ được, giữ lại có ích gì.
Ngón tay ông đã cắn nát, từng lá bùa không ngừng được làm phép, niệm chú.
Toàn bộ quá trình rơi vào trong mắt tên quỷ hộ vệ, nhưng nó cũng không có ra tay, đôi mắt hứng thú nhìn tên thầy pháp trước mặt.
Chừng năm phút sau, hơn chục lá bùa đã được thi pháp hoàn thành. Đôi mắt ông Thủy tràn đầy tơ máu hét lớn:
-Chết đi.
Hơn chục lá bùa bị ném đi cũng không có bị đốt cháy. Trên không trung chúng hoá thành những đầu sói, đại bàng, rắn toàn thân toả ra nhiệt độ kinh người lao đến tên quỷ hộ vệ.
Lúc này quỷ hộ vệ trong lòng dấy lên nguy hiểm muốn tránh đi nhưng đã không còn kịp. Nó vội vàng thúc giục quỷ khí quanh thân tạo thành lớp phòng hộ.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn như thiên lôi giáng xuống. Hơn mười mét xung quanh quỷ hộ vệ bụi bay mù mịt. Những tưởng uy lực đáng sợ như vậy thì quỷ hậu vệ sẽ bị đánh thành cặn bã. Nhưng tiếp theo đó khiến ông Thủy triệt để chết lặng.
Chừng nửa phút sau bụi từ từ tan hết hiện ra một thân ảnh. Chính là quỷ hộ vệ có điều bộ dáng của nó vô cùng thê thảm.
Một nửa đầu cùng một cánh tay đã biến mất, từ chỗ vết thương không ngừng toát ra khói đen. Mà chu vi mười mét quanh nó đã biến thành cái hố sâu hơn mét.
Quỷ hộ vệ bị thương nặng. Nó giận dữ mắt đỏ lòm nhìn về phía ông Thủy tay nâng thanh kiếm cách không chém về phía ông.
Chết!
Một đạo kiếm quang đen ngòm bắn về phía ông Thủy nhanh như điện xẹt.
Ông bất lực nhìn kiếm quang đang đến. Sau khi làm phép cho hơn chục lá bùa ông đã không còn đủ sức để cử động ngón tay chứ đừng nói là tránh né.
Kiếm quang đen ngòm chém bay đầu vị thầy pháp thân thể từ từ đổ xuống.
Ông Thạch nhìn thấy ông Thủy bị chặt đầu thì sợ đến phát điên.
Ông rút khẩu súng lục vẫn mang bên mình ra nhắm ngay tên quỷ thủ lĩnh điên cuồng bóp cò.
-Tao bắn chết mày! Tao bắn chết mày!
Liên tục những tiếng đạn chát chúa vang lên. Thủ lĩnh quỷ binh không né tránh. Toàn bộ đạn xuyên qua cơ thể nó như xuyên qua không khí. Không mảy may chút thương tổn.
Đạn hết, ông Thạch sụp đổ quỳ sụp xuống đất. Ông khóc rống lên, hai tay cào loạn mặt đất đến máu me bê bết.
Quỷ thủ lĩnh hai mắt âm lãnh nhìn ông Thạch, tay nâng đại đao. Nó không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Chết!
Tiếng quát vừa ra khỏi miệng, đại đao trên tay hắn chém xuống.
Một đao không nhanh thậm chí nhìn qua thì chậm chạp vô cùng, nhưng áp lực nó mang đến phô thiên cái địa, như một toà núi lớn đè xuống.
Quỷ thủ lĩnh muốn một đao chém ông Thạch thành phấn vụn, thi cốt vô tồn.
Tưởng như ông Thạch dưới một đao này sẽ chết không phải nghi ngờ thì dị biến xảy ra.
Hồn ma cô Phương Anh từ lúc đám quỷ binh xuất hiện thì ngã ra bất tỉnh lúc này đang che chắn trước mặt ông Thạch, đón cho ông một đao.
Chỉ là hình dáng của cô vô cùng mờ nhạt, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào.