Thời gian thấm thoát trôi qua Lê đã ở cùng sư thầy được nửa năm, thương thế trong người hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục. Cũng đến lúc hắn phải rời đi.
Nửa năm qua hắn cũng suy tính cho tương lai của mình. Quan trọng nhất vẫn là khôi phục trí nhớ tìm ra thân thế của mình.
Nhưng hắn hoàn toàn không nhớ ra điều gì. Ngay cả tên của hắn là do một ông lão người Mường đặt cho khi hắn vô tình lạc vào trong bản.
Hắn cũng nhờ người chụp hình mình lên nhờ cộng đồng mạng tìm người thân nhưng đến nay đã hơn hai năm cũng không có chút đầu mối.
Như thể hắn không hề thuộc về thế giới này. Lần này rời đi hắn muốn về lại hang động khi trước hắn tỉnh lại.
Buổi tối trước khi rời đi Lê đến chào từ biệt sư thầy, dù sao ông cũng đã cưu mang hắn suốt nửa năm.
Nghe Lê nói ý định muốn đi sư thầy cũng không mấy bất ngờ.
Tuy ông nhìn gã thanh niên này rất là vừa mắt nhưng cũng biết người này không có duyên nơi cửa phật. Bởi thế từ nửa năm trước ông cũng không truyền dạy phật Pháp cho Lê mà cho hắn học tướng pháp, kinh dịch từ mấy cuốn sách nơi thầy pháp Thủy.
Mấy đồ vật này do Bà Lan mang tới.
Lại nói chuyện ông bà Thạch Lan năm xưa vì muốn đấu thầu mảnh đất ở Lạng Sơn không ngờ lại đem con gái mình trao đổi cho một tên quan tỉnh háo sắc.
Trong lúc tổ chức tiệc ở nhà mình lén đem thuốc mê vào trong đồ uống của cô Phương Anh sau đó để tên kia thực hiện hành vi thú tính của mình.
Cô Phương Anh vì quá phẫn uất đã treo cổ tự vẫn. Em gái cô vì không chịu đựng được hành vi mất nhân tính của bố mẹ mình liền bỏ nhà đi biệt xứ.
Mọi việc cho đến khi đám quỷ binh đến trả thù. Ông Thạch vì quá sợ hãi nên đã phát điên, bà Lan liền bán hết tài sản mua một mảnh đất ở quê chuyển hẳn về sống đồng thời không ngừng tìm kiếm hành tung đứa con thứ hai của mình.
Những chuyện này Lê cũng không để ý. Hắn với hồn ma cô Phương Anh bèo nước gặp nhau nên cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu về gia đình họ.
Lúc này Lê đang ngồi trên xe khách hướng về Tây Bắc.
Đây là một chiếc xe hai tư chỗ đời cũ. Xe chật kín người. Người ngồi chen chúc nhau, không khí ngột ngạt, vẻ mệt mỏi xuất hiện trên gương mặt mọi người.
Lên Tây Bắc bằng xe khách mất chừng hai ngày. Mọi người chào hỏi làm quen cùng trò chuyện với nhau để giết thời gian, cũng là để quên đi con đường còn xa hun hút.
Thậm chí có mấy anh trai tụ tập đánh bài ăn tiền ngay trên xe. Bác tài xế cũng không nói gì. Có vẻ như chuyện này đã rất đỗi bình thường.
Ngồi kế bên Lê là một cô gái còn rất trẻ tên Xuân hiện đang theo học một trường sư phạm ở Tây Bắc. Cô gái này cũng không thật xinh đẹp nhưng mái tóc dài cùng hai chiếc răng khểnh làm cho cô khá duyên dáng.
Cô chủ động bắt chuyện làm quen hỏi han Lê đủ điều. Hắn chỉ ậm ờ trả lời qua quýt.
Xuân là một cô gái rất thích nói chuyện. Cô không để ý đến thái độ bất hợp tác của Lê mà cứ luôn miệng kể những câu chuyện không đầu không cuối.
Cô kể về cái làng cô đang ở gần nửa làng đi xuất khẩu lao động kiếm tiền về xây những biệt thự to đùng. Cô lại kể về ông phó bí thư xã gian díu với bà hội trưởng hội phụ nữ bị người dân bắt quả tang phải trốn gầm cầu thang.
Cô kể chuyện gần nhà cô có cái dòng họ kia bị trùng tang trong vòng một tháng con trùng về bắt thêm ba người khiến cả họ ăn ngủ không yên, phải đi khắp nơi tìm thầy về làm lễ. Cô kể rất nhiều chuyện khiến Lê có cảm giác rất phiền muộn.
Bây giờ trời đang mùa xuân thời tiết về đêm khá là lạnh.
Trong xe hắn vẫn nghe được tiếng gió rít bên ngoài. Theo thói quen hắn định lấy thuốc lá trong túi ngực hút cho ấm người nhưng sực nhớ mình đang trên xe nên đành ngậm ngùi cất đi.
Bên cạnh hắn cô gái tên Xuân bây giờ đang tựa vào vai hắn ngủ ngon lành.
Lúc này đang là nửa đêm. Ngoài trời tối đen mưa bắt đầu rơi.
Những cơn mưa xuân thường dai dẳng mang theo cái giá rét. Trong xe hầu hết mọi người đã ngủ, tiếng nói chuyện cũng im bặt. Chỉ có tiếng bác lái xe cùng anh phụ vẫn đều đều bàn tán.
Lê co mình trong chiếc áo lông khá là ấm. Chiếc áo này sư thầy được một vị khách đến thăm chùa tặng. Ông không mặc nên đưa cho Lê.
Xe đi chưa được nửa quãng đường. Nếu thời tiết cứ mưa như vậy nhiều khả năng phải hơn một ngày nữa mới đến được Lai Châu.
Lê cũng không vội. Dù sao hắn đến cái hang kia chỉ ôm tâm trạng cầu may cũng không hy vọng gì nhiều. Tâm thần thả lỏng hắn từ từ đi vào giấc ngủ.
Ước chừng hai tiếng đồng hồ sau Lê bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của bác lái xe và anh phụ. Vì ngồi ghế ngay đầu nên tiếng trao đổi của hai người hắn nghe khá rõ ràng.
-Em để ý rồi mười năm phút trước mới chạy qua chỗ cây gạo này, sao giờ lại quay lại đây chứ. Anh phụ xe nói với giọng quả quyết.
-Chắc chú mệt nên nhìn lầm thôi, đường này anh đi cả trăm lần rồi.
Bác tài cười khà khà không cho là đúng. Bác có thâm niên cả chục năm chạy xe tuyến này, mỗi tháng đi đi về về cũng chục bận. Nói thông thuộc đường này thì bác chẳng kém ai.
Lê cũng không để ý nữa, hắn tiếp tục kéo mũ áo lông trùm kín đầu tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Hai giờ đêm mưa nặng hạt. Tiếng mưa lộp độp rơi trên nóc xe khiến không ít người thức giấc. Mưa mau khiến tầm nhìn xe bị ngăn cản, đèn pha chiếu xa chưa đầy năm mét. Không còn cách nào bác tài đành cho xe đi chậm lại như bò trên đường. Anh phụ cùng bác thì thầm bàn tán một lúc rồi quay sang nói với mọi người:
-Mọi người chú ý. Xe chúng ta sẽ dừng lại chờ mưa ngớt mới đi tiếp, trời mưa đèo trơn đi rất nguy hiểm.
Mọi người xôn xao, nhưng cũng không ai phản đối. Đèo quanh co dốc đứng nhỡ chẳng may xe lật ra đó thì chết cả đám.
Bác tài cố gắng nhích xe đi hết con dốc rồi mới cho xe dừng hẳn đỗ ở một khoảng đất trống ven đường.
Mưa xối xả.
Bác tài đã tắt hết điện đèn trong xe chỉ để lại đèn pha cảnh báo.
Ngoài trời tối đen như mực, chỉ có tiếng mưa ào ào như đổ nước.
Cô gái ngồi bên cạnh Lê có thức dậy một lần hỏi han, sau đó rất tự nhiên lại tựa đầu vào vai hắn ngủ tiếp.
Lê bây giờ lại không ngủ được bởi vì hắn có cảm giác như trận mưa này có chút kỳ lạ. Tuy không biết là kỳ lạ ở điểm nào nhưng trung quy hắn có linh tính sẽ có chuyện sắp xảy ra.
Trên xe mọi người đã ngủ hết. Tiếng hô hấp, tiếng ngáy rồi tiếng nói mớ không ngừng vang lên.
Ngồi cả ngày trên xe không tránh khỏi mệt mỏi khó chịu nên ai cũng tranh thủ ngủ một giấc. Lê cũng vậy, hắn cố gắng nhắm mắt thư giãn. Có lẽ vì hắn cả ngày ngồi xe đã khá mệt nên cũng mau chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Bốn giờ sáng.
Mưa đã tạnh.
Mọi người trong xe bị đánh thức bởi tiếng anh phụ xe oanh oang.
-Chết tiệt, ắc quy vẫn đầy điện anh ơi.
Ở bên ngoài xe anh phụ đang cầm chiếc đèn pha kiểm tra lại ắc quy, khuôn mặt anh có chút lo lắng. Vì tiết trời xuân nên bây giờ trời vẫn tối om.
Bác tài nghe vậy thì có chút khó coi, vội vã đứng dậy mở cửa xe bước xuống, hai người thì thầm trao đổi.
-Không ổn rồi, xe không khởi động được.
-Biết hỏng ở đâu không anh ?xe mới đại tu về mà.
Bác tài lắc đầu, ông cũng không biết nguyên nhân ở đâu, mọi thứ vẫn bình thường. Ông đã kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần rồi xong cũng không phát hiện hỏng hóc ở đâu.
Lúc này đã có mấy vị hành khách xuống xe tiến lại hỏi han.
-Xe sao vậy bác tài? tạnh mưa rồi lên đường sớm thôi.
Bác tài cùng anh phụ xe nghe vậy thì lúng túng, chưa biết trả lời sao cả.
Lê cùng cô gái ngồi bên cạnh cũng đã xuống xe. Hắn tranh thủ vặn vẹo thân mình cho thoải mái gân cốt.
Càng lúc càng nhiều người xuống xe. Mọi người đều bị đánh thức bởi âm thanh của đám đông xôn xao.
Anh phụ xe bây giờ cũng phải gồng hết sức mình để trả lời cùng trấn an đám hành khách mồm năm miệng mười.
Bác tài vẫn loay hoay kiểm tra lại mọi thứ hy vọng may mắn xe có thể khởi động lại. Không phải ông không muốn gọi cứu hộ, nhưng ở nơi giữa núi rừng cách xa dân cư vài chục cây số giữa đường đèo thế này có gọi được cũng phải mất nửa ngày mới đến nơi.
Hơn chục năm trong nghề trước mỗi chuyến xe ông đều kiểm tra mọi thứ tỉ mỉ vì thế mà chưa lần nào xe bị sự cố dọc đường như vậy.
Trời sáng dần.
Đám hành khách dường như mất dần sự kiên nhẫn. Tiếng la ó than vãn không ngừng vang lên. Anh phụ xe lúc này cũng vô lực. Bác phụ xe sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần cũng đã buông tha chút may mắn kia. Ông đã gọi cứu hộ, đồng thời cũng gọi một xe khác đến cho mọi người tiếp tục hành trình, nhưng cũng phải giữa trưa may ra xe mới đến được