Lê lúc này đang ngồi hút thuốc trên tảng đá dưới chân vách núi.
Trời đã sáng lờ mờ nên hắn giờ mới thấy được nơi xe đỗ là một bãi đất khá rộng dưới chân núi. Bên kia đường chính là vực thẳm sâu hun hút.
Ở sát ven đường bên kia là một cây gạo đứng trơ trọi. Cây gạo này khá lớn nhưng cành lá trên thân khô héo gần hết. Lê nhìn dưới gốc cây thì thấy có bát hương, cùng chén đĩa nhưng cũng sứt mẻ, cáu bẩn. Hắn đoán rằng nơi này khi trước có người bị chết nên người ta mới lập ban thờ như vậy.
Chung quy lại thì Lê vẫn thấy bầu không khí âm u có chút khác thường.
Bảy giờ sáng.
Lúc này trời đã sáng hẳn. Bầu trời khá là ảm đạm bởi mây mù dầy đặc che phủ.
Đám đông hành khách có lẽ nói nhiều đã mệt. Cũng có thể hiểu ra than vãn nhiều cũng không giải quyết được gì nên đều im lặng. Có người lên xe tiếp tục ngủ, có người thì lục tục tìm hành lý của mình chuẩn bị chuyển xe.
Bác tài cùng anh phụ cũng giúp mọi người lấy hành lý.
Bây giờ vẫn sớm, phải năm sáu giờ nữa xe mới đến.
Cô gái tên Xuân lúc này cũng lấy xong hành lý đang đứng bên cạnh tảng đá ríu rít trò chuyện với Lê. Cô gái này khá vô tư cũng không mảy may vì truyện trễ xe mà ủ rũ.
Lại qua hơn chục phút từ dưới chân đèo có tiếng động cơ vang lên, một lát sau chiếc xe ô tô khách xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Là một chiếc xe màu đỏ khá lớn. Chiếc xe chậm rãi chạy đến trước mặt mọi người rồi dừng lại. Lái xe là một người đàn ông trung niên béo tròn, đôi mắt híp, hai bên mép có ria lởm chởm. Người này thò đầu ra khỏi cửa cất giọng the thé.
-Xe hỏng à?
Bác tài xế có chút nghi hoặc nhìn chiếc xe khách màu đỏ. Bởi bác thường xuyên chạy tuyến Tây bắc nên rất quen thuộc với cánh tài xế chạy tuyến này. Chiếc xe đỏ trước mắt bác chưa thấy bao giờ. Có lẽ người ta mới khai tuyến. Nghĩ vậy bác tiến đến gần.
-Bị chết máy, xe mình còn nhiều chỗ không ?
Gã lái xe béo mập mở cửa bước xuống nhìn qua đám hành khách đang ngồi la liệt bên đường gã khẽ chẹp miệng nói:
-Hơn hai chục người à? Hơi chật một chút nhưng vẫn được.
Bác tài xế xem qua bên trong chiếc xe khách màu đỏ. Trong xe chỉ chừng mười người thì có chút ngạc nhiên. Thông thường chạy miền núi xe lúc nào cũng kín người, nhưng bên trong chiếc xe này còn rất nhiều ghế trống.
Có lẽ xe mới khai tuyến nên chưa nhiều người biết. Bác tài xế cho là như vậy.
Suy nghĩ một lát bác tài xế trao đổi cùng gã béo mập kia. Không biết thì thầm những gì mà gã lái xe béo mập cười híp mắt. Lúc sau bác lái xe tiến đến đám người lớn giọng thông báo mọi người chuyển sang chiếc xe lớn màu đỏ để tiếp tục hành trình.
Sớm có xe đi lên cũng không ai dị nghị điều gì, lục tục kéo nhau lên xe.
Vừa bước lên xe Lê đã cảm nhận được không khí trên chiếc xe này có chút khác thường.
Đám hành khách cũ trên xe gương mặt lạnh nhạt ngồi bất động cũng không chú ý đến những người mới lên xe.
Vốn tính cẩn thận Lê lẩm nhẩm đọc chú khai mở mắt âm dương quan sát. Đây là do sư thầy dạy cho hắn. Lúc trước có thể nhìn thấy quỷ nhưng cũng là thủ đoạn sử dụng sơ sài hoàn toàn không có thủ pháp sử dụng của pháp nhãn. Pháp nhãn khai mở tức thì hắn bị khung cảnh trước mắt dọa cho hoảng sợ.
Ngồi trong xe nào có phải con người, là hơn chục cái thi thể khô quắt toàn thân trắng nhợt không chút nào có dấu hiệu sự sống. Những thi thể này có nam có nữ, có già có trẻ ánh mắt kẻ nào cũng trắng dã vô hồn.
Toàn thân những cỗ thi thể này được bao bọc bởi một làn khói đen mờ ảo.
Làn khói này dường như là thuật pháp che mắt.
Trên trán từng cái thi thể khô quắt đều có một ấn ký hoa văn hình lá cây màu đen. Chính nơi này không ngừng sinh ra khói đen bao bọc thân thể chúng. Hoa văn này rất mờ nhạt như ẩn như hiện nên nếu dùng mắt thường quan sát thì không cách nào thấy được.
Từ trên hoa văn chiếc lá này toả ra khí tức tà ác khiến Lê không khỏi hít một hơi lạnh.
Hắn muốn tức tốc lao ngay xuống xe thế nhưng suy nghĩ một chút hắn quyết định ở lại. Trên xe còn nhiều người hắn không thể bỏ lại. Hắn biết dù có hô hoán thì chắc cũng chả ai tin lời hắn. Bởi thế hắn tiếp tục ngồi trên xe theo dõi diễn biến lúc cần thiết hắn sẽ ra tay.
Cô gái tên Xuân vẫn chọn ghế bên cạnh hắn. Vừa lên xe cô dáo dác nhìn bốn phía. Sau khi chuyện trò với Lê mấy câu cô lại nhắm mắt tranh thủ ngủ.
Xe lăn bánh chầm chậm đi lên những con dốc khúc khuỷu.
Gã lái xe béo mập cùng người phụ xe từ lúc mọi người lên xe cũng không nói gì. Kỳ lạ hai kẻ bọn họ dù trên trán cũng có ấn ký hình lá cây nhưng đúng thật vẫn là người sống chân thật.
Chung quy lại trong lòng Lê vẫn có chút bất an. Những cái xác khô kia cũng không uy hiếp nổi đến hắn. Nhưng linh tính mách bảo mọi thứ không chỉ có đơn giản như vậy. Đã lên xe rồi thì đi một bước tính một bước. Lê âm thầm nghĩ.
Điều làm hắn cảm thấy đáng tiếc là Tru Ma kiếm lúc trước còn ở chùa bỗng nhiên biến mất trước mắt hắn. Bằng không thì dẫu gặp yêu ma quỷ quái gì hắn cũng không để trong lòng.
Xe vừa đi được một lúc không lâu thì người phụ xe từ đầu vẫn ngồi lặng yên bỗng lớn tiếng thông báo.
-Xe nghỉ ăn sáng nửa tiếng, mọi người ăn tranh thủ. Tiền ăn đã thanh toán trong tiền vé xe.
Gã dứt lời thì mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Từ trước giờ đi xe mọi lần đều phải tự túc ăn uống, không ngờ lần này lại có chuyện tốt như vậy.
Trong lòng thầm suy đoán có phải là do bác tài xế lúc trước cảm thấy áy náy chuyện xe hỏng dọc đường không. Nhưng vì lý do gì cũng không quan trọng, được ăn là tốt rồi.
Lê thì nghĩ khác. Hắn suy đoán mọi chuyện dường như sắp sửa bắt đầu. Hắn âm thầm đề cao cảnh giác.
Xe chầm chậm lăn bánh trên đường chẳng mấy chốc phía trước mặt đã xuất hiện một ngôi nhà lấp ló sau những cây bằng lăng.
Một chiếc biển hiệu lớn ghi “cơm phở bình dân” vô cùng bắt mắt. Có lẽ đây là địa điểm dừng chân mà tên phụ xe nói.
Vừa nhìn thấy ngôi nhà thì Lê sớm nhận ra đây là một ngôi miếu hoang chứ quán ăn gì.
Xung quanh miếu hoang yêu khí ngút trời, hắn thầm hô không ổn.
Hắn không nghĩ tới thứ thao túng những thi thể trong xe lại là yêu tinh. Vậy thì chuyện trở lên vô cùng phức tạp rồi. Nếu là đám vong hồn dã quỷ thì dù không có Tru Ma kiếm Lê cũng có thể đánh lại một hai.
Dùng một ít thuật pháp trừ tà học từ sư thầy hay mấy cuốn sách của thầy pháp Thủy lưu lại là được. Tuy tốn sức một chút nhưng hiệu quả vẫn có.
Yêu tinh hắn chưa từng đánh qua. Tuy sách của thầy pháp Thủy cũng có giảng giải sơ qua về yêu tinh nhưng đó chỉ là đám tiểu yêu chỉ lợi hại hơn oán quỷ một chút. Theo Lê suy đoán từ góc độ sai sử thi thể, yêu khí mênh mang thế kia thì yêu tinh chí ít đã ngoài trăm năm tu vi. Mạnh mẽ vậy làm sao đánh ?
Trong lòng hắn không khỏi có ý thoái lui tránh xa vũng nước đục này. Đánh không lại thì chạy.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, hắn liền gạt đi. Hắn có thể đi vậy hơn hai mươi người còn lại có thể đi sao? Không thể.
Hắn dù không phải chính nhân quân tử gì nhưng cũng không phải tâm sắt đá thấy chết không cứu.
Nhưng cứu bằng cách nào? Hắn không biết Hoàng Tuyền ấn trong Phong ma cửu ấn có tác dụng với yêu tinh hay không? Mà dù có tác dụng thì hắn cũng không nguyện sử dụng đến loại ấn pháp tự tổn hại mình này.
Hắn mới dùng ấn pháp này hai lần. Lần đầu khi mới tỉnh dậy trong hang động trong đầu xuất hiện thủ pháp của ấn này hắn tò mò dùng thử. Kết quả hắn bất tỉnh đến nửa năm.
Lần thứ hai là ở nhà ông bà Thạch. Dù có sư thầy chữa trị hắn cũng phải mất thời gian dài mới tỉnh lại. Vả lại hắn cũng không muốn bày biện khả năng của mình trước mặt kẻ khác để tránh đi phiền phức không đáng có.
Trước cứ đến quan sát rồi tính.
Nghĩ vậy hắn theo bước chân mọi người bước xuống xe.
Đây là cái miếu khá lớn nhưng có lẽ để hoang sơ không ai hương khói thờ phụng thời gian dài. Cánh cửa gỗ mối mọt thủng lỗ chỗ, vách tường loang lổ gạch vữa lâu ngày đã cáu bẩn, vỡ từng mảng lớn.
Miếu này nằm dưới tán một cây đa cổ thụ thân to bốn năm người ôm mới hết. Tán lá rậm rạp xum xuê, rễ cây tua tủa đâm lên từ mặt đất. Lê bước qua mà có cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm giác đó liền biến mất.
Cả không gian xung quanh ngôi miếu bị bao bọc bởi sự hoang vu tĩnh mịch, và mùi không khí ẩm mốc nồng đậm khó chịu.
Bước vào bên trong ngôi miếu là một khung cảnh bừa bãi. Lá cây phủ đầy cùng đất đá, gạch ngói vương vãi khắp nơi.
Trên bệ thờ nứt nẻ cũng không có tượng thần hay linh vật gì cả. Dăm ba đồ thờ, bát hương lục bình sứt mẻ đổ nghiêng ngả.
Đây cũng không phải miếu thờ thần hoàng hay thổ địa gì cả. Lê âm thầm suy đoán.
Chính giữa bệ thờ là một bia đá đề chữ nhưng cũng vỡ từng mảng làm cho hắn không tài nào đọc được nội dung đầy đủ.
" Ngày mồng ba tháng giêng năm… " sau đó là một dãy dài chừng hai mươi cái tên.
Vách tường đằng sau bị vỡ một mảng to bằng cái nia, từ trong nhìn ra có thể thấy được vực sâu hun hút.