Phong Ngự

Chương 107

Oan gia lẽo đẽo không buông bỏ
Thám hiểm một mình thử cây khô


Nghe được tin tức lại có người lưu đày đến đây, các tu sĩ đa số đang cười nói xung quanh Dạ Quang Châu liền ào ạt một tiếng đã tụ lại ở lối đi vào pháo đài, như thể cảm thấy rất hứng thú với người bị lưu đày vừa mới đến.

"Bọn hắn làm thế là muốn lôi kéo đấy! Ở Khô Mộc Hải này, chỉ cần kẻ bị lưu đày nào có thực lực thì đều bị bọn Thiên Sơn tìm cách lôi kéo." Lúc này, Kỳ Tương thấy thế bèn giải thích cho Phong Nhược, "Trong tình huống bình thường, dùng càng ít thời gian để vượt qua đoạn đường từ Truyền tống trận đến pháo đài này thì chứng tỏ thực lực càng mạnh."

"À, Thì ra là thế!" Phong Nhược gật đầu, trách sao hôm qua sáu người bọn hắn không được chào đón.

Trong lúc nói chuyện, cửa chính của Pháo đài cổ đã mở ra, rồi hai bóng người lần lượt đi vào, xem dáng vẻ thì hình như bọn họ vẫn còn dư sức, hơn hẳn với bọn Phong Nhược hôm qua, càng làm cho mọi người phải kinh ngạc là thực lực của một trong hai người này chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ và người kia là Luyện Khí hậu kỳ mà thôi.

"Ha ha! Lại là đệ tử Trấn Thiên Tông, không biết hai vị tên gì? Có muốn gia nhập đội săn bắn của chúng ta không?" Lập tức có tu sĩ niềm nở mời chào.

"Xin lỗi các vị, hai người chúng ta chỉ bị lưu đày ở Khô Mộc Hải một năm nên sẽ không làm gì rầy rà!" Lúc này, người bị lưu đày Trúc Cơ kỳ ôm quyền đáp rất khách khí, còn nam tử anh tuấn phía sau hắn từ đầu đến cuối vẫn dùng ánh mắt sắc bén đánh giá xung quanh, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

Nghe nói thời gian lưu đày của hai người này chỉ có một năm, lòng nhiệt tình của mọi người thoáng chững lại, rồi ào ào tản ra bốn phía rời đi. Những người lưu đày được ba người Bá Thiên dẫn dắt hầu hết đều buộc phải ở lại Khô Mộc Hải trong thời gian dài, cho nên so với những người bị lưu đày trong thời gian ngắn là hai thành phần khác nhau.

Phong Nhược cũng không hứng thú nhiều với hai đệ tử Trấn Thiên tông mới đến, bởi vì trong Khô Mộc Hải này chỉ dựa vào chính mình mà thôi.

Không ngờ sau khi dạo quanh một vòng trong đại sảnh, hai người kia lại đi tới trước mặt Phong Nhược, vị đệ tử Trúc Cơ kỳ Trấn Thiên Tông cười ha hả hỏi han: "Vị sư đệ này cũng là người Trấn Thiên Tông à? Thật là trùng hợp quá! Tại hạ là Diệu Hưng, đây là sự đệ Bất Ngữ của ta, không biết sư đệ đây tên gì?"

"À! Thì ra là Diêu sư huynh, tại hạ là Phong Nhược" Phong Nhược cũng hơi đáp lễ, nhưng ánh mắt lại đảo qua vị đệ tử Trấn Thiên Tông gọi là Bất Ngữ kia, tuy không hiểu tại sao nhưng hình như ánh mắt của người này rất khác lạ, có điều hắn không tìm ra vấn đề nằm ở chỗ nào, hơn nữa hắn có thể khẳng định hai người này hắn chưa từng gặp qua.

"Hì...! Không biết Phong Nhược sư đệ đã đến đây được bao lâu rồi? Thật ra hai chúng ta cũng đã rất tò mò với Khô Mộc Hải này từ lâu rồi!" Diêu Hưng hỏi thăm dường như hết sức nhiệt tình.

"Thực ra ta cũng mới đến từ hôm qua thôi! Diêu sư huynh khách sáo quá rồi, xin các ngươi cứ tự nhiên!" Phong Nhược khẽ gật đầu rồi liền xoay người rời đi, hắn không hiểu sao vẫn cảm giác không được thoải mái lắm khi giao tiếp với hai người Diêu Hưng và Bất Ngữ này, cho nên cứ tránh ra xa xa một khoảng là hay nhất.

Chờ cho thân hình của Phong Nhược khuất vào trong góc tối, Diêu Hưng mới chợt hạ giọng nói: "Chính là người này sao? Một thằng Luyện Khí Kỳ vô dụng như thế sao có thể làm được trò trống gì chứ, để ta lôi hắn đến dùng cực hình tra hỏi, cam đoan ngay cả tám đời tổ tông hắn cũng phải phun ra hết!"

"Không đơn giản như vậy đâu!" Tên Bất Ngữ kia bỗng nhiên cười cười đầy quỷ dị, "Ta đã âm thầm quan sát người này ba tháng, trong lúc vô tình mới phát hiện ra bí mật kia, kể ra thì cũng phải hết sức cám ơn ả kỹ nữ Thu Ngọc kia tự cho mình là cao quý, không ngờ cô ả chỉ biết chăm bẵm vào thứ Ngự kiếm thuật giẽ rách kia, mà chẳng biết rõ bên người mình thứ nào là có giá trị nhất?"

Bất Ngữ nói đến đây lại ngó sang Diêu Hưng, nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần có thể đoạt được bí mật này, tất nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi. Đến lúc đó, cho dù là đột phá cảnh giới Kim Đan Kỳ cũng chẳng là vấn đề gì, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải trung thành."

"Mạc thiếu gia yên tâm, thuộc hạ xin lấy tính mạng để báo ơn tri ngộ của người. Nhưng giờ chúng ta nên làm thế nào đây, dường như tên tiểu tử kia cũng không tin tưởng chúng ta lắm!" Diêu Hưng hơi hưng phấn, nhỏ giọng thắc mắc.

"Không phải vội, hắn vừa mới tới, cũng không biết được sự lợi hại của Khô Mộc Hải, qua mấy ngày nuốt không nổi, hắn sẽ không cự tuyệt đâu!"

Ban đêm, thật yên tĩnh!

Ít ra vẻ ngoài là như thế.

Sau khi mặt trời lặn thì đợt thú triều kinh khủng hôm nay đã chấm dứt, không gian im ắng tựa như một nơi tràn ngập quỷ dị, nếu không phải tự mình trải qua thì sợ rằng sẽ không ai ngờ được, chỉ mới cách đây một tuần trà mà cả khu vực rộng lớn này bị bao trùm bởi ánh sáng chói lòa!

Còn bây giờ, trên bầu trời đen thui chỉ còn lại vầng trăng khuyết trắng nhàn nhạt, đang rọi xuống ánh sáng lạnh lẽo hết sức mông lung, cũng không biết là thuộc về ảo mộng hay hiện thực nữa!

Tiếng bàn chân vang lên, mang theo một túm cát mịn, còn có cả âm thanh kẽo kẹt nhỏ bé yếu ớt, âm thanh này vang lên dưới ánh trăng quỷ dị làm cho người ta có phần hoảng sợ bất an.

Phong Nhược khẽ thở phào một hơi, bàn tay phải vô thức nắm chặt lại, loại bóng tối như thế này khiến hắn nhớ tới mùa đông rét mướt không thể sinh tồn.

Trong tầm mắt hắn đã không còn thấy tu sĩ nào nữa, ngay khi thú triều vừa mới qua, đội ngũ săn bắn do ba người Bá Thiên chỉ huy đã lập tức vọt ra khỏi Pháo đài cổ, sau đó thả ra một loại tọa kỵ kỳ dị chuyên di chuyển trên mặt đất, chỉ trong khoảnh khắc bọn họ đã biến mất dạng. Theo như lời nói của Kỳ Tương, mỗi lần các đội săn bắn lớn mạnh này đều phải chạy đi xa mấy trăm dặm, thậm chí trên ngàn dặm nữa.

Ngoại trừ ba đội săn bắn mạnh nhất ra, theo sát phía sau là mười người bị lưu đày tự mình đi săn, trong đó bao gồm cả bọn năm người Tần sư huynh hôm qua đã cùng đi chung với Phong Nhược đến đây, phạm vi săn bắn của bọn họ có lẽ chỉ trong vòng hơn mười dặm mà thôi.

Phong Nhược là người cuối cùng bước ra khỏi cửa chính pháo đài, thái độ không hề lo lắng chút nào thật khiến cho hai tu sĩ canh gác cửa pháo đài tròn cả mắt.

Rất yên tĩnh, rất lạnh, đây là cảm nhận của Phong Nhược sau khi thong thả đi về phía trước mấy trăm trượng.

Dựa vào ánh trăng nhợt nhạt, lờ mờ có thể nhìn thấy ở trên một cồn cát phía xa thấp thoáng có tia sáng bạc chợt lóe lên, chắc hẳn đó chính là linh sa rồi.

Song hiển nhiên là ba đội săn bắn của bọn Bá Thiên chẳng thèm thu gom những linh sa này, bọn hắn có thực lực cường đại đủ để săn giết những linh thú cao cấp hoặc thu gom các loại linh thạch.

Tất nhiên, những người như bọn Tần sư huynh thì phải tìm cách thu gom linh sa, nếu như may mắn hơn còn có thể gặp được linh thạch hạ phẩm. Đây chính là điểm thần kỳ của Khô Mộc Hải, tuy rằng không có thiên đại nguyên khí nhưng trong biển cát bao la, mênh mông này sẽ có các loại linh thạch, linh sa!

Phong Nhược không phải đi thu gom linh sa, sở dĩ hắn ra khỏi pháo đài, thứ nhất là để làm quen với hoàn cảnh ở đây, thứ hai là muốn thí nghiệm thử xem hạt cát thường thấy trong Khô Mộc Hải này có khác gì với linh sa.

Hắn luôn cảm thấy linh sa này chẳng khác gì nhiều so với những hạt cát bình thường, chỉ có điều là do một nguyên nhân nào đó mà bị biến đổi thôi.

Chồm hổm đứng lên, trong chớp mắt Phong Nhược đã nhặt được hơn mười hạt cát trên mặt đất rồi cất vào trong hộp đựng Mộc Linh Thạch, hiện tại hắn chỉ cần chờ đợi thêm vài canh giờ nữa thôi, chắc chắn chân tướng rốt cuộc như thế nào sẽ sáng tỏ.

Có điều ngay khi chuẩn bị đứng dậy, Phong Nhược lại thoáng nhíu mày bởi vì trong nháy mắt đó, hắn phát hiện có một luồng ánh sáng cực kỳ yếu ớt chợt lóe lên ngay chỗ cửa chính pháo đài, đây là loại ánh sáng do ánh trăng phản chiếu vào đồng tử mà tạo thành.

"Có người đang quan sát mình ư?"

Phong Nhược liền đoán đến khả năng này trước tiên, vì tuy rằng ở cửa chính còn có hai người bảo vệ nhưng bọn họ đang ở phía trong pháo đài, ánh trăng không thể nào chiếu tới trên người họ được.

"Là bọn Diêu Hưng và Bất Ngữ sao?"

Phong Nhược lập tức đứng dậy như không có việc gì, hắn tiếp tục thong thả đi về phía trước, căn cứ vào kinh nghiệm có được từ Kỳ Tương thì ở xung quanh pháo đài chỉ có Khô Mộc Độc Hạt là yếu nhất, hơn nữa loại Khô Mộc Độc Hạt này vì muốn hấp thu thiên địa nguyên khí có bên trong linh sa nên đều núp ở phía dưới linh sa.

Thế nên, chỉ cần không đi lại lung tung hoặc rời quá xa, thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Hiện tại Phong Nhược cũng không có ý định đi săn bắt Khô Mộc Độc Hải, dựa theo kế hoạch của hắn, nếu như quả thực Mộc Linh Thạch chính là linh tinh, lại có thể chuyển hóa hạt cát bình thường thành linh sa, thì tất nhiên hắn sẽ không cần mạo hiểm đi săn thú làm gì.

Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, tốt nhất là hắn phải đột phá tu vi đến Luyện Khí hậu kỳ, một khi pháp lực đã được tăng mạnh, hắn sẽ tìm cách mua thêm Thập Trượng Thanh Ti, chính là pháp thuật tiến cấp của Thanh Ti Triền!

Chỉ cần hắn có thể học xong pháp thuật tiến cấp này thì hiển nhiên khả năng bảo toàn mạng sống sẽ được tăng cao!

Ngoài ra, còn có Mộc Sát Kiếm Khí nữa, chỉ tiếc là trong Khô Mộc Hải này không những không có linh mộc mà cây cỏ cũng không có nốt, cho dù hắn muốn hút lấy Tiên Thiên Mộc Sát cũng đành bó tay.

Có điều cây cối chết héo có ở khắp nơi Khô Mộc Hải, vì thế Phong Nhược đã nghĩ dứt khoát phải thử tìm hiểu xem sao, nếu như những cây khô ở đây mà có chứa Tiên Thiên Mộc Sát, thì nơi đây chính là vùng đất quá thích hợp đối với hắn.

Phong Nhược tiếp tục tiến về trước gần trăm trượng, rồi mới dừng lại đứng trước một thân cây khô, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không có Khô Mộc Độc Hạt ở gần đó, hắn bèn đặt tay trên cành cây khô mà trong lòng hơi thấp thỏm.

"Ồ ?" Sau khi tiếp xúc với thân cây khiến cho Phong Nhược thoáng sửng sốt, vì hắn không ngờ được rằng khi sờ vào thân cây khô này có cảm giác khá giống pháo đài cổ, lúc trước bởi vì ánh sáng tù mù nên hắn vẫn không quan sát được rốt cuộc Pháo đài cổ được tạo thành từ vật liệu gì, nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ nó được cải tạo từ một gốc đại thụ ư?

Ý nghĩ này cũng không ảnh hưởng tới động tác của Phong Nhược, hắn liền truyền thẳng một luồng pháp lực vào thân cây, chẳng qua khiến hắn hơi nản lòng là không có bất cứ thứ gì phản ứng lại luồng pháp lực này cả, chẳng khác nào ném bùn xuống biển vậy.

Ngay khi Phong Nhược đang định dừng hành động vô nghĩa này lại, thì pháp lực của hắn bỗng nhiên cảm ứng được một loại dao động rất kỳ quái nhưng cũng rất quen thuộc, đáng tiếc luồng dao động này chỉ thoáng qua rồi thôi, sau đó không thấy xuất hiện nữa, mãi cho đến lúc hắn tiêu hao gần ba thành pháp lực, mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì!

"Lạ thật ? Không lẽ mình bị ảo giác ?" Phong Nhược không cam lòng thầm nghĩ, nhưng giờ hắn cũng không thể thử thêm lần nữa, dù sao đây cũng là chốn không an toàn, nếu pháp lực tiêu hao quá nhiều thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Thôi cũng được! Dù sao đã có xuất hiện dao động rồi, rốt cuộc cũng có một ít thu hoạch, cứ để sau này lại đến thử xem sao!"

Bình Luận (0)
Comment