Phong Ngự

Chương 118

"Bang bang !"

Phong Nhược vừa mới tránh vào trong trận pháp thì hai con Khô Mộc Độc Hạt đang theo sát ngay phía sau lập tức bị bắn ra, tuy nhiên chúng vẫn rất hung hãn.

"Thật đúng là không chết không dừng mà!"

Phong Nhược cười lạnh một tiếng, tay trái nhanh chóng đánh ra một chuỗi pháp quyết, quả nhiên đây là lần đầu tiên hắn chính thức thi triển Thập Trượng Thanh Ti để đối địch.

Trong khoảnh khắc gần trăm sợ Thanh Ti mảnh như lông trâu, nhanh tựa tia chớp phóng xuất trói buộc thân thể của hai con Khô Mộc Độc Hạt đó, lực trói buộc của Thanh Ti rõ ràng mạnh mẻ hơn nhiều so với sức giãy dụa của bọn chúng.

Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu thôi, bởi vì Phong Nhược đã nắm giữ ba loại phương pháp không chế Thanh Ti bao gồm trói buộc, co rút lại và phát nổ.

"Thu !"

Lại một đạo pháp quyết được đánh ra, hai con Khô Mộc Độc Hạt vốn không thể nhúc nhích lại càng bị co rút mạnh hơn nữa!

Tuy nhiên Phong Nhược lại không tiếp tục lãng phí pháp lực bằng Thập Trượng Thanh Ti nữa, mà hắn trực tiếp lao ra khỏi trận pháp rồi chém xuống hai kiếm liền giết chết ngay hai con bọ cạp đó, tiếp theo bổ thêm một kiếm vào con Khô Mộc Độc Hạt đang bị Ngân Giáp Thiên Thù dây dưa cũng chết tốt.

"Ngân Giáp ! Thu dọn chiến trường đi !"

Phong Nhược giao toàn bộ xác của mấy con bọ cạp đó cho Ngân Giáp Thiên Thù xử lý, để đề phòng lũ Khô Mộc Độc Hạt khác tới nữa, hắn lập tức lui vào trận pháp và bắt đầu khôi phục lại pháp lực.

“Khà khà...! Cuối cùng cũng xong! Ngân Giáp, ở cái nơi quỷ quái này chúng ta giết được bao nhiêu con rồi? À, có lẽ hỏi ngươi đã ăn bao nhiêu con thì ngươi nhớ hơn nhỉ? Ngươi đúng là đồ tham ăn à? Chẳng khác cái động không đáy?"

Tựa người vào rễ cây, Phong Nhược cười khổ lẩm bẩm nhớ lại, ngày hôm nay hắn quá sức vất vả, không hiểu sao có vô số Khô Mộc Độc Hạt xuất hiện, nhờ hắn dựa vào năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn và Ngân Giáp Thiên Thù cũng diệt sát gần trăm con bọ cạp đó. Cũng may cố gắng chịu đựng được đến lúc mặt trời lặn, khi đó đám phi trùng mới hoàn toàn biến mất, bằng không có lẽ hắn đã phải cầu cứu tới Thanh Điểu rồi.

Toàn thân đau nhức, Phong Nhược tiện tay tra thanh Bôn Lôi kiếm vào vỏ, tuy nhiên ánh mắt hắn vẫn chú tâm ngó Ngân Giáp Thiên Thù, bởi vì từ lúc mới bắt đầu, con nhện này hết phun tơ nhện lại quay sang cắn nuốt cả xác của Khô Mộc Độc Hạt, lúc này màu bạc của thân thể nó bắt đầu dần dần hiện lên một quầng gân máu nhàn nhạt.

"Chẳng nhẽ Ngân Giáp Thiên Thù sắp tiến cấp hay sao?" Phong Nhược âm thầm nghĩ ngợi, trước kia tại khu vực Đông Phong ở Thanh Vân Sơn nhờ mượn kỳ diệu từ viên Mộc Linh tinh, nên Ngân Giáp Thiên Thù và Kên kên đã tiến lên cấp ba, tính đến hôm nay chưa đầy một năm, riêng con Kên kên thì chưa có gì thay đổi, ngược lại Ngân Giáp Thiên Thù bởi vì thường xuyên tham gia chiến đấu, lại được hưởng thụ hầu hết xác của linh thú, nên dường như có vẻ lợi hại hơn nhiều so với lúc trước.

Chẳng hạn như hôm nay, nhờ có Ngân Giáp Thiên Thù ở bên cạnh phun tơ kiềm chế bớt, bằng không thì Phong Nhược sẽ phải chịu không ít thiệt thòi!

"Tiến cấp được thì tốt quá! Như vậy sau này mình chiến đấu cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều! Chỉ là không biết Ngân Giáp Thiên Thù cần bao lâu mới có thể đột phá bình cảnh đây?"

Phong Nhược vừa nghĩ, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hắn đã có một biện pháp hữu hiệu chính là dùng viên Mộc Linh tinh thúc đẩy Linh khí để tạo điều kiện cho Ngân Giáp Thiên Thù, bởi vì ở đây linh khí cực kỳ thiếu thốn, ngoại trừ những linh thú bản địa thì những loài Linh thú khác từ bên ngoài tới khó lòng thích ứng được, nói đâu xa như kên kên chẳng hạn, nếu mở phong ấn cho nó phỏng chừng nó có thể bay được hơn mười dặm đã là không tệ rồi, vì thế mới thấy Thanh Điểu đúng là mạnh mẻ đến độ hết sức biến thái.

Phong Nhược vốn đang định tu sửa lại năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn sắp bị phá hủy, vừa nghĩ tới Mộc Linh tinh hắn liền gọi Ngân Giáp Thiên Thù tới, dựa theo suy đoán của hắn, từ giờ đến lúc mặt trời mọc hẳn là thời điểm an toàn, trong khoảng thời gian này có lẽ đủ để Ngân Giáp Thiên Thù phá kén rồi.

"Hắc hắc... ! Ngân Giáp, lui về sau đi!"

Phong Nhược vỗ vỗ Ngân Giáp Thiên Thù rồi lấy viên Mộc Linh tinh ra, kỳ thật quá trình này rất đơn giản, hắn sẽ thúc giục cho Linh khí bên trong Mộc Linh tinh phát tán ra ngoài, bản thân Ngân Giáp Thiên Thù sẽ tự hấp thu lấy.

Đương nhiên, để gia tăng hiệu quả Phong Nhược còn cố ý chuẩn bị kích hoạt cả trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp nữa kìa.

Dường như đoán được chuyện gì sắp xảy ra, Ngân Giáp Thiên Thù ngồi yên trước mặt Phong Nhược, nhìn từ xa trông lại nó như một quả trứng bạc vậy.

Không chần chừ chút nào, Phong Nhược nắm lấy viên Mộc Linh tinh, một mặt vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết để khôi phục pháp lực, mặc khác đồng thời thúc dục Mộc Linh tinh, tức khắc có một tia linh khí tinh thuần từ viên Mộc Linh tinh phát ra, ngay lập tức Ngân Giáp Thiên Thù ở gần đó bắt đầu hấp thu.

Dưới tác dụng của nguồn linh khí hết sức tinh thuần, quầng gân máu nhàn nhạt ở lớp vỏ của Ngân Giáp Thiên Thù bắt đầu dần dần tiêu tán, sau đó bị một vòng ánh sáng bạc yếu ớt thay thế.

Phong Nhược không biết được một điều, lúc hắn thúc dục viên Mộc Linh tinh để phát ra linh khí, thì các rễ cây ở xung quanh hắn trăm trượng bỗng nhiên lặng lẽ động đậy một cách quỷ dị.

Thời gian dần trôi qua, cũng có thể thấy được toàn bộ đám rễ cây này đều lấy Phong Nhược làm trung tâm kéo tới, cứ theo tình hình này chẳng mấy chốc hắn sẽ hoàn toàn bị vây kín.

Hiện tại đối với tình huống bên ngoài Phong Nhược cơ bản không biết gì cả, lúc này hắn chẳng những muốn cho Ngân Giáp Thiên Thù phá kén, mà chính hắn đồng thời cũng muốn bổ sung thêm pháp lực.

Qua vài canh giờ sau, pháp lực của Phong Nhược đã toàn bộ khôi phục đạt thể trạng tốt nhất, hắn chợt mở hai mắt ra nhất thời hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là tầng ánh sáng bạc ở xung quanh thân thể Ngân Giáp Thiên Thù trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, có cảm giác như sắp ngưng kết thành một khối thực thể vậy. Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc nhất chính là bên trong quầng sáng bạc đó còn loáng thoáng thấy được một vòng ánh vàng nhàn nhạt lưu chuyển, nếu không cẩn thận quan sát thì không cách nào phát hiện ra.

"Chậc chậc...! Có chút kỳ quái đây! Vì sao từ khi đến Khô Mộc Hải này, Mộc Linh tinh chưa từng bị thiếu đi linh khí chứ? Chẳng lẽ Khô Mộc Hải với Mộc Linh tinh có quan hệ cổ quái gì sao?"

Vừa nhủ thầm Phong Nhược vừa lơ đễnh liếc nhìn xung quanh, nhưng lập tức hắn giật mình bởi vì chẳng biết từ lúc nào, ở ngay chỗ hắn bố trí trận pháp Chính Phản Như Sơn này lại bị mấy ngàn sợi rễ cây vây chặt!

"Không xong ! Chẳng lẽ là do Mộc Linh tinh này sao?"

Phong Nhược nghĩ tới đây định thu hồi lại viên Mộc Linh tinh này, nhưng hắn lập tức ngừng lại, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra sự tình quỷ dị hôm nay có chút gì đó rất quen mắt. Dường như lúc còn ở khu vực Đông Phong của Thanh Vân Sơn, lần đầu tiên phát hiện viên Mộc Linh tinh cũng bị tình trạng vô số rễ cây đang bao bọc ở giữa, sau đó những rễ cây kia hấp thu linh khí rồi toàn bộ rót vào Mộc Linh tinh.

"Xem sơ qua cũng không có gì bất ổn! Ít ra bức bình phong rễ cây bất đắc dĩ này, sẽ giúp cho hắn không cần lo lắng bị đám Khô Mộc Độc Hạt công kích nữa!" Phong Nhược do dự một hồi, rồi không định cất viên Mộc Linh tinh nữa, ngược lại hắn muốn nhìn xem rốt cuộc sẽ phát sinh ra chuyện gì? Huống chi hiện tại đang là thời khắc mấu chốt để Ngân Giáp Thiên Thù tiến cấp, nếu thu hồi Mộc Linh tinh nữa chừng biết đâu sẽ ảnh hưởng đến nó thì sao!

Trải qua thêm một thời gian nữa, quầng sáng bạc xung quanh thân thể Ngân Giáp Thiên Thù phát ra ngày càng gia tăng, thậm chí đã đạt đến trạng thái ổn định, lúc này vòng ánh sáng vàng nhàn nhạt đã tăng thêm một chút.

Cùng lúc đó đám rễ cây bên ngoài tiến chậm chạp tới gần, càng làm cho Phong Nhược có dự cảm không được tốt lắm, bởi vì đám rễ cây này không giống như rễ cây ở Đông Phong Thanh Vân Sơn, đám kia đều dừng lại ở mé ngoài với cự ly nhất định nào đó, đằng này những rễ cây này lại tiến sát vào trong.

Nếu như nói đám rễ cây kia ở Đông Phong Thanh Vân Sơn có ý thần phục với viên Mộc Linh tinh, thì những rễ cây ở đây lại làm cho Phong Nhược cảm nhận được một dạng tham lam như muốn chiếm hữu, thậm chí theo khoảng cách càng ngày càng gần thì hắn có thể mơ hồ cảm thấy những rễ cây này như có một địch ý mãnh liệt đối với chính mình vậy!

"Tại sao lại như vậy? Cũng đều là rễ cây thôi mà, sao lại khác biệt lớn đến như vậy?"

Phong Nhược có vẻ nóng nảy, hiện tại hắn cũng không thể bỏ mặc quá trình tiến cấp của Ngân Giáp Thiên Thù, hắn khẳng định việc này rất trọng yếu, chỉ cần Ngân Giáp Thiên Thù có thể tiến cấp thành công thì việc săn giết đám Khô Mộc Độc Hạt tứ cấp sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đây là một sự trợ giúp cực lớn với hắn ngay tại thời điểm này.

"Đáng giận thật ! Chỉ với đám rễ cây này mà cũng dám càn rỡ nữa sao!"

Phong Nhược lập tức giơ tay phát động năm tòa trận pháp, tuy nhiên do hắn đánh giá quá thấp những rễ cây này, rõ ràng tốc độ bọn chúng kéo đến rất chậm chạp, nhưng hơn ngàn rễ cây cùng chen nhau đến gần, nên chỉ trong chốc lát đã phá sập tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn ở bên ngoài.

"Tiếp tục như vậy không ổn chút nào!" Nhìn thoáng qua Ngân Giáp Thiên Thù, Phong Nhược bèn cắn răng một cái, hắn lại muốn gọi Thanh Điểu ra giúp đỡ một tay. Nhưng cuối cùng hắn lại quyết định bỏ qua ý tưởng này, bởi vì theo kinh nghiệm của hắn trừ phi thật sự lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, nếu không thì con chim đó sẽ không chịu xuất hiện, huống chi là hắn cũng không muốn quá mức ỷ lại vào Thanh Điểu!

Ngay lúc Phong Nhược còn đang do dự, trận pháp Chính Phản Như Sơn bị phá vỡ thêm một tòa, tốc độ di chuyển của những cái rễ cây lại càng nhanh thêm và linh hoạt hơn, mới nhìn vào chúng mà cảm nhận được luồng sát khí thật đáng sợ.

Phong Nhược lại ngó qua Ngân Giáp Thiên Thù, lúc này quầng ánh sáng bạc ở bên ngoài đã ngưng tụ lại giống như một cái kén màu bạc, dường như có thể sẽ phá kén ra bất cứ lúc nào.

Thật sự hiện tại Phong Nhược hết sức gấp gáp, không vội nói đến vấn đề có khả năng kéo dài thời gian hay không, chỉ cần sức mạnh của đám rễ cây này thôi hắn cũng đã được thưởng thức qua rồi, một khi toàn bộ không gian xung quanh bị bao vây lại chắc chắn sẽ không còn đường nào trốn thoát.

Dưới tình thế quá cấp bách, Phong Nhược trực tiếp phóng ra một sợ Thanh Ti Triền, tức khắc cột viên Mộc Linh tinh đính ngay trên đầu Ngân Giáp Thiên Thù, sau đó hắn mới rút thanh Bôn Lôi kiếm ra rồi chém mãnh liệt về hướng đám rễ cây đó!

Bình Luận (0)
Comment