Phong Ngự

Chương 133

Trong mấy tháng tiếp theo Phong Nhược ăn luôn ba viên Đại Bồi Nguyên Đan còn lại, nhưng hiệu quả mang lại không thể so sánh với lúc hắn dùng viên đầu tiên.

Nhưng dù sao đi nữa, hiện tại thân thể Phong Nhược đã đạt đến trạng thái tốt nhất, thậm chí khuôn mặt hắn cũng trẻ ra rất nhiều, thêm nữa sau một năm tĩnh tâm tu luyện, từ người hắn vô hình toát ra một khí chất trầm ổn nho nhã mà từ trước đến giờ chưa từng có.

Về phần bình Đại Bồi Nguyên Đan lấy được từ bộ hài cốt vô danh ở Khô Mộc Hải hắn chia ra cho con dơi cấp năm và Ngân Giáp Thiên Thù ăn vào, nhưng có điều bất ngờ đó là hai viên linh đan này hình như không có bất cứ tác dụng gì cả, cũng không biết có phải do đã để thời gian quá lâu hay vì loại đan được này chỉ dành cho con người nên không phù hợp với linh thú?

Trong thời gian này, ngoài việc tĩnh tâm tu luyện Phong Nhược cũng suy ngẫm lại một chút các phương thức chiến đấu trong thời gian gần đây, bởi vì theo đà tu vi tăng tiến hắn cũng sẽ được tiếp xúc với những tu sĩ có thực lực càng mạnh, mà đối với bọn họ phương thức cận chiến hắn hay áp dụng lâu nay căn bản không có tác dụng mấy!

Cho nên nhất định hắn phải sớm thay đổi, chỉ có như thế tương lai sau khi Trúc Cơ thành công mới có thể nhanh chóng thích ứng!

Căn cứ vào những điều được tận mắt trông thấy, Phong Nhược hiểu rất rõ Tu Tiên giới này là nơi ngọa hổ tàng long, có rất... rất nhiều cao thủ, mà thủ đoạn chiến đấu của bọn họ cũng biến ảo tầng tầng lớp lớp, vô cùng thâm sâu!

Nhưng thủ đoạn công kích chủ yếu vẫn là trực tiếp sử dụng pháp thuật và Ngự kiếm thuật!

Về phương diện pháp thuật, Phong Nhược chưa bao giờ dám xem nhẹ, cả năm loại pháp thuật trụ cột bây giờ nhìn như gân gà, ăn không được bỏ thì tiếc, nhưng một khi tiến cấp thì uy lực lập tức tăng thêm mấy lần, ví như pháp thuật Thập Trượng Thanh Ti kia, tuy nhìn đơn giản thế nhưng giúp ích hắn nhiều không kể xiết.

Theo những gì Phong Nhược đã tính toán thì trong thời gian ngắn trước mắt, mục tiêu được đặc ra quan trọng nhất là tu luyện pháp thuật Thuẫn Tường tiến cấp lên Đại Địa Thuẫn, nhưng có vẻ như đối với việc này hắn không mấy lạc quan, chỉ có thể từ từ cố gắng mà tu luyện thôi. Dù sao trong Tu Tiên giới này, tu sĩ có thể tu luyện đồng thời hai loại pháp thuật thuộc tính khác nhau thật sự quá ít, nếu hắn không có Mộc Linh Tinh trợ giúp có lẽ cũng không có cách nào học được pháp thuật Thuẫn Tường đâu!

Ngoài trừ việc tu luyện pháp thuật, việc nghiên cứu Ngự kiếm thuật càng quan trọng hơn. Bởi vì không có ai chỉ dẫn cho hắn, nên tất cả những gì hắn có được bây giờ chỉ là bắt chước mà thôi. Cho dù lúc trước nhờ Diệu Hưng mà hắn nhận ra được chỗ mấu chốt của Ngự kiếm thuật nhưng có rất nhiều điều hắn chưa hiểu tường tận, chỉ lõm bõm nửa vời mà thôi. Cũng may Mộ Phi Tuyết đã để lại cho hắn hai thanh ngọc giản có ghi tỉ mỉ rất nhiều thứ, đây là cơ sở để hắn tu luyện Ngự kiếm thuật sâu hơn.

Căn cứ vào những gì ghi lại bên trong ngọc giản thì Ngự kiếm thuật chia làm bốn giai đoạn. Lần lượt là: Ngự kiếm thuật cơ sở, Ngự kiếm thuật trung cấp, Ngự kiếm thuật cao cấp và cuối cùng là Ngự kiếm thuật siêu cấp.

Điểm cơ bản của Ngự kiếm thuật ngoài phương thức điều khiển nhanh gọn như tiến lên, lùi lại… còn có vài loại kiếm quyết đơn giản dùng để công kích nữa, chẳng hạn như Đột Kiếm Quyết mà trước đây hắn đã từng nhận được qua việc hoàn thành nhiệm vụ thu thập túi mật Ô Xà, hay như ngay trong hai thanh ngọc giản này cũng có ghi lại hai bộ kiếm quyết khác là Thiêu Kiếm Quyết và Trảm Kiếm Quyết.

Những kiếm quyết đơn giản này nhất định tu sĩ Trúc Cơ kỳ phải nắm giữ, nhưng cùng một loại kiếm quyết khi được thi triển không phải ai cũng giống như ai, do đó uy lực khác nhau rất lớn. Lần gần đây nhất, chính Chu Vũ và Bách Lí Kỳ cũng thi triển Trảm Kiêm Quyết nhưng uy lực rõ ràng đúng là một trời một vực!

Có điều dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chỉ ngự kiếm ở mức cơ sở mà thôi, chưa thể tu luyện Ngự kiếm thuật trung cấp được, cho tới khi nào đạt đến Kết Đan kỳ mới có khả năng.

Mà nói về Ngự kiếm thuật trung cấp thì uy lực lại càng kinh khủng, theo đó mức độ khó khăn khi tu luyện càng cao. Những kiếm quyết thường thấy của Ngự kiếm thuật trung cấp là Phong Kiếm Quyết, Huyền Băng Kiếm Quyết, Hỏa Long Kiếm Quyết và Kinh Đào Kiếm Quyết.

Còn Ngự kiếm thuật cao cấp cần có tu vi rất cao mới có thể tu luyện được, hơn nữa những loại kiếm quyết này cũng vô cùng hiếm thấy, họa chăng tại một số danh môn đại phái mới có mà thôi.

Ngưỡng cửa cao nhất chính là Ngự kiếm thuật siêu cấp, nghe nói loại này không có chiêu thức cố định, nếu như tu sĩ đạt tới một cảnh giới nào đó về tu vi cũng như Ngự kiếm thuật, chỉ cần có ngộ tính cao liền có thể tự nghĩ ra kiếm quyết mạnh mẻ thích hợp nhất cho bản thân mình để tu luyện, chỉ có điều trong cả Tu Tiên giới cũng không có mấy người đạt được đến tầm cao này!

Đối với Ngự kiếm thuật trung cấp và Ngự kiếm thuật cao cấp rõ ràng hắn không có nhiều hứng thú, bởi vì cần phải có tu vi tối thiểu là Kết Đan kỳ mới có thể tu luyện, hiện tại thứ hắn quan tâm nhất chính là Ngự kiếm thuật cơ sở.

Căn cứ theo những gì ghi trong ngọc giản, uy lực của Ngự kiếm thuật cơ sở phụ thuộc vào hai điều.

Thứ nhất, tu sĩ phải cùng kiếm của mình tâm ý tương thông, đây không phải là kiếm quyết mà là ý niệm của người đó phải gắn kết với thanh kiếm, cảnh giới cao nhất là bản thân kiếm khí sinh ra ý niệm tương liên cùng người ngự kiếm. Nếu được như thế, chẳng những có thể triển khai công kích nhanh hơn mà còn có thể công kích trên phạm vi rộng mà hạn chế tiêu hao pháp lực!

Mà muốn làm được điều này, nhất định phải dựa vào thời gian dài gần gũi bồi dưỡng linh tính cho kiếm khí, thậm chí đến mức coi kiếm khí là một bộ phận của cơ thể, đây cũng là hình thức luyện kiếm.

Nhưng cũng có một điểm không thể xem nhẹ, nếu là kiếm dưới cấp năm thì không cần phải lãng phí quá nhiều sức lực để luyện kiếm, bởi vì muốn bồi dưỡng thanh kiếm đến trình độ ý niệm tương thông thì chắc chắn cần rất nhiều thời gian mới được. Mà nếu thanh kiếm quá yếu, dẫn tới buộc phải thay thế liên tiếp những thanh kiếm khác thì căn bản đừng có nghĩ gì đến việc luyện Ngự kiếm thuật nữa!

Thứ hai thanh kiếm của bản thân phải có uy lực, bởi vì khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Kết Đan kỳ sẽ tự luyện cho mình một thanh bổn mạng phi kiếm, cho nên theo lẽ thường trong tu tiên giới đẳng cấp cao nhất của kiếm là cấp năm.

Nếu không có gì đặc biệt, tất cả các đại môn phái Tư Tiên đều phát miễn phí phi kiếm cho đệ tử của mình, nhưng mấy loại kiếm này phẩm chất vô cùng kém cỏi, muốn làm cho kiếm khí của mình càng thêm sắc bén và có uy lực mạnh mẻ hơn thì biện pháp tốt nhất là tự mình luyện chế, hoặc tự mình đi tìm kiếm tài liệu thích hợp, sau đó ra giá cao nhờ tu sĩ am hiểu về luyện khí rèn ra một thanh kiếm cấp năm phù hợp hơn với mình.

Ngoài ra còn tùy vào thuộc tính của tài liệu nữa, khi luyện chế thành công ra thanh kiếm cấp năm, sẽ được bổ sung thuộc tính và thần thông phù hợp với tài liệu đó, ví dụ trong quá trình luyện chế mà khảm nhập vào một khối Huyền Băng Ngàn Năm thì khi thanh kiếm thành hình, lúc ra chiêu sẽ tự động phóng ra thần thông công kích của huyền băng.

Còn nữa, công pháp sở tu của tu sĩ cũng sẽ ảnh hưởng đến thuộc tính của thanh kiếm, điều này cần đặc biệt lưu ý.

Ngoài ra trong quá trình luyện chế còn có một việc không thể thiếu là cường hóa bằng Ngũ Hành thạch, nếu được cường hóa bằng một viên Ngũ Hành thạch loại tốt có thể gia tăng công kích của một thanh kiếm lên gấp mấy lần.

Dưới tình huống bình thường, kiếm khí cấp năm đều được cường hóa bằng Ngũ Hành thạch trung phẩm, cũng không cần dùng tới Ngũ Hành Thạch cao cấp để cường hóa, bởi vì tinh hoa linh khí trong đó quá mức khủng bố, chỉ có bổn mạng phi kiếm mới có thể chịu đựng được!

Ngự kiếm thuật cơ sở có hai điểm yêu cầu mấu chốt thì rõ ràng Phong Nhược chưa đạt được điểm nào cả. Thanh Bôn Lôi Kiếm trong tay hắn mặc dù uy lực rất cao nhưng dù sao đi nữa cũng chỉ là thanh kiếm cấp bốn mà thôi, căn bản chưa đạt được yêu cầu, trừ khi hắn tìm được một ít tài liệu quý hiếm rồi tiến hành rèn luyện lại Bôn Lôi Kiếm một lần nữa. Nhưng hắn đào đâu ra những tài liệu quý hiếm như thế chứ, giá trị của một thanh kiếm cấp năm vô cùng xa xỉ, nói đâu xa ngay trong Thượng Tam Viện chỉ sợ chưa có tới ba trăm người ở hữu được thanh kiếm cấp năm đó.

Vì thế cho nên tạm thời hắn đành quên đi những điều này, trước mắt thử rèn luyện ngự kiếm phi hành đã. Mà nói đi thì cũng nói lại, nếu hắn không luyện được ngự kiếm phi hành thì ắt hẳn nên tính đường ở lại nơi này cả đời luôn đi là vừa, dù giàu có bao nhiêu cũng không cách nào mò ra ngoài để mua sắm vật phẩm tu tiên được.

Huống chi Phong Nhược còn muốn tiến cấp Trúc Cơ nữa, ở đây người qua lại khá đông đúc, mặc dù nhờ có Chu Vũ lúc trước chiếu cố cho hắn chút ít nên nhiều đệ tử của Thượng Tam Viện không kiếm hắn sinh sự, nhưng quá trình Trúc Cơ lại đòi hỏi rất dài, nếu chẳng may trong khoảng thời gian này có người âm mưu hại hắn thì xong đời!

Được cái may mắn là chức quan Hỏa Công Ngự Thủ vô cùng nhàn rỗi, chỉ cần trong tương lai hắn biết ngự kiếm phi hành sẽ thoải mái rời khỏi tiểu cốc, sau đó kiếm một góc kín đáo ở Kiếm Tâm Viện mà tiến hành Trúc Cơ.

Đến đó chỉ cần hắn Trúc Cơ thành công, hắn có thể lựa chọn thông qua kiểm tra mà chính thức gia nhập Thượng Tam Viện, hoặc lui về Hạ Tam Viện.

*

* *

Thấm thoắt một năm trôi qua, Phong Nhược đã có thể điều khiển Bôn Lôi Kiếm tiến lên, lùi lại, xoay ngược ra sau, bay vòng vòng rồi... pháp lực của hắn hiện tại có thể đủ sức ngự Bôn Lôi Kiếm trên không trung trong thời gian nửa chén trà, mà chừng này cũng đủ để hắn bay lên vách núi cao hai trăm trượng trước mặt, tất nhiên với điều kiện đầu tiên là hắn phải khống chế tốt các loại kiếm quyết di chuyển đã.

Thật ra cái gọi là ngự kiếm phi hành vô cùng đơn giản, cũng không thực sự có kiếm quyết tương ứng, chỉ cần tu sĩ nhảy lên kiếm khí, sau đó điều khiển hướng bay của phi kiếm tiến lên, lùi xuống, đi đi lại lại... là được!

Nhưng có một điều tu sĩ phải đảm bảo được là bản thân phải luôn ở trạng thái cân bằng, pháp lực phát ra cùng việc thay đổi kiếm quyết, di chuyển phải thành thạo, nếu không rất dễ lộn cổ xuống đất!

Phong Nhược hiện tại cũng chưa dám nhảy lên kiếm, hắn chủ yếu luyện tập cho thanh kiếm của mình quen dần với sức nặng khi di chuyển, bình thường hắn quăng lên thanh kiếm đó một hòn đá nặng tương đương với trọng lượng cơ thể của hắn để rèn luyện.

“Ây da...! Hi vọng lần này có thể thành công!”

Đứng trong tiểu cốc, Phong Nhược hơi nóng ruột mà lẩm bẩm, hắn đã luyện tập liên tục hơn một tháng mà đến bây giờ vẫn chưa làm được!

Phong Nhược hít sâu một hơi, kế tiếp tay bấm kiếm quyết, ngay lập tức thanh Bôn Lôi Kiếm ở sau lưng hắn bay ra rồi lơ lửng trên không trung cách mặt đất hơn ba trượng!

Sau đó hắn cẩn thận điểu khiển thanh kiếm bay sang phải sang trái, quay ngược ra sau, bay nhanh... rồi hạ kiếm xuống cách mặt đất cả trượng, lúc này hắn mới hồi hộp cẩn thận từng li từng tí đặt lên một khối đá có trọng lượng tương đương với cơ thể của hắn, rồi chỉnh tảng đá nằm thật cân đối, sau đó hắn lập tức thi triển ngự kiếm quyết!

Dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của Phong Nhược, thanh Bôn Lôi Kiếm vốn đang mang theo tảng đá đang chậm rãi bay về phía trước, nhưng vừa mới đi được chừng mười trượng thì tảng đá bên trên lập tức rơi bịch xuống đất!

“Ngu ngốc...!”

Ngay lúc hắn đang muốn mếu máu khóc không ra nước mắt, thì bỗng nhiên trong tiểu cốc vang lên một thanh âm trầm thấp chấn động. Vừa nghe được giọng nói này, Phong Nhược vô cùng sợ hãi, bởi vì những lúc hắn luyện tập ngự kiếm đều tranh thủ vào thời gian Hỏa Linh Tuyền ngủ yên, sở dĩ như thế bởi vì hắn không muốn bị đám đệ tử Thượng Tam Viên cười nhạo.

Lúc này nhìn theo hướng phát ra giọng nói, Phong Nhược tức thì ngẩn người ra, bởi vì người mở miệng lại là lão già tóc bạc bị dây xích xiềng chặt!

Có thể nói hơn một năm gần đây, Phong Nhược đã quên đi sự có mặt của lão già này rồi, bởi vì chỉ cần hắn không mon men đến gần trong vòng mười trượng, lão củng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào cả, lúc nào hai mắt nhắm nghiền lại, cũng chẳng biết lão đang trầm tư hay suy nghĩ điều quái quỷ gì nữa. Thế nhưng hôm nay lão già này đột nhiên phun ra hai chữ mắng chửi om sòm như vầy, bảo sao không ngạc nhiên làm sao được?

Bình Luận (0)
Comment