Phong Ngự

Chương 165

"Ồ? Không đúng, sự việc hình như có điều gì cổ quái? "

Phong Nhược đang muốn buông tha việc đi vào Thủy Tinh Đại Điện thì bỗng trong đầu nảy ra một ý nghĩ, hai người Khuynh Lan Hiên biến mất thật quỷ dị mà cái linh hồ trong suốt này chắc chắn không hề có cơ quan nào cả, bởi vì nếu như vậy thì kiểu gì lão già họ Tề cũng chỉ cho họ cách tiến vào trong.

Thế nhưng hiện tại hắn lại không hề được nhắc nhở một câu nào, điều này phải chăng khẳng định lối vào Thủy Linh Đại Điện thật ra chỉ cần dùng phương pháp đơn giản sẽ tìm được?

"Thủy Linh Đại Điện? Thủy linh? Hẳn mấu chốt tiến vào Thủy Linh Đại Điện này chính là thủy linh khí?"

Phong Nhược nhíu mày suy nghĩ đến cả nửa ngày rồi mới nhẹ nhàng đặt tay phải lên tảng đá ở đáy hồ sau đó bắt đầu vận chuyển Hắc Thủy Linh Quyết, một bên điên cuồng hấp thu thủy linh khí dày đặc xung quanh, một bên dùng pháp lực bắt đầu nén lại trong tay một quả quả cầu nước long lanh xinh đẹp!

Linh khí tồn tại trên quả cầu này so với chung quanh còn tinh thuần hơn nhiều, nếu như Phong Nhược không ra sức áp chế chỉ sợ sẽ lập tức tiêu tán! Ngừng lại một chút, Phong Nhược liền đem viên thủy cầu hình thành từ thủy linh khí tinh thuần đánh xuống dưới phiến đá xanh ở đáy hồ!

Ngay lúc đó Phong Nhược bỗng nhiên có cảm giác xung quanh có ánh sáng lóe lên, sau đó cả người hắn biến mất dưới đáy hồ không thấy hiện lên nữa!

"Trời ạ! Tên ngốc này, tự nhiên lãng phí mất gần bốn canh giờ mới tìm ra được cách tiến vào Thủy Linh Đại Điện, ngộ tính thật là thấp mà!"

Cạnh bờ linh hồ viện trưởng Kiếm Tâm Viện tức giận méo cả mặt! Mà lúc này Mộ Phi Tuyết cùng viện trưởng Hạc Minh Viên cũng đang đứng quan sát ở đây.

"Ha ha! Vạn sư huynh, ta đã nói rồi! Tiểu tử này chỉ được cái may mắn mà thôi, mà cũng không sao, bí ẩn Thủy Linh Đại Điện căn bản là không có cách phá giải, ai đi vào cũng giống nhau cả mà thôi, dù sao chúng ta vẫn nên để ý bọn Chu Vũ thì hơn! Ba ngày sau vẫn còn một cuộc tỷ thí nữa, nếu như bọn chúng thắng nói không chừng cũng có cơ hội tiến vào Thủy Linh Đại Điện cũng nên!"

"Được rồi! Nhưng ta cảm thấy cũng rất khó! Đám đệ tử Cửu Thần Cung này thực lực tuyệt đối không kém chút nào đâu!"

Viện trưởng Kiếm Tâm Viện thở dài một tiếng rồi quay người rời đi, chỉ có Mộ Phi Tuyết nãy giờ vẫn im lặng, ánh mắt nàng trầm tư dường như đang suy nghĩ về điều gì đó!

Phong Nhược đương nhiên không biết gì cả, bởi vì khi hắn ném khối thủy linh khí nén lại kia thì lập tức bị một cỗ lực lượng khổng lồ hút lại, đến khi định thần mới phát hiện ra mình đã rơi vào trong một không gian vô cùng cổ quái.

Không gian này cực kỳ rộng lớn, đập vào mắt hắn là những cột đá lớn kinh người, mà chúng nối nhau liên tiếp cao không có giới hạn, hoàn toàn bị mây mù che phủ, nhìn mãi không thấy đỉnh!

Trên mặt đất được khắc vô số đường cong kỳ lạ, Phong Nhược vừa mới nhìn thoáng qua đã hoa hết cả mặt mũi!

"Đừng cúi đầu nhìn xuống đất, nó sẽ làm tổn thương tinh hồn của ngươi, nếu như muốn rời khỏi chỗ này thì chỉ cần tùy tiện dung tay đè lên một cột đá sẽ lập tức trở về linh hồ, còn nữa, ngươi muốn ở lại chỗ này thì phải nghe lời, tốt nhất đừng chạy loạn bốn phía bởi vì cho dù ngươi chạy xa thế nào đi nữa thì trên thực tế ngươi vẫn ở nguyên tại chỗ cũ mà thôi!"

Lúc này bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Khuynh Lan Hiên thánh thót sau lưng, Phong Nhược quay đầu lại nhìn thì thấy nàng đang khoanh chân ngồi dưới đất, mà tên đệ tử Cửu Thần Cung khác cũng ngồi cách đó không xa.

"À! Đa tạ!"

Phong Nhược cười nhạt, bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh, theo như lời Khuynh Lan Hiên nói thì chắc hẳn ở đây có bố trí một tòa ảo trận nào đó, thế nhưng lại có chút không giống, bởi vì theo như hắn cảm nhận thì vừa rồi hắn chắc bị truyện tống vào, hơn nữa chỉ cần tùy tiện đè vào cột đá là có thể rời đi, điều này lại rất phức tạp bởi vì bên trong truyền tống trận còn có cả ảo trận, mà những đường cong trên mặt đất thì nhất định là một trận pháp cực kỳ thần bí!

Tuy vậy thủy linh khí ở đây còn tinh thuần hơn thủy linh khí trên hồ rất nhiều, cho dù chỉ có thể ở lại nơi đây ba ngày cũng là đại thu hoạch rồi.

Nhưng đúng lúc Phong Nhược định làm theo hai người Khuynh Lan Hiên ngồi xuống tĩnh tọa thì đột nhiên hắn cảm thấy trong tay của mình dường như có thứ gì nhỏ bé cựa quậy, mà vừa mới nhìn xuống hắn đã sợ run bắn người, thì ra là tiểu Mộc Yêu đã lâu không gặp, tên tiểu gia hỏa này từ ngày dung nhập vào cơ thể hắn về sau cũng không thấy đi ra mà hơn nữa cũng không cảm nhận được một chút gì, cho nên bây giờ hắn gần như đã quên mất nó rồi!

Nhưng thật không ngờ mới bước chân tới Thủy Linh Đại Điện tiểu gia hỏa này đã tự nhiên chạy ra!

Thế nhưng nó có vẻ vẫn còn nhát gan, chỉ dám trốn trong tay Phong Nhược sau đó chậm rãi thò đầu ra dò xét, nhìn đông nhìn tây chán chê mới bay vèo ra ngoài.

Lần này Phong Nhược đúng là bị dọa cho chết khiếp! Ranh con này có hành vi rất chi ám muội, nếu bị hai người Khuynh Lan Hiên phát hiện hoặc nó hung hăng công kích hai người kia hắn tuyệt đối sẽ gặp phiền phức lớn!

"Này! Ngươi quay lại đây cho ta!"

Phong Nhược tức giận hạ giọng gọi nhỏ, nhưng tiểu Mộc Yêu chẳng hề để ý tới lời nói của hắn, nó nhẹ nhàng nhảy lên một cái cột rồi cứ thế nhảy từ cột này sang cột khác rất nghịch ngợm, nhưng cũng may nó chưa hứng chí tấn công hai người Khuynh Lan Hiên!

"Này! Nghe ta nói đây, lập tức cút về đây cho ta nhờ!"

Phong Nhược mặc kệ việc tu luyện mà chỉ chạy theo sau đuổi bắt, nhưng tốc độ của tiểu Mộc Yêu quá nhanh với lại hiện tại hắn không mang Đạp Vân Chiến Ngoa nên căn bản không tài nào tóm được nó, mà ơn trời ranh con kia cứ chạy một chút lại dừng nên hắn vẫn chưa bị mất dấu!

Nhưng Phong Nhược không hề chú ý rằng mỗi khi tiểu Mộc Yêu đứng trên một cái cột thì những đường cong trên mặt đất dường như có chút biến hóa!

Đương nhiên dù có muốn hắn cũng không dám nhìn vì chỉ cần liếc qua những đường cong đó một chút thôi là lập tức hắn bị hoa mắt chóng mặt mệt mỏi muốn chết!

Nhưng rất nhanh Phong Nhược liền cảm thấy có điều không ổn, bởi vì theo như lời của Khuynh Lan Hiên thì cho dù có chạy loạn ở đây cũng không có cách nào rời khỏi vị trí cũ, nhưng hiện tại hắn không hề nhìn thấy bong dáng hai người Khuynh Lan Hiên nữa, như vậy chẳng lẽ hắn đã đi ra xa rồi sao?

"Không ổn!"

Phong Nhược bắt đầu cảm thấy lo lắng, mặc dù hắn không hiểu biết nhiều về trận pháp cao cấp nhưng cũng đã được nghe nói đến chỗ đáng sợ của những ảo trận này, tuy không chủ động công kích nhưng có thể đem người sống ra chơi đùa đến chết!

"Này này! Cái tên tiểu hỗn đản nhà ngươi muốn hại chết ta sao? Mau trở về đây!"

Thế nhưng mặc kệ Phong Nhược ra lệnh như thế nào đi nữa tiểu Mộc Yêu kia vẫn cứ làm theo ý mình, nó nhảy đi nhảy lại trên mấy cái cột to khủng bố mà chỉ cần hắn dừng lại, nó sẽ dừng lại, chỉ cần hắn đuổi theo, tiểu gia hỏa này sẽ lại tiếp tục chạy về phía trước!

"Ồ? Không đúng! Tiểu Mộc Yêu cứ nhảy đi nhảy lại trên cái cột này mà sao vẫn không bị truyền tống ra ngoài nhỉ?"

Phong Nhược đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, nói thật đối với tiểu Mộc Yêu này hắn cũng không hiểu biết gì nhiều, dù là Tiên Thiên Mộc Sát cũng giống như thế, bởi vì ngay cả toàn Tu Tiên giới cũng không hiểu rõ Mộc Yêu với Tiên Thiên Mộc Sát nữa là hắn, hôm nay hắn cũng chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mình cùng những gì được tận mắt chứng kiến để tìm hiểu về những thứ này mà thôi.

Thế nhưng hiện tại biểu hiện của tiểu Mộc Yêu này có vẻ kỳ lạ! Chẳng lẽ nó đang cố tình dẫn đường cho hắn sao?

Nghĩ như vậy Phong Nhược nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn không thèm suy nghĩ thêm nữa mà cứ thế theo tiểu Mộc Yêu tiếp tục tiến về phía trước!

Mất hơn nửa canh giờ đến lúc Phong Nhược cũng cảm thấy mệt đứt hơi thì tiểu Mộc Yêu ở phía trước bất ngờ dừng lại, sau đó tỏ vẻ e ngại rồi “Vèo” một tiếng bay thẳng vào tay Phong Nhược.

"Ồ? Tên nhóc con này, có ý gì đây!"

Thấy tên tiểu Mộc Yêu quay trở về, Phong Nhược cũng cảm thấy thích thú bởi vì dù sao đi nữa, tiểu gia hỏa này cuối cùng cũng không sợ hắn nữa rồi, hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve thân thể tiểu Mộc Yêu một chút, quả thật rất khó hiểu!

"Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì? Bốn phía chẳng có gì ngoài mấy cây cột! Bây giờ thì tốt rồi, cả đường về cũng không tìm thấy nữa!"

Phong Nhược lẩm bẩm nhăn nhó, hắn nhìn xung quanh thấy nơi này so với chỗ lúc nãy chẳng có gì khác nhau, đương nhiên có khác ở chỗ là không có hai người Khuynh Lan Hiên ở đây nữa.

Mà lúc này Phong Nhược đang chuẩn bị đè tay lên một cột đá để truyền tống về điểm lúc nãy thì bỗng nhiên hắn cảm thấy rất nhiều cột đá xung quanh bắt đầu biến ảo tạo thành một khung cảnh hoàn toán mới.

Ngay lập tức hắn nhìn thấy một quảng trường rộng lớn không thấy điểm cuối, trên quảng trường không có bất cứ kiến trúc gì, kể cả những cột đá cực kỳ to lớn kia cũng không thấy đâu nữa.

Nhưng không có nghĩa trên quảng trường không có bất cứ vật gì bởi vì ngay trước mắt hắn có một bộ xương khô cao vài chục trượng, lớn cả nghìn trượng đứng lặng yên lừng lững ở đó!

Phong Nhược run bắn người nhưng ngay lập tức hắn phát hiện bộ xương khô này nhìn rất quen mắt! Trợn tròn hai mắt chăm chú quan sát hồi lâu hắn lại so sánh với tiểu Mộc Yêu đang cầm trong tay, lúc này mới kinh ngạc lẩm bẩm:

"Đây không phải là bộ xương linh thú ở bên trong động quật ở Khô Mộc Hải sao? Không, chỉ giống thôi bởi vì bộ xương này lớn hơn bộ xương ở Khô Mộc Hải nhiều!”

"Lạ thật, rốt cuộc đây là xương của loại linh thú gì, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ? Mà không biết nó có liên quan gì đến bộ xương ở Khô Mộc Hải không nữa?”

Càng suy nghĩ Phong Nhược lại càng cảm thấy mơ hồ, bây giờ hắn chỉ biết chắc một điều sở dĩ tiểu Mộc Yêu chạy đến đây chắc chắn là vì bộ xương linh thú khổng lồ này, nhưng dường như nó rất e ngại sợ sệt.

“Ồ?”

Bỗng nhiên Phong Nhược phát hiện ra một điều kỳ lạ, bộ xương này bị một loại tơ cực kỳ mảnh trói lại trên quảng trường, nếu không đến gần xem kỹ thì sẽ không nhìn ra được.

“Chà chà! Đây là loại tơ gì nhỉ? Mỏng manh vậy mà có thể trói chặt linh thú khổng lồ như vậy, thật là thần bí! A…nói vậy chẳng lẽ tòa trận pháp biến ảo ngoài kia dùng để trấn áp con linh thú này ư? Đúng rồi, rất có khả năng như vậy, mà có lẽ nơi này đã tồn tại từ rất lâu rồi!”

Đi vòng quanh bộ xương lớn Phong Nhược gặp một tấm bia trong suốt không biết được chế tạo từ vật liều gì, ở phía trên nó có hoa văn kỳ lạ mà hắn chưa gặp bao giờ chớp lên lúc ẩn lúc hiện.

Hoa văn này giống với những hoa văn mà hắn đã được thấy trên những thanh kiếm khổng lồ tạo nên Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận, sau khi suy đi tính lại Phong Nhược quyết định lấy ra mấy khối Thanh Ngọc hì hục khắc lại những hoa văn kỳ quái này.

Làm xong việc hắn lại cảm thấy buồn bực vô cùng bởi vì theo tiểu Mộc Yêu vất vả mãi mới chạy đến được đây nhưng ngoài trừ một bộ xương cực lớn ra thì không còn cái gì nữa cả, mà bây giờ hắn cũng không biết làm sao mà ra khỏi chỗ này đây!

“Chà!” Thở dài một tiếng Phong Nhược ngồi lên tấm bia chuẩn bị tra hỏi tiểu Mộc Yêu cách rời khỏi chỗ này thì bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng sau đó nghe thấy “Vù vù” mấy tiếng, sau đó hắn lại rơi vào một hồ nước!

“Thanh Tĩnh Linh Hồ!”

Bình Luận (0)
Comment