Phong Ngự

Chương 18

Nhưng chỉ chốc lát sau, Phong Nhược đã khống chế Bạch Vũ Hạc bay đến vùng trời phía trên Đông Phong, tốc độ này so với đi bộ ắt hẳn phải nhanh hơn mấy lần, nhất là có thể tùy ý thưởng thức cảnh vật xung quanh xa gần, điều này tất nhiên là vô cùng thoải mái.

Lại nói đây là lần đầu tiên Phong Nhược được phóng tầm mắt quan sát Đông Phong trong phạm vi rộng lớn, thế nên hắn cũng không quên khắc ghi vào đầu toàn bộ địa hình diện mạo của Đông Phong, dĩ nhiên đây chỉ là thói quen trước giờ của hắn mà thôi.

Cả vùng Đông Phong rất lớn, trải qua một khoảng thời gian phi hành Phong Nhược cũng chỉ thăm dò được một phần nhỏ mà thôi, đây vẫn chưa tính đến những khu vực thấp phía dưới hẻm núi, những chỗ đó mới thật sự là nơi nguy hiểm, cho dù là linh thú cấp ba cũng thường xuyên bắt gặp, giống như thung lũng Tây Phong mà ba tháng trước bọn người Khúc Vân đã săn bắt.

Ngoại trừ thung lũng Tây Phong ra, còn có thung lũng Bắc Phong, thung lũng Đông Phong và thung lũng Nam Phong, toàn bộ bốn thung lũng lớn này được xem như khu vực giáp ranh của bảy mươi hai dãy núi, cũng là nơi mà hiện nay đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông thích đi săn nhất.

Phong Nhược dạo một vòng xung quanh Đông Phong, lại không dám đáp xuống thung lũng Đông Phong, bởi vì nói không chừng nơi đó còn có phi hành linh thú nữa, lỡ không may chỉ cần gặp một con thôi hắn cũng đã không đủ mạng để chết.

Về phần nói những nơi khác, Phong Nhược cũng chỉ có thể đứng đây mà nhìn thấy ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn và Bắc Phong mà thôi, còn các phương hướng khác hầu như thu vào trong tầm mắt hắn đều là biển mây mênh mông.

Sau khi trải qua cảm giác mới lạ của lần đầu tiên, Phong Nhược bắt đầu có ý thức mà điều khiển Bạch Vũ Hạc thực hiện một số động tác phi hành tương đối phức tạp, lúc trước hắn vẫn luôn để cho Bạch Vũ Hạc giữ nguyên lối phi hành ổn định nhất, nhưng như thế này thì hoàn toàn không đủ, bởi vì khi đi săn bên ngoài thường sẽ gặp nhiều tình huống đột biến, mà Bạch Vũ Hạc lại không phải là tọa kỵ chiến đấu cho nên hắn phải nắm vững xảo thuật khống chế cho linh hoạt.

Phong Nhược đã từng thấy qua bọn người Khổng Phi thao túng Bạch Vũ Hạc thực hiện các động tác với độ khó cao và cực kỳ nguy hiểm, chỉ là bọn họ đều đã có kinh nghiệm điều khiển hơn mười năm, nhất là với chiếc Tuyết Tằm Phi Phong khoác trên người, có thể khiến cho bọn họ duy trì khả năng cân bằng tốt hơn.

Bởi vậy cũng đừng nên quá chờ mong vào Bạch Vũ Hạc có thể phát huy hiệu quả tốt hơn, mọi thứ đều phải do người điều khiển tự mình đảm trách.

Ngay lúc Phong Nhược liều mạng thao túng Bạch Vũ Hạc không ngừng lượn vòng cao thấp, bỗng nhiên loáng thoáng trông thấy vài bóng đen từ trong đám mây phía trước vọt ra, đồng loạt đang hướng về ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn bay tới, vừa đúng ngay phương hướng Phong Nhược đang bay đến.

Tốc độ phi hành của những bóng đen này rất nhanh, ít nhất so với Bạch Vũ Hạc còn nhanh hơn một phần, chỉ trong chốc lát đã vượt qua Phong Nhược ngoài nghìn trượng.

“Ồ ? Là người của Thiên Xu Viện à !” Đến lúc này Phong Nhược đã có thể nhìn rõ những bóng đen kia, rõ ràng đó là ba con thú cưỡi Kên Kên, loại phi hành tọa kỵ này là tọa kỵ loại chiến đấu cấp thấp nhất, mặc dù là cấp rất thấp nhưng cũng không phải là thứ mà Bạch Vũ Hạc có thể so sánh được, nhất là những người đang ngồi trên ba con Kên Kên kia rõ ràng là những kẻ có xú danh nổi tiếng và họ đều là thủ hạ của Sở Thiên, thế nên dựa trên quan niệm “nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện”, Phong Nhược lập tức điều khiển Bạch Vũ Hạc tránh sang một bên.

“Hắc ! Tiểu tử này là ai ? Nhìn hơi lạ mắt à ! Là người của Thiên Cơ Viện hả ?” lúc này một nam tử áo đen ngồi trên con Kên Kên kia tùy ý cười to mà nói, mới nhìn qua tên này Phong Nhược liền nhận ra, gã là thủ hạ số một của Sở Thiên, tên là Mã Viễn, nghe nói hắn có thần lực trời sinh, cho dù chỉ là Luyện Khí trung kỳ nhưng vẫn có thể chống lại được linh thú cấp ba.

Còn hai người bên cạnh Mã Viễn, một người tên là Hề Ngọc Kiều, kẻ còn lại gọi là Lương Thực, cũng đều là tay sai của Sở Thiên, chẳng qua là không biết tại sao ba người bọn họ lại xuất hiện ở nơi này?

“Có lẽ không phải là người của Thiên Cơ Viện, nếu ta nhớ không lầm, hắn là tên tạp dịch do viện chủ Thiên Cơ Viện thu nhận nữa năm trước !” Hề Ngọc Kiều kia bỗng nhiên mở miệng nói.

“Hắc hắc ! Một tên tạp dịch tại sao lại có Bạch Vũ Hạc chứ ? Hãy bắt lấy tiểu tử đó !” Mã Viễn cười một tiếng quái dị, rồi lập tức thúc dục thú cưỡi Kên Kên nhanh chóng đuổi theo Phong Nhược, còn hai người Hề Ngọc Kiều và Lương Thực cũng khống chế Kên Kên của mình chặn lại ở hai bên !

Biến hóa xuất hiện đột ngột này lại khiến cho Phong Nhược cảm thấy không ổn chút nào, tuy nhiên vào lúc này hắn đã không có thời gian để tức giận thêm nữa, hắn vội vàng thao túng Bạch Vũ Hạc bay nhanh bỏ chạy về phía trước, nếu như trên mặt đất thì hắn vẫn có thể phản kháng một lát, nhưng lúc này lại đang ở trên không trung, hơn nữa hắn không có thú cưỡi chiến đấu nên căn bản không thể đối đầu được với ba người bọn Mã Viễn, thậm chí chỉ cần ba con Kên Kên kia la toáng lên một trận cũng có thể dọa cho Bạch Vũ Hạc hoảng sợ, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ thảm lắm.

Tuy Phong Nhược liều mạng dốc sức điều khiển Bạch Vũ Hạc bay về phía trước, nhưng vì khoảng cách của hai bên vốn không cách xa nhau bao nhiêu, hơn nữa Kên Kên lại là linh thú chiến đấu cấp hai, tốc độ phi hành nhanh hơn rất nhiều so với Bạch Vũ Hạc nên chỉ trong nháy mắt, khoảng cách của hai bên đã bị rút ngắn lại chỉ còn vài trăm trượng.

Phong Nhược thấy thế vội vàng điều khiển Bạch Vũ Hạc trực tiếp bay xuống dưới, lúc này hắn chỉ còn cách trốn tránh dưới đất rồi mới tính tiếp, phía dưới kia có rừng cây rậm rạp che chắn, nên ưu thế trên không của ba người Mã Viễn cũng sẽ dần mất đi tác dụng.

Đáng tiếc, dù sao Phong Nhược mới lần đầu tiên điều khiển con Bạch Vũ Hạc này, trên tổng thể căn bản không cách nào so với bọn người Mã Viễn vốn đã có mấy chục năm kinh nghiệm điều khiển, bởi vậy hắn vừa mới hạ xuống thấp hơn hai mươi trượng thì Hề Ngọc Kiều và Lương Thực ở phía sau cũng điều khiển Kên Kên đáp xuống thấp gần năm mươi, sáu mươi trượng, rồi tiếp tục nhanh chóng bay về phía hắn !

Không thể nghi ngờ gì nữa, nếu như tình huống này cứ thế tiếp diễn, Phong Nhược chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt được thôi ! Nhưng lúc này Phong Nhược cách mặt đất còn hơn năm mươi trượng, dù cho đám rừng cây cao to kia che khuất đi nữa thì khoảng cách vẫn còn hơn hai mươi trượng nữa lận.

Tâm niệm Phong Nhược nhanh chóng xoay chuyển rồi bỗng nhiên cắn răng một cái, hắn trực tiếp phong ấn Bạch Vũ Hạc lại, bởi vì thật sự hắn không có cách nào đối mặt với hậu quả khi mà con Bạch Vũ Hạc này bị kinh sợ, điều đó cũng đồng nghĩa với việc phi hành tọa kỵ này sẽ bị phế bỏ luôn ! Huống chi hiện tại hắn chỉ là một tên tạp dịch, căn bản sẽ không có người nào ra tay trợ giúp hắn !

Ngay tức khắc Bạch Vũ Hạc bị phong ấn lại, thân thể Phong Nhược giống như một tảng đá trực tiếp rơi thẳng xuống dưới ! Sau đó chẳng mấy chốc lại va vào những tán cây rậm rạp phía trên, lần lượt không biết bao nhiêu nhánh cây bị gãy liên tiếp vang lên tiếng “răng rắc, răng rắc ...”, cuối cùng hắn mới rơi xuống mặt đất một cái “phịch”.

Cũng may là những nhánh cây chằng chịt kia đã thay Phong Nhược chống đỡ phần nào lực rơi xuống, nói cách khác độ cao hơn năm mươi trượng đủ để hắn ngã xuống thành đống thịt bầy nhầy rồi. Nhưng dù là vậy, hiện tại Phong Nhược cũng bị ngã đến choáng đầu hoa mắt, khí huyết dâng trào, lại nói thêm hôm nay hắn nhờ có pháp lực tăng tiến rất nhiều, nên thân thể cũng cường tráng gấp đôi so với lúc trước.

Phong Nhược miễn cưỡng đứng dậy rồi nhanh chóng lấy từ Túi Càn Khôn ra một gói Chỉ Huyết Tán mà nuốt vào, lúc này đây hắn thật đúng là muốn cảm tạ sự chuẩn bị chu đáo từ trước, nếu không thì tình huống bây giờ đã khá gay go rồi.

Cảm nhận được hai luồng hơi ấm từ trong bụng xông lên trên, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh mà lan tỏa ra toàn thân, chỉ trong vài nhịp hô hấp ngắn ngủi, tình trạng choáng đầu hoa mắt kia đã giảm đi rất nhiều, thậm chí cơn đau trên người cũng biến mất hơn phân nữa.

“Đáng giận ! Có lẽ tiểu tử kia chỉ ở gần đây thôi, hãy tìm nhanh cho ta ! Một tên tạp dịch thấp hèn mà cũng dám bỏ trốn à !” Lúc này giọng nói luống cuống của tên Mã Viễn kia cũng truyền đến từ tán cây phía trên cao.

Vừa nghe qua giọng nói này, Phong Nhược chỉ cười lạnh một cách tàn nhẫn, trong mắt hắn dần lộ ra vài tia sát cơ, mấy tên cuồng vọng đó đúng là không biết chữ “Tử” viết thế nào mà ! Nếu trên không trung thì không dám nói, đàng này lại dám lao xuống mặt đất tìm cái chết ?

Phong Nhược cơ hồ không cần nghĩ nhiều, ngay lập tức nhặt một hòn đá dưới đất ném về hướng xa xa phía trước, kế đó nghe một tiếng “pang” xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá rồi cuối cùng rơi trên mặt đất, sau khi làm xong hắn lại lặng lẽ quay người đi về phương hướng ngược lại, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất trong rừng cây.

Bình Luận (0)
Comment