Phong Ngự

Chương 190

Đợi đến khi Phong Nhược đi về trời đã gần sáng.

“Bên phái Thương Sơn có bốn người bị giết, Tề Vũ bị thương không nhẹ, bên chúng ta chết ba người, hai hộ vệ thương hội và một người nữa là Chu Đại! Quá thảm rồi! Từ đầu đến cuối ngay cả bóng dáng địch nhân chúng ta đều không thấy, không biết tại sao ở ven rìa Điệp Vụ Sơn Mạch mà đã có ma vật lợi hại như vậy rồi?”

Kiều Huyền ngẩn ngơ báo cho Phong Nhược biết tổn thất sau trận chiến, trước kia bọn hắn đã từng săn giết ma vật nhưng chưa từng đụng độ phải con ma vật nào khủng bố như thế này.

“Đây mới chỉ ở ven rìa Điệp Vụ Sơn Mạch thôi mà đã có ma vật kinh khủng như vậy rồi thì vào trong Điệp Vụ Sơn Mạch còn nguy hiểm như thế nào nữa đây? Phong sư huynh, mấy người bọn đệ quyết định không làm nhiệm vụ này nữa, hai nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm cũng không bù được cái mạng nhỏ, chẳng biết chặng đường phía trước còn có những gì nữa đây? Bọn đệ không có thực lực như huynh, không dám liều mạng đâu!”

Phong Nhược yên lặng gật gật đầu, chuyện này hắn cũng có thể hiểu được, con ma vật này rất giảo hoạt ranh ma, rõ ràng tìm cách tránh né hắn rồi lặng lẽ khống chế một tên sư đệ của Tề Vũ rồi đi vào trong lâu đài đá chém giết, nếu hắn không kịp thời lấy ra lông vũ bổn mạng của Thanh Điều thì chỉ sợ số người chết sẽ còn nhiều hơn nữa…

“Phong đạo hữu, ngươi xem chúng ta nên nghỉ ngơi một chút hay lập tức đi tiếp…”

Lúc này Lý Đán đi tới hỏi, đối với việc bọn Kiều Huyền bỏ nhiệm vụ hộ tống hắn cũng không để ý nhiều, tuy bên hắn cũng tổn thất hai người nhưng chỉ cần Phong Nhược không bỏ đội thì cũng không có vấn đề gì lớn, bởi vì qua mấy cuộc chiến hắn biết rằng một mình Phong Nhược còn có tác dụng hơn năm tên Kiều Huyền, mà còn hơn nữa là khác…

Hiện nay cho dù hắn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ nhưng hoàn toàn không nhìn được thực lực của Phong Nhược rốt cuộc mạnh đến chừng nào.

“Lập tức lên đường, không nên dừng lại ở đây lâu!”

Phong Nhược bình tĩnh nói nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tề Vũ đang ngồi đằng xa, lúc trước trong trận chiến hắn bị sư đệ của mình chặt mất một cánh tay nên bây giờ nhìn rất thê thảm.

“Tề đạo hữu, ngươi không sao chứ?”

“Không sao đâu! Đa tạ Phong đạo hữu!” Tề Vũ khó khăn quay đầu lại nở một nụ cười gượng gạo, xem ra cảnh mấy đồng môn bị chém giết đã làm cho hắn hoảng hốt thật rồi.

Phong Nhược cau mày cảm giác có điều gì đó không ổn nhưng nghĩ mãi vẫn không biết không ổn chỗ nào? Trầm ngâm một lát hắn mới quay lại nói với bốn người Kiều Huyền:”Kiều sư đệ, ở đây rất nguy hiểm, tốt nhất các ngươi nhanh chóng quay về đi!”

Nói xong phong Nhược liền thả dơi quỷ ra rồi cùng bọn người Lý Đán bay về phía Điệp Vụ Sơn Mạch.

Bọn người Phong Nhược đi mất dạng nhưng trời vẫn chưa sáng rõ, bốn người Kiều Huyền liền cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, nhất là tên Tề Vũ đang ngồi đằng xa kia, toàn thân máu me nhìn vô cùng gớm ghiếc.

“Chúng ta mau đi khỏi chỗ quỷ quái này thôi!” Một tên đệ tử của Hạ Tam Viện nhìn sương mù bao phủ xung quanh vội vàng nói, mặc dù bây giờ trời đã gần sáng nhưng sắc trời vẫn còn rất ảm đạm mịt mù.

“Sợ cái gì chứ? Không phải Phong sư huynh đã giết chết ma vật rồi hay sao? Hơn nữa trời cũng đã gần sáng rồi, chẳng lẽ ma vật còn dám xuất hiện?” Một tên khác khinh thường nói.

“Đừng cãi nhau nữa! Mau đi thôi!”

Kiều Huyền chau mày nhìn về phía chân trời, những ánh sao le lói còn sót lại dường như lại mờ đi rất nhiều, giống như bị mây mù bao phủ vậy.

Ngay khi bốn người Kiều Huyền chuẩn bị thả phi hành linh thú bỏ đi thì Tề Vũ ngồi ở đằng xa bỗng nhiên mở miệng nói:”Kiều đạo hữu, ta bị trọng thương sợ không đi được xa, không biết mấy vị có thể giúp ta trở về tông môn được hay không, việc này cũng không khó khăn gì, cũng tiện đường cho các vị mà thôi. Tất nhiên ta sẽ trả hai nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm làm thù lao!”

Nghe được lời này bốn người Kiều Huyền nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng gật gật đầu, chuyện tốt thế này đương nhiên bọn hắn sẽ không từ chồi, sơn môn của phái Thương Sơn chỉ cách chỗ này hơn nghìn dặm, hộ tống tên Tề Vù này về cũng không tốn nhiều sức lực, tranh thủ kiếm mỗi người năm trăm viên Ngũ hành thạch hạ phẩm cũng không tệ, không làm mới là dại, cũng coi như có chút thù lao cho lần ra ngoài này.

“Ha ha! Tất nhiên không có vấn đề gì rồi! Không biết Tề đạo hữu có thể tự mình đi lại được nữa hay không?” Kiều Huyền ân cần hỏi thăm, dù sao nhìn Tề Vũ bây giờ cũng vô cùng thảm thiết.

“Không sao! Ta có thể đi được!” Tề Vũ cười đau đớn rồi cố gắng đứng lên, nhưng mới được nửa đường thì đã ngã lăn ra đất, bọn người Kiều Huyền giật mình vội vàng chạy đến nâng hắn dậy.

Chợt khóe miệng Tề Vũ nở một nụ cười nham hiểm, trên người hắn bỗng mọc ra bốn cánh tay đen như mực nhanh chóng đâm thủng ngực bốn người Kiều Huyền đang không chút phòng bị.

“A! Ngươi…..! Cứu mạng!”

Kiều Huyền kinh ngạc tột độ, vội vàng kêu cứu nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Khà khà khà….Lần này ta phải cảm ơn các người rồi, nếu không có sự nhát gan của các ngươi thì bản ma bị trọng thương như vậy làm sao có cách nào hồi phục trong thời gian ngắn được chứ?”

Tề Vũ phát ra tiếng cười ghê tởm sởn cả gai ốc rồi lập tức hóa thành một con ma vật cao hơn ba trượng, mây đen lượn lờ xung quanh, có tận sáu cánh tay dài ngoẵng.

Tiếp đó ma vật này mở miệng điện cuồng hấp thu tinh khí trong cơ thể bốn người Kiều Huyền, một lát sau thi thể của bốn người thu nhỏ lại chỉ còn cỡ nắm tay rồi tan thành tro bụi.

“Ha ha! Trí nhớ của nhân loại thật đúng không tệ chút nào!”

Ma vật lẩm bẩm rồi biến hóa thành hình dáng Kiều Huyền.

“À không nên đến Trấn Thiên Tông, chỗ đó có quá nhiều cao thủ! Đến phái Thương Sơn an toàn hơn!”

Nói xong Kiều Huyền lại hóa thành Tề Vũ.

“Ha ha! Phong Nhược sao?”

Ma vật biến hóa thành Tề Vũ nhìn về hướng bọn người Phong Nhược vừa rời đi cười cười xảo trả, sao đó lặng im hòa vào bóng tối.

“Phong đạo hữu trước kia thường xuyên nhận nhiệm vụ Liệp Ma sao? Ta thấy ngươi rất có kinh nghiệm chém giết ma vật!”

Trong một hang động nhỏ mới được khai mở trong Điệp Vụ Sơn Mạch, Lý Đán đang cười cười hỏi, hôm nay đội ngũ hộ tống đã đi vào trong Điệp Vụ Sơn Mạch rồi, vì vậy chỉ dám đi vào ban ngày còn ban đêm phải tìm nơi lần trốn.

“Nhiệm vụ Liệp Ma? Ha ha cứ xem như vậy đi!”

Phong Nhược trả lời qua loa cho có lệ, Trấn Thiên Tông thường xuyên công bố một ít nhiệm vụ Liệp Ma, nhưng những nhiệm vụ này đếu rất khó khăn nên có rất ít môn nhân đệ tử chịu chạy đi làm, còn hắn thì mới chỉ nhìn qua loại nhiệm vụ này tò mò mà thôi, chưa làm bao giờ cả, mấy ngày trước nếu hắn không có lông vũ bổn mạng của Thanh Điểu và Tru Ma Kiếm trong tay thì chỉ sợ không thể chém giết đầu ma vật kia dễ dàng như vậy.

Tất nhiên hắn chưa điên mà khoe khoang chuyện này.

“Nhưng có một điểm ta không rõ, đúng là Điệp Vụ Sơn Mạch này có ma vật nhưng sao lại xuất hiện ở những nơi ven rìa như vậy chứ? Đáng lẽ ra nó phải ở sâu trong Điệp Vụ Sơn Mạch mới đúng!” Lý Đán có chút khó hiểu nói.

Đối với thắc mắc của Lý Đán, Phong Nhược cũng không tài nào giải thích được, bởi vì lâu nay Tu Tiên giới vô cùng căm ghét loại ma vật này, chỉ cần chúng dám mò ra bên ngoài chắc chắn sẽ bị vây giết, chỗ lâu đài đá kia chỉ cách sơn môn của phái Thương Sơn hơn nghìn dặm mà bỗng nhiên lại mò ra một đầu ma vật có thực lực mạnh như vậy thì quả là không bình thường, nhất định có điều gì đó đặc biệt mà bọn hắn không biết.

“Được rồi, không nghĩ đến chuyện này nữa, mọi người cố gắng tận dụng thời gian nghỉ ngơi thật tốt đi! Điệp Vụ Sơn Mạch chẳng những có ma vật mà còn có nhiều linh thú lợi hại nữa, không cẩn thận là chết lúc nào không biết chừng!”

Phong Nhược phân phó một câu rồi im bặt ngồi xuống tu luyện, bây giờ dường như hắn nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh đội hộ tống này rồi.

Thả Ngân Giáp Thiên Thù ra canh cửa động Phong Nhược bắt đầu tu luyện, linh khí bên trong Điệp Vụ Sơn Mạch khá tinh thuần cho nên hắn không cần sử dụng Thanh Mộc Thần Tinh.

Chẳng biết qua bao lâu đang lúc vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết thì Phong Nhược bỗng nhiên phát hiện có một con mắt màu đỏ tràn đầy sát khí thoáng hiện trong đầu hắn làm hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa nội thương rồi.

Mở to hai mắt hắn liền nhìn thấy Ngô Kiếm đã trở thành phế nhân đang ở một góc của hang động chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt có điều gì đó rất cổ quái nhưng không thể xác định được điều đó có ý nghĩa gì.

“Có việc gì thế?” Phong Nhược nheo mắt rồi cẩn thận hỏi.

“Ha ha! Không có việc gì, ta bây giờ đã mất hết pháp lực, ngủ cũng không yên nên đành nhìn các ngươi tu luyện cho đỡ nhàm chán!” Ngô Kiếm cười cười rồi vội lảng đi chỗ khác.

Phong Nhược nhìn Ngô Kiếm rồi tưởng tượng lại con mắt màu đỏ quỷ dị lúc trước.

“Tà ma xâm lấn sao? Hay do cuộc chiến lúc trước làm ta hao tổn tinh thần? Điệp Vụ Sơn Mạch này thật là quỷ quái!”

Nghĩ như vậy Phong Nhược liền tiện tay lấy Tru Ma Kiếm ra, cẩn thận nắm chắc rồi mới tĩnh tâm tiếp tục tu luyện.

Nhờ có Tru Ma Kiếm hắn tu luyện vô cùng thuận lợi mà không gặp bất cứ điều gì nữa, con mắt màu đỏ cũng chả thấy đâu. Điều này làm cho hắn càng trở nên nghi hoặc.

Một đêm bình yên trôi qua, bọn người Phong Nhược lại tiếp tục lên đường, mấy ngày tiếp theo cũng may mắn không gặp thêm con ma vật nào. Phong Nhược vẫn như trước, im lặng thủ Tru Ma Kiếm trong tay tu luyện, cũng không thấy con mắt quỷ dị kia xuất hiện, Ngô Kiếm mọi hành động vẫn bình thường.

Nhưng có một chuyện làm mọi người vô cùng mệt mỏi, mỗi ngày đội hộ tống đều gặp rất nhiều linh thú công kích, từ sáng đến tối không được yên một chút nào.

Nếu không nhờ Lý Đán cùng Phong Nhược một trước một sau chém giết thì chỉ sợ đã có thêm mấy mạng nữa ra đi rồi.

Đối với tình hình này Phong Nhược cũng không biết có gì kỳ lạ không nữa, bởi vì hắn nhớ rõ ngày xưa đi qua chỗ này ngoài trừ gặp phải Huyết Sắc Yêu Phong ra thì cũng chả gặp bao nhiêu linh thú.

“Chắc là do Thanh Điểu âm thầm ra tay!”

Bây giờ hắn cũng chỉ có thể đoán như vậy mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment