Phong Ngự

Chương 194

Nghe qua câu nói của Phong Nhược càng khiến cho Lý Đán thêm khiếp đảm không thôi, nhất thời sắc mặt hắn biến đổi rất nhanh rồi mới hít sâu một hơi mà nói: “Mặc kệ thế nào đi nữa, ta tin Phong Nhược ngươi cũng như tin vào chính bản thân ta vậy! Nhưng khi nghe qua như thế thật sự khiến ta rùng rợn cả người, nếu như quả thực Ngô Kiếm đã bị ma đầu nhập vào thì với thực lực của chúng ta làm sao chống cự nổi, hơn nữa nó giở thủ đoạn như thế để làm gì chứ, huống chi từ lúc Ngô Kiếm bị hỏa độc cắn trả đã có rất nhiều vị cao thủ tiền bối từng trị liệu qua, thế tại sao những vị đó không phát hiện ra chuyện lạ thường chứ?”

Phong Nhược cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười khi nghe được hoài nghi của Lý Đán, thật sự hắn cũng không biết rõ lắm tại sao những tu sĩ của Thương Nguyệt thương hội lại không phác giác ra sự tình này, hắn chỉ biết một điều là chính bản thân đã từng thấy qua ánh mắt tràn ngập hỏa độc đó, ngay từ lúc Ngô Kiếm nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt quỷ dị.

Vì thế chắc chắn nó có vấn đề, thậm chí sự tình Diệp Cảnh Thăng bị Ma Hỏa thiêu đốt gần như là có liên quan tới ánh mắt hỏa độc kia.

“Rốt cuộc chân tướng thế nào? Chúng ta phải chậm rãi tiếp tục quan sát sẽ biết được! Nếu như điều ta đoán là sự thật, sớm muộn gì nó cũng lộ ra mà thôi...”

“Thế nhưng lỡ như đến lúc lộ ra chân tướng cũng là ngày toàn bộ chúng ta đều chết sạch thì sao...” Lý Đán hơi bất an, nôn nóng cho biết.

“Hãy nhớ lời ta nói... thủ vững linh đài, giữ vững bản tâm! Lúc này cũng nên đi tìm mỏ Thước Kim Thạch rồi”.

Phong Nhược lắc lắc đầu rồi không để ý đến lời nói của Lý Đán nữa, mà tiếp tục giơ viên Dạ Quang Châu trong tay lên, sau đó dẫn theo Ngân Giáp Thiên Thù với con Dơi quỷ lông trắng bước thẳng xuống dưới.

“Mỏ Thước Kim Thạch... mỏ Thước Kim Thạch gì chứ! Mạng không giữ được thì lấy cái đống đó làm gì chứ? Hơn nữa, theo như lời ngươi nói thì năm người bọn Tạ Hâm sắp chết đến nơi rồi phải không?” Lý Đán vẫn chưa từ bỏ ý định quay lại, quả thật hiện tại trong đầu hắn hoàn toàn không có chút để ý gì đến mỏ Thước Kim Thạch cả.

“Hắc hắc... bọn hắn sẽ không chết đâu, nếu mọi người chết sạch hết thì toan tính của đối phương chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu...!” Phong Nhược vãn giữ vẻ điềm tĩnh mà bước tới phía trước.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Không lẽ cứ bỏ công chờ đợi, lo lắng như vầy hoài sao?”

“Ngươi hãy yên tâm, đúng là chúng ta có tốn công một chút, nhưng ngươi cứ tin rằng chúng ta không đơn độc đâu...”

“Ta vẫn chưa hiểu lắm !”

“Ngươi không cần biết rõ làm gì, tuy nhiên sớm muộn gì ngươi cũng hiểu thôi...”

“Phong Nhược! Phong lão huynh, ta cầu ngươi đừng nói mập mờ như vậy nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ít ra cũng phải báo động cho ta biết địch nhân của chúng ta là ai chứ? Nó đang ở đâu?” Lý Đán tựa như vừa nói vừa thét lên.

“Ha ha... thật sự ngươi muốn biết? Được..., hãy nhìn phía trước kìa, toàn bộ đều là địch nhân của ngươi đấy”.

“Phong Nhược cười nhạt một tiếng rồi lập tức xoay người tiện tay ném viên Dạ Quang Châu về phía trước, lúc này theo ánh sáng chiếu rọi do viên Dạ Quang Châu phát ra liền thấy rõ một căn động rất lớn hiện ra.

Tuy nhiên bên trong căn động này có chi chít những con Thạch Tâm Trùng cấp năm, e rằng lên tới cả ngàn con, bất chợt bọn chúng kéo ào ạt về hướng hai người đám Phong Nhược.

“Trời...” Vừa thấy sự tình diễn ra như thế, Lý Đán khó lòng ngăn được hít vào một luồng hơi lạnh cóng, “Nguy rồi, bọn ta đã làm kinh động đến chúng rồi”.

“Sai..., không phải chúng ta làm kinh động, mà bọn chúng bị địch nhân của chúng ta dẫn dụ đến đây...!” Phong Nhược thấy thế bèn cười hết sức nhẹ nhàng, tiếp theo liền nhảy “vèo” lên cao vài chục trượng, đồng thời đúng ngay lúc này con Dơi quỷ lông trắng cũng cấp tốc vỗ cánh xông ra ngoài, vừa vặn đón được thân hình Phong Nhược vừa đáp xuống.

“Ha ha... động thủ đi! Muốn khai thác mỏ Thước Kim Thạch này thì trước hết phải ra sức một chút mới được”.

Trong tràng cười dài của Phong Nhược tức khắc Mị Ảnh Kiếm lại tựa như giao long thoát ra khỏi vỏ kiếm, trong chớp mắt toàn bộ hang động tối tăm này bỗng tràn ngập những tia kiếm quang sáng rực đến chói mắt. Dưới sự điều khiển của kiếm ý cuồng bạo kia, bên trong phạm vi trăm trượng tựa như nổi lên từng đợt cuồng phong có ánh sáng màu xanh và toàn bộ dường như bị gột rửa đi sạch sẽ.

Hiện tại Phong Nhược đã thành công ngưng kết kiếm ý của mình thành thực thể, giúp cho quá trình tiêu hao pháp lực của hắn giảm xuống hai phần khi thi triển ngự kiếm để công kích, điều này cũng có nghĩa hắn chỉ cần không thi triển những loại kiếm quyết mạnh mẻ như Đột Kiếm Quyết, thì hắn có thể kéo dài thời gian công kích bằng ngự kiếm lên tới hai canh giờ! Đây cũng là tiêu chuẩn của đa số tu sĩ có tu vi đạt Trúc Cơ hậu kỳ mới làm được.

Dù sao cũng chỉ nói đến một phương diện nào đó mà thôi, thật ra thu hoạch chính thức của Phong Nhược là hiện tại hắn đã có thể hoàn toàn phát huy ra được tiềm lực của Mị Ảnh Kiếm, nói đúng hơn là hắn đã có thể bắt kịp tốc độ tối đa vốn nhanh tựa cuồng phong của Mị Ảnh Kiếm, hiện tại cho dù là gặp phải linh thú Thạch Tâm Trùng cấp năm thế này, nhưng rõ ràng thực lực của nó không quá mạnh, hơn nữa cũng không phải cứng rắn gì cho lắm, nên nói về số lượng linh thú nhiều hay ít cũng không còn ảnh hưởng nhiều đến thực lực của hắn.

Vì thế chỉ chừng thời gian uống nửa chén trà nóng, cuối cùng cả ngàn con Thạch Tâm Trùng đã bị Phong Nhược làm thịt sạch sẽ, thậm chí tên Lý Đán ở bên cạnh cũng không có cơ hội ra tay.

“Mỏ Thước Kim Thạch đã ở trước mặt, Lý Đán... ngươi có thể kêu bọn Tạ Hâm xuống khai thác rồi đấy, tuy nhiên ngươi nhớ kỹ phải nói với bọn họ rằng, sau khi thu hoạch Thước Kim Thạch được kha khá rồi thì lập tức xuất phát! Nếu không, chúng ta cứ dây dưa ở lại đây lâu dài luôn đấy! Ngươi nghe rõ chưa? Nhớ phải bảo bọn họ như thế!”

Phong Nhược nhìn chằm chằm vào Lý Đán rồi dặn dò thật kỹ.

“Éc...” Lý Đán lại sững sờ ngó trân trân, hắn thật sự đã bị ý tứ trong lời nói của Phong Nhược càng làm cho hồ đồ thêm mất rồi, tuy nhiên sau một hồi chần chừ hắn vẫn nghe theo mà quay trở về thông báo với bọn Tạ Hâm.

Phong Nhược thấy bóng dáng Lý Đán vừa mất hút, trên khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười cổ quái, sau đó hắn mới mang theo con Dơi quỷ lông trắng và Ngân Giáp Thiên Thù tiếp tục đi xuống bên dưới, đến khi xuyên qua được hang động to lớn thì trước mặt hắn hiện ra một vách tường chắn bằng đá phía trên được phủ đầy ánh vàng lập lòe, tuy nhiên vách đá này cũng không lớn lắm chỉ chừng vài trượng vuông mà thôi, dường như trên mặt đá còn để lại từng dấu vết cào cấu, ắt hẳn đây là vết tích do con Thạch Tâm Trùng Vương kia để lại.

“Xem ra đào được mỏ kếch xù rồi, tính ra lần này đi Điệp Vụ Sơn Mạch cũng rất đáng giá!”

Phong Nhược khe khẽ lẩm bẩm, hắn cũng không cần phải vội vã ra tay. Bởi vì lần này người có thể phân chia với hắn xem ra chỉ còn Lý Đán mà thôi, nếu tình huống sau này xấu đi e rằng cũng chỉ còn lại một người để thừa hưởng, tất nhiên điều kiện trước hết là hắn có thể toàn mạng cái đã.

Trải qua thời gian chừng nửa nén hương, Lý Đán với sắc mặt vẫn còn đậm vẻ quái dị đã dẫn đầu bảy người bọn Tạ Hâm xuống tới nơi. Tất nhiên Phong Nhược hiểu rất rõ tại sao thần sắc hắn cổ quái đến thế, bởi vì trong sáu người đi theo kia, cho dù là kẻ lúc trước bị yếu đuối bạc nhược, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ tiêu đời như Ngô Kiếm kia, hay kể cả tên Diệp Cảnh Thăng vốn đã bị ma hỏa đốt cháy rồi hóa thành đống tro tàn đi nữa.

“Ha ha... Lý Đán, ta bảo không sai chứ! Không có ai chết đâu, bởi vì nếu chết hết thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi...” Thần sắc Phong Nhược vẫn bình tĩnh như thường, tuy nhiên bọn họ sau khi nghe hắn nói thế ngoại trừ sắc mặc Lý Đán xảy ra biến hóa một hồi, bọn người Tạ Hâm còn lại kia đều không chút biểu lộ cảm xúc.

“Hiện tại ta muốn đề cập tới chuyện chưa từng bàn qua trong lần giao dịch lúc trước, không biết ngươi có hứng thú hay không?...”

Bất chợt Ngô Kiếm từ phía sau đám người Tạ Hâm bước lên phía trước, lúc này thần thái từ trong ánh mắt của hắn đã khá hơn nhiều so với lúc trước, hơn nữa bộ dạng của hắn không còn nhìn thấy chút vẻ yếu đuối nào nữa.

“Ngươi nói không sai! Cho dù trước đây ta không có hứng thú đi nữa, nhưng hiện tại cũng đã có chút chút rồi”.

Phong Nhược thở dài rồi nói tiếp, “Ta thật hối hận, tại sao lại đến Điệp Vụ Sơn Mạch trước một đêm vậy chứ!?!? Đồng thời, đáng lý ra ta nên vào trong tòa lâu đài đá kia, sao phải ở lại bên ngoài để trực đêm làm chi thế không biết!”

“Ha ha... ngươi quá mức bình tĩnh, tuy nhiên đã nói như thế thì cũng bớt được cho ta khá nhiều giải thích phiền phức...!” Ngô Kiếm cũng ảm đạm nở nụ cười.

“Phong Nhược, cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ người đã biết được chân tướng sự tình trước khi chúng ta tiến vào Điệp Vụ Sơn Mạch hay sao...?” Mặt mày Lý Đán tràn ngập vẻ nghi hoặc, hiện tại hắn đã nhìn ra trên thân của Ngô Kiếm này đã có vấn đề, thậm chí cả những người khác cũng xong đời luôn rồi, thế nhưng thật sự hắn vẫn chưa hiểu Phong Nhược và Ngô Kiếm đang nói về chuyện gì?!?!

Phong Nhược nghe thế liền lắc đầu, “Ta cũng chỉ mới vừa hiểu được một ít chân tướng sự tình mà thôi, tuy biết sơm hơn ngươi một chút nhưng cũng chẳng khác nhau nhiều lắm, tóm lại chỉ toàn là chuyện tào lao!”

“Chẳng biết Lý Đán ngươi có còn nhớ tới diễn biến xảy ra ngay tòa lâu đài đá ở giáp ranh với Điệp Vụ Sơn Mạch không? Nguồn gốc có lẽ bắt đầu từ đó!” Giọng điệu của Phong Nhược vẫn rất bình thường, tựa như hắn đang thuật lại một chuyện xưa nào đó mà chẳng hề liên quan gì đến hắn cả.

“Đêm đó ta trực đêm bên ngoài cùng với một đệ tử của Thương Sơn phái, nhưng thật không đúng lúc chút nào, trong phạm vi đó đáng lý ra rất an toàn lại bỗng nhiên xông vào một tên ma vật, chuyện xảy ra như thế có kỳ lạ lắm không? Lúc ấy ta cảm thấy rất đáng ngờ, tuy nhiên đến lúc này ta mới hiểu được ắt hẳn có món đồ nào đó đã hấp dẫn được tên ma vật từ tận sâu bên trong Điệp Vụ Sơn Mạch kéo đến, cho dù đám đệ tử Thương Sơn phái không có đánh chết con linh thú cấp ba kia đi nữa, chắn chắn sự tình cũng sẽ phát sinh giống như thế”.

“Còn những diễn biến kế tiếp có lẽ Lý Đán ngươi cũng đã chứng kiến rồi, lúc đó ta chạy ra ngoài tìm chân thân của tên ma vật kia, còn ngươi và một đệ tử của Thương Sơn phái là Tề Vũ trấn giữ ngay cửa lâu đài đá đó, dù sao thực lực của Lý Đán ngươi đâu có tệ chút nào cho nên tên ma vật đó không thể xông vào được! Nhưng vấn đề chính là rốt cuộc tên ma vật đó vẫn có thể chui được vào trong, trùng hợp vậy sao? Không lẽ thực lực của tên ma vật đó mạnh đến thế sao? Chắc chắn là không! Nguyên nhân là do bên trong chúng ta có nội ứng, chính hắn lúc trước đã tìm cách dẫn dụ tên ma vật đó kéo tới, sau đó lại còn cố tình tạo cơ hội cho tên ma vật kia chui vào trong nữa! Do đó đã biến thành một trận giao tranh cực kỳ hỗn loạn”.

Nói đến đây Phong Nhược quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Kiếm rồi cười nói: “Ta nói không sai chứ! Rốt cuộc thừa dịp tình hình xảy ra hỗn loạn lúc đó mà ngươi đã thực hiện đạt được mục đích, nếu không phải do ta trụ ở bên ngoài đồng thời làm cho tên ma vật kia bị trọng thương nguyên khí rồi sợ quá mà bỏ chạy, thì rõ ràng kế hoạch của ngươi đúng là hoàn mỹ không để lại chút vết tích nào rồi! Tất nhiên, nếu đúng như thế thì hiện tại ta không thể đứng được ở đây để còn giải thích cặn kẽ cho tên Lý Đán này”.

Thở dài một chập rồi Phong Nhược nói tiếp: “Chỉ trong khoảnh khắc hỗn loạn đó thôi mà bên Thương Sơn phái đã chết đi ba người, còn lại Tề Vũ cũng bị trọng thương. Ngay cả đội ngũ hộ vệ chúng ta đây này, ngoại trừ Lý Đán ra thì bốn người bọn Kiều Huyền tuy còn sống sót nhưng cũng xem như đã chết rồi, đương nhiên bản thân bọn họ làm sao biết được! Nhắc tới đây cũng có thể xem như là một loại đãi ngộ không tệ chút nào, đáng lý ra bọn họ đã chết từ lâu và cũng đã giải quyết xong hết mọi sự rồi, nhưng rõ ràng họ chết đi nhưng người khác nhìn vào vẫn cứ tưởng đang còn sống, hiện tại chắc Lý Đán ngươi cũng đã hiểu rõ rồi chứ, quả thật những tên thủ hạ mà hằng ngày ngươi kề vai sát cánh cùng chiến đấu đều toàn là người chết cả thôi...!”

Vừa nghe qua lời nói của Phong Nhược , bất chợt Lý Đán ngó lại những khuôn mặt không chút cảm xúc của đám người Tạ Hâm mà không dằn được hít phải một hơi lạnh run, tức thời toàn thân cảm giác nhưng đang bị nhốt trong hầm băng giá buốt vậy!

“Ha ha... còn nhớ rõ những gì trước đó ta đã từng nói với ngươi không? Ngoại trừ chính bản thân mình ra, còn lại những kẻ khác đều không thể tin tưởng! Thậm chí cả ta nữa!”

Bình Luận (0)
Comment